Mùi máu tươi cuối cùng đã câu dẫn bầy sói tới. Chúng đứng cách khối nham thạch chừng mười bước chân từ từ quan sát, đây là loài vật thông minh lại cô dũng, biết phán đoán nguy hiểm, không vội vàng tiến lên, thường tấn công theo đàn, giỏi rình đợi mồi.
Khí hậu đang rất ác liệt, tìm miếng ăn không dễ. Máu đọng trên tuyết tản ra mùi mê người. Bầy sói đói bụng tru vang, chờ thật lâu không thấy “thức ăn” trước mặt có động tĩnh gì, sói đầu đàn phát ra hiệu lệnh, mấy con sói gan lớn chậm rãi tiến đến ngửi ngửi quần áo nơi cánh tay mấy cái xác. Đang muốn gọi đồng bọn bỗng một tiếng khóc nỉ non phát ra, người bé mà sức to, khóc đến rung rinh đồng tuyết.
Bầy sói bị kinh sợ, lùi lại cực nhanh nhưng không xa. Tiếng khóc của đứa nhỏ váng trời, với yên tĩnh ngàn vạn năm của Tuyết vực mà nói thật quá ồn ã. Bầy sói nhìn nhau nấn ná một hồi, lắng nghe tiếng khóc kia từ cao vút dần dần nhỏ lại, cuối cùng rầm rì như tiếng sói con chiếp chiếp.
Hai tai sói đầu đàn vẫy bần bật, từ phía sau nó một con sói cái bước ra. Sói cái đang tuổi làm mẹ vú no đầy sữa, vừa mất sói con ánh mắt ảm đạm, nghe thấy tiếng trẻ con khóc mắt liền chuyển sáng ngời.
Tình mẫu tử vốn tương thông, dù không cùng giống loài nhưng chỉ cần có chút thời gian tiếp nhận, sói mẹ liền nảy sinh ham muốn đến gần. Bầy sói hỗn loạn, mấy con sói mới lớn nóng lòng muốn chen chân qua bị nó một mực đuổi đi. Nó thong thả tiến lại từng bước, nhìn thấy mặt đứa bé mới sinh lộ ra khỏi tấm áo choàng, trắng bệch trong cái lạnh mùa đông nhưng có nhiều phần ương ngạnh.
Sói mẹ đi qua ngửi ngửi, ngửi nửa ngày mới do dự lè ra đầu lưỡi liếm mặt đứa nhỏ. Lúc này cả ngọn núi tràn ngập tiếng vó ngựa ù ù, từ xa vọng lại nhanh như gió cuốn. Bầy sói nhất thời xôn xao, sói đầu đàn quay đầu thoáng nhìn, nhanh chóng quyết định lệnh cho cả bầy chạy về phía rừng rậm. Sói mẹ chùng xuống, nó trù trừ nức nở thật lâu, cuối cùng dùng hai chân trước cạy đứa nhỏ cùng tã lót trong lòng hai thi thể ra, ngậm trong miệng rồi đuổi theo bầy.
Theo đuổi ngàn dặm cuối cùng nhóm sát thủ đã tới, xoay người xuống ngựa kiểm tra thực hư, chỉ còn hai cái xác lạnh ngắt.
Hộ pháp Ba Nguyệt Các thăm dò mạch cổ của vợ chồng Nhận Dư, đứng lên báo cáo: “Đã chết.”
Người trên ngựa đeo mặt nạ nhìn từ trên cao xuống, giọng hơi đau thương: “Đáng tiếc một đời mỹ nhân… Lục soát thi thể và xung quanh tìm Thần bích.”
Hi vọng mịt mù, với tính tình Nhạc Nhận Dư, có chết cũng không để bất kỳ kẻ nào được lợi. Muốn lục ra Thần bích từ người hắn là không thể. Lục khắp, kết quả vẫn thế, thông báo ra toàn bộ võ lâm.
Giang hồ luôn xuôi theo chiều gió, hôm nay người là anh hùng, ngày mai là địch của cả võ lâm. Người vì hậu thế không tư lợi, chói sáng một đời, lại đắc tội tiểu nhân, có tích đức làm thiện nhiều thế nào chớp mắt vẫn có thể bị người người truy cứu.
Trong tay Nhạc gia nắm giữ một bí mật động trời, Mưu Ni thần bích là chìa khóa mở ra kho tàng nơi cô sơn ở Giao cung. Nghe nói ở đó có rất nhiều của cải, đủ xây cả trăm vương triều lộng lẫy. Phát tài, phát đại tài, ai mà không muốn? Nhạc gia không phải danh môn chính phái sao, hắt vào mấy bồn nước bẩn, tung ra tin đồn, chân chính đuổi giết Nhạc Nhận Dư còn hoàn toàn có thể rêu rao trừ hại cho võ lâm. Nói đến cùng chỉ có Nhạc Nhận Dư vì Nhạc gia mà bị uy hiếp, ai bảo hắn tiếp quản bí mật này từ cha hắn!
Đám sát thủ áo đen tìm kiếm không được gì, bỗng nhiên có người kinh hô: “Bụng Liễu Giáng Niên bị rạch rồi!”
Mấy thủ lĩnh các đại môn phái ào ào xuống ngựa xem xét, máu đã đông lại, bụng cô chỉ còn một khoảng trống trơn, không thấy đứa bé bên trong.
Đường rạch thẳng thớm, là dùng binh khí, Nhạc Nhận Dư chỉ mặc bào sam, áo khoác ngoài không thấy, có thể đoán được hắn đã mổ lấy đứa con ra từ cơ thể mẹ.
Có người giấu mặt, lên tiếng: “Thực vậy cũng xuống tay được! Tên này với người ngoài ngoan độc, với người trong nhà cũng không tha.”
Băng thiên tuyết địa vậy, một đứa bé mới sinh không sữa uống không áo mặc, sống được là kỳ tích. Có thể Nhạc Nhận Dư đã mổ lấy đứa bé còn sống, truyền lại Mưu Ni thần bích trên người đứa nhỏ kia.
Gió núi Tuyết vực bắt đầu thổi, từng cơn lại từng cơn, cảnh tượng thương tâm. Lấy đuốc soi kỹ, trên đất lưu nhiều dấu chân lớn nhỏ, là Sói tuyết vùng Tuyết vực.
Có người thở phào nhẹ nhõm, “Xem ra đứa nhỏ đụng phải bầy sói, chỉ sợ dữ nhiều lành ít. Chư vị, còn muốn tiếp tục đuổi theo không?”
Đuổi theo bầy sói, sau đó mổ bụng chúng kiểm tra thực hư à? Sói tuyết là vua vùng Tuyết vực, không ai biết cả đàn có bao nhiêu con. Sói là con vật mang thù, lỡ chọc giận chúng chưa chắc toàn thân trở về.
Cao hứng mà đến, cuối cùng mất hứng mà về, cả đám không cam lòng. Không cam lòng cũng không được, manh mối đã đứt, Mưu Ni thần bích mất tích, suy cho cùng giang hồ có thể gió êm sóng lặng vài năm.
Nhìn hai cái xác ôm nhau, như đám trẻ nhỏ đùa dai rồi vứt bỏ đồ chơi đã hư, tuy có tiếc nuối nhưng không ai để tâm. Chết là hết, trên giang hồ cũng không phải điều lạ, cùng lắm vài ba tháng sau là có người mới thay thế, ai còn nhớ rõ Trường Uyên Nhạc Nhận Dư.
Trong bọn họ có người hỏi: “Ta có nên đem thi thể về chôn không?”
Kế bên có giọng đùa: “Ngươi không sợ Nhạc thiếu chủ hoàn hồn, cầm kiếm đâm mông ngươi sao?”
Cho đến cuối cùng vẫn là Nhạc Nhận Dư còn sống quá lợi hại, chết rồi vẫn còn làm lòng người khiếp sợ.
Xong chuyện trở lại chốn giang hồ, các đại hiệp vẫn là đại hiệp. Xuất phát từ đạo nghĩa, qua loa chôn xác đối thủ rồi, không còn ai có thể nhắc lại cuộc tập kích bất ngờ ở Yên Vũ Châu, phục kích tập thể ở ngoài thành Thương Ngô. Cũng không ai thổn thức cho Liễu Giáng Niên người đẹp đoản mệnh đáng thương bao nhiêu —— dù sao cả đám người đuổi giết một người phụ nữ yếu đuối còn đang mang thai chẳng phải chuyện gì hay ho.
Giải tán rồi, liên minh lâm thời tan rã, mỗi phe quay về nhà. Đoàn người rời đi không quay đầu lại, duy chỉ có một đội người bịt mặt ghìm ngựa nghỉ chân thật lâu, “Nhạc Nhận Dư mổ lấy con ra, là vì chờ Nhạc gia cứu viện.”
Đáng tiếc vĩnh viễn chờ không được, giờ phút này nội bộ Nhạc gia đã thay đổi. Thần bích mất tích, tân đương gia nhậm chức cũng không làm được gì, bỏ qua như vậy.
Tả nhiếp đề ① nói, “Nhạc Hải Triều đã tiếp quản Trường Uyên.” Hơi do dự hỏi, “Việc truy tìm Thần bích ta thật sự dừng lại ở đây sao? Nhạc Nhận Dư vài ngày nay ngựa không dừng vó, vốn không kịp giấu Thần bích.”
Sau tấm
Hắn giục ngựa đi trước, lười nhác nói, “Đợi hôm khác thời tiết tốt hơn điều tra tiếp. Dù sao không tìm thấy thi thể đứa bé, có lẽ có may mắn ngoài ý muốn.”
Quả nhiên sau đó Ba Nguyệt Các cùng võ lâm các đại môn phái đều không ngừng tìm kiếm Mưu Ni thần bích mà không rêu rao to.
Người sống luôn có ít nhiều mục tiêu muốn theo đuổi. Tình yêu, lý tưởng, là cơm no rượu say đặt sau chuyện sinh tồn, xét đến cùng quan trọng nhất, vẫn là tiền. Tiền là vũ khí tốt nhất trên đời, quân tử thanh quý, không vì ngũ đấu mễ (năm đấu gạo) mà khom lưng, đó là bởi vì năm đấu gạo thật sự quá ít. Đổi thành vàng bạc đầy xe, trân châu đầy giường thì sao? Cũng như câu “Nam nhi có lệ không thể rơi, là vì chưa tới lúc đủ đau lòng”. Ai nấy đều không tin Mưu Ni thần bích biến mất vào hư không, Nhạc Nhận Dư cuối cùng bỏ thân nơi Tuyết vực, nơi đó không người qua lại, không dấu chân ngựa của giang hồ, nay lại trở thành chốn võ lâm nhân sĩ thường xuyên lui tới.
Cái gọi là mãnh thú, thực ra chỉ là đồn đãi. Đám sói tuyết đúng là có tồn tại, nhưng hành tung bất định, ngoại trừ một vài dấu chân, chưa có ai phát hiện chỗ chúng ẩn thân.
Thành công trên đời đa phần ở lòng kiên nhẫn, có lòng chuẩn bị mà kiên định đeo đuổi, dù là chính hay là tà. Thời gian giống như cái sàng, sáu năm sàng lọc, môn môn phái phái, cuối cùng chỉ còn Ba Nguyệt Các còn qua lại nơi Tuyết vực. Vật đổi sao dời, lúc trước tàn sát quét qua đã sớm tiêu thành mây khói, hàng năm Ba Nguyệt Các cố định vài lần kiểm tra, nhiều thì năm ba người, ít thì một vài kẻ. Chủ nhân nơi Tuyết vực cũng dần dần thích ứng với những xâm nhập xáo động của thế giới bên ngoài.
Tuy không hết cảnh giác nhưng không còn cao độ như lúc đầu, Đàn Sói tuyết đã dần thoắt ẩn thoắt hiện, thậm chí có người còn thấy cảnh chúng đi săn.
Trong băng tuyết cơ hội xuất hiện một đám dê lông vàng thật hiếm, cho nên bầy sói dốc toàn bộ lực lượng. Hôm đó vừa đúng lúc Tả Hữu nhiếp đề đi vào Tuyết vực không lâu, còn chưa kịp quan sát như thường lệ, liền nghe thấy tiếng chân ù ù giống như thiên quân vạn mã chạy ào ào tới. Hai người cả kinh vốn tưởng có môn phái khác đến không thể không đánh một trận, không nghĩ gặp cảnh tượng bầy dê chạy toáng loạn, đuổi theo sau là Sói Tuyết nhanh như tên bắn.
Đáng kinh ngạc, đám Sói tuyết kia vốn lớn hơn rất nhiều so với bọn họ tưởng tượng. Thân to như hai người lớn trưởng thành, nếu đứng thẳng lên trên chân sau, rất chèn ép người. Chúng rất có chiến thuật, ba mặt bọc đánh vây bắt, chỉ cần hơn mười phút đã khiến cả đám dê sợ hãi.
Hai người ngồi coi vẻ bàng quan, may mắn gặp được cảnh tượng kỳ lạ hiếm thấy, nhưng rất nhanh đã bị cảnh khác gây chấn kinh suýt kêu thành tiếng.
Một bóng nhỏ nửa người nửa sói, là trên lưng sói cõng một đứa nhỏ, quần áo rách nát lộ rõ làn da, muốn hoà vào băng tuyết vùng Tuyết vực thành một khối. Nó cưỡi sói thật điêu luyện, thân thể ép xuống cực thấp, một tay ôm lấy cổ sói Tuyết, một tay nắm cành cây thẳng tắp. Bỗng nhiên giương tay phóng một cái mạnh, bầy dê nhất thời rối loạn, hạ một hàng ngã gục, lại bay nhanh như gió về phía trước.
Mấy con dê mất móng trước, té gãy cổ. Tụi sói còn chưa thỏa mãn, chúng nhảy cao vượt qua mấy xác dê, tầm mắt không rời rượt lùa đám dê còn lại. Đất bằng rộng rãi vô tận chính là sở trường của chúng bởi tốc độ cực nhanh như chớp. Đợi Tả Hữu nhiếp đề nhảy ra đuổi theo đã không thấy tăm hơi bọn sói. Chỉ còn sáu bảy con dê lông vàng bị té ngã nằm ngang dọc trên mặt tuyết, một con trong đó trên lưng còn cắm cành cây ban nãy, co rút theo con vật sắp chết, vẽ lên tuyết một đường hình quạt.
“Huynh có thấy không?” Hữu nhiếp đề run giọng nói, “Đứa nhỏ kia nhiều lắm chừng sáu bảy tuổi!”
Nhạc Nhận Dư cùng Liễu Giáng Niên chết trong đêm trăng kia, vừa đúng ngày này sáu năm trước.
———————-
Tác giả có chuyện muốn nói:
①
nhiếp đề: thuật ngữ Thiên văn học, Tả nhiếp đề cùng Hữu nhiếp đề. Để gọi các hộ pháp Ba Nguyệt Các trong truyện.