Sau khi Phó Thành rời đi, Nghiêm Dung cảm thấy bản thân đã không còn lý do gì ở lại nên cũng xin phép được cáo lui.
"Nếu như ngươi không lên tiếng, ta thật sự quên mất sự hiện diện của ngươi." Khuất Tử Dạ rót một tách trà mới, đẩy về phía ghế đối diện: "Ngồi xuống đây, đêm nay cùng ta đón lễ Đẳng Quân đi."
Nghiêm Dung nói: "Thuộc hạ vẫn còn một số việc chưa hoàn thành, không dám phiền Tôn chủ nghỉ ngơi."
Đã nhiều ngày không gặp nhau, hôm nay Khuất Tử Dạ cố tình xuống nước giảng hòa nhưng không ngờ người kia lại không chút nể mặt.
Khuất Tử Dạ xoay người nhìn Nghiêm Dung, giọng nói không mấy vui vẻ: "Ngươi định tránh né ta đến khi nào?"
"Thuộc hạ không dám."
"Ngươi có gì không dám?"
Khuất Tử Dạ ảm đạm nói: "Không phải đã nhất trí chuyện cũ đều bỏ qua, chúng ta vẫn sẽ như trước đây sao? Ngươi hà tất tránh né ta lâu như vậy, ngươi có biết những ngày qua ta cảm thấy rất khó chịu không?"
"Người nghĩ vẫn có thể như trước kia sao?" Nghiêm Dung đè nén lại cảm xúc trong lòng, điềm tĩnh đáp lời: "Từ lúc người muốn tìm cho ta một thê tử, mọi thứ vốn dĩ đã không thể quay lại như trước được nữa."
"Ta thật sự không hiểu!"
Chân mày Khuất Tử Dạ cau lại, hắn không nghĩ tới vừa nói chuyện với nhau vài câu, không khí lại trở nên xa lạ như vậy.
Hắn đứng phắt dậy đi về phía Nghiêm Dung.
"Ta muốn bù đắp ngươi thật tốt, tìm cho ngươi một người ở cạnh thì có gì sai? Ngươi chưa từng từ chối ta lại vì chuyện nhỏ nhặt này mà cãi ta hết lần này đến lần khác, ngươi trước nay không phải kẻ bồng bột thiếu suy nghĩ như vậy.
Nghiêm Dung, trừ khi ngươi sớm đã có ý niệm khác, là trong lòng ngươi vốn dĩ chứa tâm ma!"
Gương mặt Nghiêm Dung phút chốc sượng lại, đôi mắt hoang mang nhìn chằm chằm người đối diện, y như nhận ra điều gì, mỉm cười đầy chua xót.
"Ta còn cho rằng Tôn chủ không hiểu, hoá ra trái tim người thấu đáo hơn ai hết."
"Ngươi có ý gì?"
"Người luôn chất vấn ta tránh né người nhưng thực chất bản thân người cũng đang như vậy.
Từ lúc đưa tranh vẽ cho ta, có phải trái tim người đã nảy sinh nghi ngờ rồi không? Nhưng người lại chọn cách lẩn tránh, tự khiến trái tim mình không thể nhìn thấu, người cho rằng chỉ cần ta không chính miệng thừa nhận thì chúng ta vẫn sẽ như trước đây sao?"
Nghiêm Dung nhẹ lắc đầu: "Làm sao có thể chứ."
"Đủ rồi Nghiêm Dung!"
Khuất Tử Dạ gằn giọng, hắn không muốn tiếp tục nghe những lời này.
"Nếu ngươi đã không muốn cùng ta đón lễ Đẳng Quân vậy ta không làm khó ngươi, ngươi có thể rời khỏi."
Khuất Tử Dạ không ngờ càng nói càng đi quá xa khiến đầu hắn ẩn nhẫn đau, thật sự quá khó chịu.
"Tôn chủ, chi bằng cùng nhau đối mặt đi."
"Ta bảo ngươi dừng lại!"
Khuất Tử Dạ quát lớn, trừng mắt nhìn đối phương.
Từ lúc Khuất Tử Dạ muốn tìm cho y một người ở cạnh, lúc đó y đã nhận ra, cho dù bản thân có che giấu tình cảm tốt đến mấy thì mọi chuyện đã không thể trở lại như trước đây nữa.
"Ta bấy lâu nay luôn muốn nói với người..."
"Nghiêm Dung!"
Đôi mắt dữ tợn của Khuất Tử Dạ đâm thẳng vào trái tim Nghiêm Dung, ngược lại y như không có gì, chỉ hít sâu một hơi, chậm rãi nói rõ từng chữ một: "Từ rất lâu ta đã ngưỡng mộ người, kính trọng người..."
Nghiêm Dung dừng một lát, mắt hạc dần dịu lại, lấp đầy trong đó là gương mặt Khuất Tử Dạ, đôi môi y chợt cong lên, mang theo yêu thương vô bờ mà thốt lên ba chữ.
"Yêu thương người."
Nghiêm Dung lấy hết can đảm tiến lại gần hơn, đôi mắt kiên định phút chốc xuất hiện màng hơi nước, giọng nói nghẹn lại như đã đánh đổ hết mọi phòng vệ, y muốn một lần vì bản thân thanh minh.
"Tôn chủ, ta chỉ là có tình cảm với người...!Ta không có bệnh hoạn..."
Hai đôi mắt nhìn nhau, ẩn trong đó là yêu thương cùng hoang mang đến tột độ.
Chân Khuất Tử Dạ như bị đóng đinh xuống sàn nhà, cho dù lòng hắn nghi hoặc nhưng khi chính miệng Nghiêm Dung thừa nhận, trái tim hắn vẫn khó mà chấp nhận.
"Ra là đang ở đây, làm ta tìm ngươi mệt chết đi được, Nghiêm..."
Nhận thấy không khí kỳ lạ bao quanh hai người hiện diện duy nhất trong thư phòng, bước chân của Phí Đình lập tức sững lại, nàng hơi lo sợ muốn xoay người bỏ chạy nhưng khi nhìn thấy đôi mắt Nghiêm Dung đỏ ửng, lý trí được đánh thức nhắc nàng phải tiến về phía trước.
Thấy Phí Đình đi vào, Khuất Tử Dạ mất tự nhiên xoay người đi nơi khác, đầu óc hắn trở nên mờ mịt.
Phí Đình nhìn thấy sắc mặt Khuất Tử Dạ không được tốt, nàng có chút e dè nên chuyển sang kéo lấy tay Nghiêm Dung, ra sức lôi kéo: "Pháo hoa bên ngoài trông rất đẹp mắt, ta xem một mình chán lắm, ngươi ra ngoài xem cùng ta