Y nói, giọng mang theo vẻ đắc chí, Nhai Nhi nghe da đầu mình run lên.
Kiếp này thù hận vốn không ngừng lại còn có thể ngược dòng đến kiếp trước. Kiếp trước nàng là con rắn nhỏ sao? Nàng dở khóc dở cười, được được, là gì cũng được sao lại là con rắn nhỏ chứ! Nàng đối với mấy thứ vảy rắn đầy người luôn thích không nổi, vậy mà đi một vòng mình lại là thứ đó chuyển thế.
Kệ cho y nói có phải sự thật không, nếu thật sự kiếp trước chết trên tay y, kiếp này càng phải nợ máu trả máu. Có điều nàng không rõ, “Rốt cuộc ta đã đắc tội ngươi chỗ nào mà hai kiếp ngươi đều không buông tha cho ta?”
Hắn nhẹ nhàng cười nói: “Có một số việc nói không rõ ràng, có thể đã là chuyện trong mệnh.”
Cho nên, hắn moi chuyện kiếp trước ra là tính toán sao chứ? Nhai Nhi nhìn kỹ hắn, châm chọc nói: “Minh chủ là nhắc nhở ta cần phải quên luôn món nợ hay sao?”
Hắn chậm rãi lắc đầu, “Ta chỉ là muốn nói cho cô, mọi chuyện kiếp này, là chuyện phu thê Nhạc Nhận Dư Liễu Giáng Niên cũng được, là môn chúng đã chết của cô cũng được, đều là khách mà chúng ta du hí nhân gian gặp gỡ, cô tốt nhất cũng không nên để sinh tử của bọn họ trong lòng. Người sống còn có kiếp sau, ai mà không chết, mệnh số an bài như thế, ta chỉ là để thiên đạo tuần hoàn, cũng muốn cô thấy rõ chút ít.”
Nói vô lý thật, trong mắt hắn mạng người tính là gì chứ? Nàng nhìn hắn bỗng nhiên cảm thấy hắn rất buồn cười, “Ta căn bản không tin ngươi, ngươi chỉ tìm cớ giải thích cho mình, ngươi luôn không buông bỏ được, không cam lòng cuộc sống bình thường. Ngươi còn hoài niệm ngày xưa huy hoàng, đáng tiếc đã thân ở vũng bùn, nước bẩn qua đầu, cuối cùng vẫn về không được.”
Lời nàng sắc bén, nói chọc đến nỗi đau lau năm của y, vì thế nụ cười trên mặt như hoa rơi vào nước, bị gió thổi trôi đi xa. Hắn như rít qua kẽ răng mà nói, “Kiếp trước ta có thể dễ dàng giết ngươi, kiếp này cũng có thể như thường. Không cần chọc điên ta, còn không Nhiếp An Lan cũng không cứu được ngươi.”
Hiển nhiên hắn có năng lực nói được làm được, nàng cũng không phải là người sợ phiền phức, cười lạnh một tiếng nói: “Ta ở giang hồ qua lại trong sống chết, sớm đã qua tuổi bị doạ đã run, chẳng lẽ ngươi cho là ta sợ chết hay sao? Cô sơn ngay trước mắt, giờ tý chớp mắt là tới, ngươi đang lúc này chọn đụng mặt ta, không đơn giản muốn ta làm nữ nhân của ngươi đâu.”
Y vuốt cằm: “Ngươi rất thông minh, ta thích chính ở chỗ này. Như ngươi nói, cô sơn ngay trước mắt, giờ tý chớp mắt là tới, nếu như ngươi thật sự để ý hắn, sẽ không muốn hắn tham dự sâu vào chuyện hồng trần. Lần trước hắn rút gân đoạn cốt vì ngươi, ta nghĩ ngươi đã biết. Tiên với người cách một đường chân trời, từ đây sẽ không dây dưa không rõ với hắn nữa, ai ngờ đâu ngươi có vẻ không lĩnh ngộ. Làm tiên có nhiều điều cấm kỵ hơn làm người, ngươi kéo hắn vào hồng trần chỉ có hại hắn. Đừng tưởng rằng thành đọa tiên thì thiên quy không làm gì hắn được, có thể hủy đi linh căn, lưu lạc ở lục đạo luân hồi, cũng có thể làm hắn mất hồn mất vía, biến mất giữa thiên địa. Đến lúc đó mặc kệ hắn xuất thân từ đâu, Thiên đế và Phật mẫu chỉ có thể cho rằng chưa từng sinh hắn, biết không?”
Nhai Nhi nội tâm kinh động nhưng không biểu hiện ra mặt, nàng không xác định y có cố tình nói chuyện quá mức lên làm nhiễu loạn tâm thần của nàng, nhưng từ trong lời y nghe ra một cảm xúc che giấu, “Ngươi rất quan tâm hắn.”
Y sửng sốt rồi cười nói: “Đúng vậy, ta với hắn biết nhau nhiều năm, không đành lòng nhìn hắn hủy nguyên công cả người.”
“Vì sao?” Nàng cười yếu ớt nói, “Lúc trước hắn đánh ngươi nhốt vào Bát Hàn cực địa, ngươi đáng ra phải hận hắn, hận hắn trọn đời không được siêu sinh mới đúng, vì sao ngươi còn quan tâm hắn?”
Y có vẻ tức giận , “Không nghĩ Lâu chủ không hiểu thấu tình người như vậy, dù bây giờ ta với hắn lập trường như thế nào cũng không quản kiếp trước ai có lỗi với ai, chuyện cũ ngày trước phải nhất định chém giết tam sinh tam thế không chịu bỏ qua sao? Ta vẫn giữ câu nói kia, nếu ngươi thật sự thương hắn, không nên để hắn nhúng tay vào chuyện hồng trần. Tuy hắn không tham dự quả thật có lợi cho ta, nhưng làm như vậy chỉ là vì tốt cho hắn. Ngươi thích thì nghe, không nghe thì thôi, ta là kẻ phản diện chạy tới nói với ngươi mấy chuyện này, quả thật có chút khó hiểu, ta biết.”
Nàng không nói, nửa ngày mới mở miệng: “Ngươi lúc tìm hắn ôn chuyện đã nói qua chuyện này? Hắn không chịu nghe nên ngươi lại tới tìm ta ư?”
Y bỗng nhiên che miệng bật cười, “Cho nên nói người thông minh đôi khi làm người rất ghét, biết nhiều cũng không tốt. Ta đã nói hết lời, còn có thể khuyên hắn khoanh tay đứng nhìn hay không thì phải xem năng lực của ngươi. Sớm trở về đi, đừng dạo mò tùm lum, nơi này không phải Ba Nguyệt Lâu của ngươi, nguy hiểm không lường trước, cẩn thận vẫn hơn.”
Hắn nói xong, tiêu sái xoay người đi, trên búi tóc dài buộc dây tóc màu đỏ sậm, như một vết sẹo vắt ngang trong lòng.
Trên đường về quan nha trời đã tối. Trong thành ánh sáng dạ minh châu đã lờ mờ xuất hiện, từ phía đông vách núi nhìn xuống, như một dải sáng bạc nối tiếp nhau.
Châu quang chiếu không tới chân nàng, nàng gần như mò mẫm trong bóng tối mà quay lại trong thành. Từ xa trông thấy một người đứng ngay cửa, là Tiên quân đang đợi nàng. Thấy nàng liền có chút giận dỗi, “Nàng đi đâu vậy, làm ta lo lắng.”
Nàng thật có lỗi cười cười, “Muội ra ngắm chút đường xá, không cẩn thận trời tối rồi.” Dụi dụi mắt cảm thấy rất mệt mỏi, vừa đi vừa nói, “Muội không ăn cơm, muốn nghỉ sớm chút, mọi người dùng cơm không cần gọi.”
Ngang qua chính đường nhìn Tung Ngôn một cái, hắn vẫn thế, không tốt không xấu. Nàng đè nhẹ trên tay hắn, “Qua đêm mai, tôi nhất định lấy tinh phách cậu về, cậu không thể ngủ nữa đâu.”
Thật sự mắt díp không mở nổi, nàng vội vàng về phòng, mặc nguyên y phục nằm xuống.
Nàng rất ít khi nằm mơ, hôm nay là ngoại lệ. Tề Quang nắm quản về mộng, nàng mơ mơ màng màng nghĩ, có lẽ lại là chiêu trò của y. Trong lòng nàng đấu tranh nhưng vẫn không tránh khỏi đi vào giấc mộng.
Đây là nơi nào thế, cây to che trời, đến cỏ cũng cao. Người ở đây như người lùn vào vương quốc khổng lồ, mỗi vật đều lớn đến dọa người.
Không thấy bóng dáng một ai, muốn hỏi đường cũng không có phương hướng. Nàng tiến về trước, sàn sạt, dưới thân phát ra tiếng vang nhỏ, nàng cúi đầu nhìn, thấy bên dưới là lớp vảy, tầng này chồng lên tầng khác, thúy sắc ướt át. Hả, nghĩ lại, nàng đúng là con trúc diệp thanh, bởi có một ổ trên thân cây khác rất tốt, chim tước lui tới nhiều, nàng quyết định chuyển nhà, hạ xuống đi về hướng gốc cây nàng định định cư. Nàng cố sức đóng gói hành lý cho gọn, dạo chơi nơi bụi cỏ bên dưới. Nàng có một thói quen, thứ tốt luôn muốn giữ lại ăn cuối cùng. Bình thường nàng chỉ bắt chim sẻ, con chim tước con kia nhỏ vừa phải, lớn hơn nàng một chút. Cho nên tim nó cũng rất nhỏ, gói vào lá cây dễ mang theo, đổi chỗ mới chỉ sợ bắt đầu không tốt, nàng có chút thức ăn dự trữ có thể chịu qua thời gian đầu cần thích ứng.
Mùi vị gan rất thơm bay ra từ góc của gói lá, nàng nuốt nước miếng dọc đường. Cũng may trán nàng bẹp, không cần cố định đều có thể giữ vững vàng, nhưng trong lòng nàng luôn đánh nhau, chỗ này có con rắn lớn hơn nàng, có đoạt lương khô nàng không? Lỡ mà mùi từ gói lá tản ra, dẫn kẻ ăn trộm đồ ăn đến cướp hay không? Cho nên nàng suy nghĩ có nên nuốt luôn miếng gan cho chắc không, dù sao để trong bụng tiện hơn đỉnh đầu nhiều.
Nhưng ăn rồi sẽ không còn, nàng rối rắm vô cùng. Quên đi, nên kiên nhẫn đi, gốc cây kia không xa, có thêm sức lực trước khi trời tối nhất định có thể trèo lên.
Có điều đội đồ trên đầu quả thật rất phiền, nàng không thể buông nó để chạy nhanh, đầu không thể lộn xộn, chỉ còn một đôi mắt chuyển động khắp nơi quan sát tình huống hai bên. Bỗng nhiên có một giọng nói trên đỉnh đầu: “Con xà tinh này có ý ghê, trên đầu còn đội gói đồ.”
Tuy bị trêu chọc nàng không ưa rồi, nhưng giọng nói này dù sau bao nhiêu lâu nhớ lại đều có thể làm nàng phấn chấn. Trong thế giới của bò sát không có tiếng kim thạch, chỉ có gió mạnh thổi qua với tiếng côn trùng kêu vang cùng chim kêu. Nếu so sánh, nhất định tiếng của chàng là tiếng gió đẹp nhất, kì diệu nhất.
Nàng có thể phân biệt là giọng đàn ông. Nàng đối với người khác phái luôn có cảm tình, hay bởi vì tính rắn vốn dâm? Kệ đi, dù gì cũng rất êm tai. Nàng đưa mắt muốn nhìn chàng trông thế nào, chắc chắn là Tử Phủ đệ tử, quan trọng nhất là khuôn mặt, mặt đẹp mắt sao
Chắc là một tiểu ca xinh đẹp nha. Nàng rạo rực nghĩ, lại lật một chút mắt, lúc này khái quát hơn chút, không uổng công nhìn, thật là đẹp mắt, làn da chàng rất trắng, môi rất đỏ… Chưa đợi nàng tán thưởng xong, một vật thiệt nặng vô cùng đè lên trán nàng, trực tiếp đè nàng nằm bẹp xuống —— người này dám lấy ngón tay chọc nàng!
Nàng giãy dụa không chịu thua, vặn vẹo, xoay tròn như bông hoa. Chàng thở dài, “Gói đồ ngươi sắp rớt kìa.” Sau đó rút rễ cỏ bên cạnh cột chặt lại gói đồ, còn thắt gút dưới hàm của nàng, “Giờ có ném cũng không đi.”
Nàng cuối cùng đã thấy rõ mặt mũi chàng, chàng mặc thiền y màu tím, cái màu bắp cải tím này làm nổi rõ tư sắc khi mặc trên người người khác, sợ còn hơi kì, nhưng mặc trên người chàng rất hợp. Nàng tịch mịch nơi đây không ngủ đông đã nhiều năm, thỉnh thoảng trông thấy tiên gia đệ tử lui tới, có điều không có ai so với chàng đẹp như thế. Nàng phun phì phì, tỏ vẻ ca ngợi hắn, bất đắc dĩ hắn xuống tay có chút nhẹ nhàng, không thì kém chút ghìm chết nàng.
Rồi cũng cột chặt, chàng nhìn thấy ánh mắt nàng, kinh ngạc nói: “Trúc diệp thanh ỏ Bồng Sơn đều là đồng tử vàng, ngươi lại có màu đỏ ? Bị đau mắt hả?”
Chàng thật không biết cái gì là vẻ đẹp đặc thù cả, không chỉ vậy, chàng rất không nên nói thế. Nàng xoay người thoát khỏi tay chàng, tức giận hướng gốc cây đại thụ kia bò đi. Chỉ là ít nhiều chàng cũng giúp nàng đu lên thân cây, gói đồ còn vững vàng trên đỉnh đầu. Sau này nhìn trăng tròn mọc lên ở hướng đông, lúc nàng dựa một cành cây ngắm trăng ăn gan lại nghĩ tới chàng, không biết chàng là ai, thuộc môn phái núi nào. Nơi này tiên rất nhiều, nhiều đến mức thấy một phàm nhân đều lấy làm lạ. Nếu như tiểu ca kia là người phàm thì cũng tốt, công tử hồng trần, sống tự do.
Sau khi nàng trằn trọc thay đổi mấy gốc cây, đôi khi xuống đất bắt mấy con ếch rồi chuột đồng. Trước mắt gốc cây nàng tương đối vừa lòng, đỉnh chạc trên cây có thể được mặt trời chiếu tới, đối với giống loài như nàng cần bổ sung nhiệt lượng mà nói, bãi tắm nắng thiên nhiên như thế này thực là chỉ có trong mơ.
Đương nhiên giữa ngày hè thì không thể phơi mãi, không thì cả thân mình màu đẹp đẽ của nàng cũng cháy vàng hết. Nàng rất cẩn thận giữ làn da của mình, trời nóng thì xuống thấp một tầng, trên cây này chỉ có một con rắn là nàng, muốn nghỉ ở đâu thì nghỉ ở đó.
Trưa một ngày nọ, gió thổi lá rừng sàn sạt rung động. Nàng đang buồn ngủ, phát hiện dưới tàng cây to đang nằm một người, tuy đã thay đổi xiêm y nàng vẫn là nhận ra, là cái người cột lại gói đồ giúp nàng.
Nàng thật vui, vội trèo xuống cây ngắm chàng, chàng đang ngủ rất say, khóe miệng còn mỉm cười. Nàng ngẩng đầu quan sát, tiếp cận từ đâu cho tốt đây, trên đùi sao? Trên đùi thịt nhiều. Có điều như vậy không quá phù hợp với trúc diệp thanh tao nhã, nàng bắt đầu lựa chọn, ngón tay chàng thật đẹp, như ngọc măng trên núi vậy.
Nàng quấn quan từng khe hở của chàng, trước còn tự buồn lòng vóc người mình không to lớn, giờ lại thấy rất tốt. Nếu một con rắn mười cân mà bò lên tay chàng, có khi bị một phát đánh chết.
Trên ngón tay hắn có hương lan, nàng co duỗi thoải mái ngửi đến đầu lưỡi tê rần. Hắn tỉnh lại, đưa tay lên xem, rất ngạc nhiên, “Lại là ngươi à!”
Bởi đôi mắt đỏ rất dễ phân biệt, nàng dựng dậy lung lung lay lay, tỏ vẻ ánh mắt huynh không tệ.
Không biết người nhìn bò sát bọn họ có cảm tưởng gì, chỉ biết hắn không ghét nàng. Sau này ngủ trưa thường đến, nàng vừa thấy hắn liền trườn từ thân cây xuống, thành thành thật thật thu lại răng nọc, ghé vào bên cạnh hắn. Nàng có rất biết cách làm điều hoà làm mát. Thời tiết giữa hè, phạm vi một dặm quanh nàng những loài có lông rậm đều thích đến chỗ mát mẻ của nàng. Bồng Sơn nhiệt độ thuộc loại tương đối ổn định ở Tiên Sơn, nhưng thỉnh thoảng cũng có mấy lúc rất nóng, năm đó hắn mang nàng về, nuôi trong một cái bát sứ, đặt ở đầu gió trước cửa sổ.
Giờ nàng mới biết hắn là Lang Huyên quân, thủ hạ hắn có lão Đại tư mệnh, một thân đạo cốt tiên phong lại mắc bệnh sạch sẽ nặng, vào cửa chê thối, bảo Tiên quân ném bỏ nàng đi.
Nàng rất đau lòng, ngửi ngửi khắp người mình, thối đâu nào, rõ ràng một chút mùi cũng không có! Cũng may là Tiên quân không nghe theo y, chàng đút tiên lộ cho nàng uống ba tháng, sau này Đại tư mệnh vào cửa không còn bịt mũi nữa. Làn da nàng cũng càng ngày càng tốt, toàn thân sáng bóng, nói không ngoa, nàng tuyệt đối là lục trúc diệp thanh đẹp nhất Bồng Sơn.
Phụ nữ đẹp hơn sẽ có tự tin, nàng cảm thấy mình có tư cách thích Tiên quân. Tính tình chàng tốt, người thì đẹp trai, cho nên nàng muốn nỗ lực tu luyện sớm một ngày biến hình được thành người, cùng chàng nam nữ yêu đương.
Đương nhiên chàng không biết dã tâm nàng, trong mắt chàng nàng vẫn là con rắn nhỏ mà thôi. Đáng mừng là, khí trong Lưu Ly cung không tệ, nàng không cần ngủ đông, có thể tĩnh tâm ngộ đạo. Không biết qua bao nhiêu năm, nàng kết đan, trong cơ thể bắt đầu sản sinh một nội lực mới lạ. Nàng bắt đầu trở nên sợ nóng, ngày càng giống con người.
Nóng liền phát tán ra ngoài, nàng thích ngâm mình trong dòng nước không có nguồn, Lang Huyên linh khí bốn phía giúp nàng tu luyện. Nhưng trong một tối long trời lở đất, Tử Phủ đã xảy ra chuyện, Lang Huyên đẩy bối thư bị người chỉnh sửa, dùng bút huyền hoàng, mọi mũi thương đều chĩa vào Tiên quân. Nàng biết người làm việc đó nhất định sẽ lại vào Lang Huyên, liền núp trong dòng suối chờ đợi, kết quả chờ thấy Tề Quang quân, hắn hoang mang rối loạn xoá sửa Tam sinh bộ, trong tình thế cấp bách nàng tự nhiên hóa hình người.
Xong rồi, mục tiêu quá dễ bị phát hiện. Tề Quang quân đuổi theo ra đến, một lòng bàn tay lôi nàng ngược lại, thanh sắc câu lệ hỏi nàng: “Ngươi trông thấy cái gì ?”
Nàng không mù, đương nhiên nên thấy gì đã thấy. Một con trúc diệp thanh nho nhỏ khí thế như lửa: “Lão tử sẽ nói cho chàng hết!”
Kết quả uy phong chưa thổi được chút nào, y ra chiêu đánh nàng đứt đoạn từng khớp xương. Rồi dùng một ngọn thiên hỏa châm nàng, ném nàng vào Lang Huyên.
Quá nóng, sóng lửa sóng nhiệt cháy đến mức nàng không thở nổi, nàng trông thấy vảy của mình bị quay chín, như trong ruộng cạn nở hoa thung dung. Cửa chính Lang Huyên đóng lại , một loạt giá sách sập xuống đè trúng nàng… Nàng cả kinh, nhất thời giãy dụa thoát khỏi giấc mơ, trợn tròn mắt há mồm thở dốc, nửa ngày mới nhìn thấy người ngồi bên mép giường. Mặt hắn xuyên qua kiếp kiếp, nhìn vẫn là dáng vẻ người trong mộng. Ngực nàng bị đè nén khó chịu, hận không thể kêu to lên cho thông, làm thoát đi thống khổ.
Tiên quân vuốt tóc nàng, xoa thái dương nàng, “Mơ gì vậy, cả một đầu mồ hôi.”
Nàng bình tĩnh nhìn hắn, trong đôi mắt đầy ánh hoảng sợ, “Tiên quân…”
Hắn ừ, “Sao gọi ta như vậy?”
“Chàng còn nhớ trúc diệp thanh không?”