Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 10


trước sau

Khi mở mắt ra, thấy trời xanh thẳm, mây trắng noãn.

Ánh mặt trời từ vạn dặm trên cao chiếu thẳng xuống dưới, chớp mắt làm nàng muốn phỏng. Nàng theo bản năng đưa tay che, một lát đầu óc thanh tỉnh chút, mới phát hiện mình đang trôi trên mặt nước.

Là thuyền sao? Nàng có chút kinh ngạc, kiếm linh cũng phụ thuộc theo sức của nàng mà mạnh yếu, vừa rồi ngã xuống nước, nàng mất ý thức một lúc, theo lý mà nói Chàng Vũ cùng Triều Nhan đều hóa hình người không xong, không có năng lực cứu nàng. Nàng miễn cưỡng ngồi dậy nhìn quanh, liền thấy chấn kinh, không có mạn thuyền buồm, cũng không có thấy thân ảnh, chỉ có một chút tảo hanh gần như khô héo ở “Sàn tàu” màu xám cùng nàng làm bạn. Nàng lo sợ, trong lúc mờ mịt, một tiếng phun vĩ đại truyền tới, “Đầu thuyền” phát ra một cột hơi nước, giữa không trung gặp ánh mặt trời, chiết xạ ra ánh cầu vồng nho nhỏ. Nàng cuối cùng xác định đây chính là một con cá cực lớn, sau khi đã gặp qua rồng, ở La Già đại trì không có gì là không thể.

Thân cá kình như một tòa tiểu đảo, vững vàng thong thả bơi về phía bờ biển, đã có thể trông thấy đường chân trời. Nhai Nhi thử lên tiếng giao tiếp: “Là ngươi đã cứu ta sao?”

Cá lớn phát ra ẩn ẩn, tiếng kêu thấp nhọn, xem ra nó nghe hiểu được tiếng người. Nàng ngoài ý muốn cảm thấy kinh hỉ, vỗ nhẹ nó một chút: “Đa tạ.” Cá lớn vẫy đuôi đắc ý đập xuống nước, sóng nước ngập trời.

Nhưng càng tới gần bờ biển, nước càng cạn, đối với cá lớn mà nói rất nguy hiểm, Nhai Nhi tính cùng nó nói lời từ biệt, tự thân bơi vào bờ. Vừa định mở miệng, thân hình con cá đột nhiên nhỏ lại, nàng không có gì đỡ, một lần nữa rơi vào trong nước, nhưng lần này khác trước, rất nhanh bị một bàn tay lôi lên.

Dưới ánh mặt trời cả người thiếu niên ánh nước liễm liễm, mặt mang nét cười, trong ánh mắt có nét ôn hòa. Nếu như không phải tóc hắn còn hơi ít, hắn cùng người thường không khác biệt, thậm chí còn tuấn tú hơn cả Chàng Vũ. Thấy nàng đánh giá, hắn hơi ngại ngùng, “Ta ở ngoài thủy vực Long Diên đảo nhặt được cô, La Già đại trì rất nguy hiểm, nên đưa cô vào bờ.”

Nàng vuốt cằm, thấy hắn giống con cá kình ban nãy có hình hoa ngân lưỡng đạo. Nàng chỉ miệng vết thương của hắn, “Cậu chính là con cá kình kia hả?”

Hắn vâng, “Ta gọi Tung Ngôn, là Long vương kình, nửa năm trước cùng mẫu thân thất lạc, luôn tìm kiếm bà chỗ này. Trong Đại trì lâu rồi không gặp qua con thuyền nào, cho nên khi các người bọn cô ra Thái Tuế đảo ta đi theo… Bọn cô ra đảo Long Diên làm gì?” Nàng hơi chần chờ, hắn rất nhanh hiểu được, “Để tìm cô sơn Giao cung sao?”

Có lẽ từ lúc Thần bích xuất hiện nơi trần thế, La Già đại trì này chưa từng có thái bình đây! Sinh vật trong nước nhìn quen khách lạ, sớm hiểu mục đích bọn họ. Một khi đã như vậy, không cần vòng vo, Nhai Nhi mỉm cười nói chính phải, “Tung Ngôn, cậu biết Giao cung ở nơi nào sao?”

Long vương kình hiển nhiên không có kiến thức gặp qua mỹ nhân mềm mại, câu “Tung Ngôn” từ miệng nàng tnói ra, thật có lực mê man nhân tâm. Mặt hắn đỏ lên, cố gắng trấn định. Nàng mặc hồng y, bị ướt ôm chặt thân hình, vạt váy dưới nước dập dờn như cánh hoa, mà người nàng chính là điểm nhụy…

Không dám nhìn lại, ánh mắt thiếu niên mơ hồ như trên trời, ngập ngừng: “La Già đại trì cùng Yên Uyên có ranh giới của cá, vốn là Thạch Ngư phân cách hai bên, cá đều không vượt qua. Ta chưa đi qua Yên Uyên, nhưng ta cảm thấy Giao cung có thể ở nơi đó. Chỉ là cô sơn không có điểm bám trụ, tương truyền mỗi mười năm di động một lần, muốn tìm đến Giao cung, cách tốt nhất là tìm được 《 tứ hải Ngư Lân đồ 》. Trên đó ghi lại hải cương phân bố ở Cửu Châu, cô muốn tìm đảo nhỏ cỡ nào, đều được rõ ràng đánh dấu.”

Tứ hải Ngư Lân đồ? Nàng lần đầu nghe nói. Tuy lần này đi Long Diên đảo không được gì, nhưng nghe Tung Ngôn cho chút manh mối, coi như không uổng. Chỉ là nàng không rõ, lần đầu gặp mặt, vì sao hắn nói cho nàng. Nhiều năm sống kiếp sát thủ, khiến nàng không thể dễ dàng tin tưởng bất luận ai, dần dần phòng bị, quan sát thần sắc hắn, “Cậu thường chỉ đường cho người khác vậy sao?”

Tung Ngôn nói không phải, “Ta cứu cô, thuận tiện giúp cô hoàn thành tâm nguyện, giúp người cho trót.”

Cá kình nơi biển cả, không bị đắm trong thế tục dục vọng, lời nói việc làm toàn từ tâm. Hắn có đôi mắt như sáng như trăng, trong mà thấu nhìn nàng, nàng đa nghi như vậy cũng hơi lấy lòng tiểu nhân mà đo. Nàng nhẹ thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ vuốt cằm, “Rất cảm tạ. Như vậy Tứ hải Ngư Lân đồ hiện ở đâu, cậu có biết không?”

“Lang Huyên động thiên.” Tung Ngôn nói, “Đó là tàng thư lâu do Thiên đế thiết lập tại nhân gian, do Tử Phủ Quân chưởng quản, cô nương có thể đi một lần.”

Trong lòng nàng tạm thời có đáy, đối với vị ân nhân đặc biệt này, đem hết mũi nhọn dấu đi, hòa nhã nói: “Đừng gọi ta cô nương, ta họ Nhạc, là Nhạc Nhai Nhi, từ Vương Xá Châu.”

Tung Ngôn thì thào, gọi tên này vài lần. Sau này lâu ngày, từ Nhai Nhi trăng non, từ từ biến thành Nguyệt Nhi, cũng không chịu kêu nàng là tỷ tỷ. Nhai Nhi từng đã phản đối, hắn trả lời rất đơn giản: “Long vương kình tám mươi tuổi trưởng thành, khi gặp gỡ cô ta đã 76, cô cho là cao lớn hơn ta một chút, có thể bắt ta kêu tỷ tỷ sao?”

Tất nhiên là không thể .

Hắn từ đại trì cứu được nàng trong nước sôi lửa bỏng, vì hắn không nơi nương tựa, nàng mang hắn về Ba Nguyệt Lâu, có đôi khi duyên phận là kỳ diệu như vậy.

Trong Ba Nguyệt Lâu có yêu tộc gia nhập, mỗi ngày nghênh đón đưa đi cũng sẽ xuất hiện gương mặt yêu mị, chỉ cần tường an vô sự, sinh ý lan khắp thiên hạ, người tới đều là khách.

Dù muốn lên Lang Huyên động thiên, Nhai Nhi vẫn còn chút do dự. Lang Huyên ở Đông hải Phương Trượng Châu, là nơi tụ hội của những người tu hành không muốn thăng thiên, nơi đó người vượt quá phàm trần, nàng thân là người phàm, muốn đi qua cửa kia thật quá khó khăn. Kinh nghiệm trước đây cùng người giao tiếp, nàng không sợ, có là yêu, nàng cũng có thể tầm thường ứng phó. Nhưng là tiên… Chỉ từng tiếp xúc qua Tán tiên từng truyền thụ nàng thuật dệt băng hoàn mà thôi, không hiểu được tiên giới đủ sâu, chỉ biết đến Thương linh khư ngư phu nhân phô trương như vậy, cũng chỉ là bán tiên. Cho nên lên Phương Trượng Châu, không giống đi La Già đại trì vỗ trán là xong, nàng muốn tinh tế tính toán. Tính

tới tính lui, hoãn hai năm, hơn nữa lúc này việc vặt trong lâu rất nhiều, dần dần lơi lỏng.

Vương Xá Châu hàng đêm sênh ca, kim cổ xen lẫn tiếng đàn, như một chốn phồn hoa rộng lớn bao la, đem Vân Phù mười sáu châu bọc hết. Bên ngoài quảng trường ban công khắc chạm mây đỡ xung quanh, thượng phô cẩm tú, vũ nương tinh xảo diễm lệ múa lượn, đong đưa tay áo dài, diêu khởi kim linh, khi thì tráng kiện thanh thoát, khi thì thướt tha ôn nhu. Trên nóc nhà có người say rượu, có kỹ thuật hạ rượu người khác, cũng có thể làm mình uống đến say chuếnh choáng.

Tung Ngôn lại một lần đem nàng khiêng xuống dưới, hắn hai năm nay không cao lên, Nhai Nhi nếu lung tung đạp hai chân, mũi chân có thể chạm đất.

Thật không rõ, rõ ràng Long vương kình lớn như vậy, hóa thành hình người lại lùn như thế. Nàng sờ đầu hắn, “Tung Ngôn a, có phải nguyên hình càng lớn, biến hóa lại càng nhỏ hay không?”

Tung Ngôn cau mày né tránh, cũng không phải thấy thường xuyên bị sỉ nhục thân thể mà hờn, “Vóc dáng từ từ mà lớn, như rượu từ từ mà thưởng thức.”

Nàng huân nhiên, ánh mắt nhiếp hồn, trừng mắt lại như nhìn trộm, “Ta không thích nghe người khuyên nhủ.”

Tung Ngôn thở dài, “Khuyên cô là vì tốt cho cô.”

Một con cá kình còn chưa trưởng thành, nói câu nào thật quá già đời câu đó.

Nhai Nhi không để ý hắn, thả người xuống đất xiêu vẹo ra đài ngắm cảnh, ngồi trên lan can nhìn ra xa xa, thuyền lâu lưng dựa vào núi, đình đài vẽ màu mạ vàng, mái đỏ tươi nồng liệt, ở trong ánh đèn đỏ chiếu rọi, làm cảnh đêm Vương Xá Châu xa hoa đến cực hạn.

Tung Ngôn đứng bên cạnh nàng, Long Vũ ngư thu hết nơi đáy mắt. Trầm mặc thật lâu rồi nói: “Nguyệt Nhi là Ba Nguyệt lâu chủ nhân, việc trong Lâu khó khăn lại nhiều việc xử lý, có hộ pháp cùng môn chủ bọn họ, có chút khách cô không cần tự mình tiếp đãi.”

Nhai Nhi biết hắn không quen nhìn nàng qua lại với đám nam khách kia, nàng thật không biết là có gì không ổn. Vỗ vai hắn nói: “Tiểu huynh đệ, đến nhân gian không dễ dàng, không cần nghiêm túc quá. Ta thích giao du đủ loại người, cậu không biết là những người đó lòng dạ khó lường bộ dáng rất có ý tứ sao? Ta nửa đời vất vả, vẫn yêu thích chốn hồng trần này. Hồng trần nơi nơi là người, ta không thể bởi vì có nam nhân, liền giấu mình đi không hỏi thế sự.” Vừa nói, vừa liếc mắt nhìn hắn, “Cậu vẫn là công ha.”

Tung Ngôn cứng họng, nhất thời nhụt chí. Ghé mắt nhìn nàng, nàng vai chống lan can, đèn trong thành ảnh ngược nơi đáy mắt nàng, một dòng suối trong, ba phần ý cười, bộ dáng trong trẻo ngây thơ, không có cách nào khác liên hệ nàng với người gọi là “Thất sát” trong miệng giang hồ.

Chuyện ban nãy không đề cập nữa, Tung Ngôn thở dài, nghiêm mặt nói: “Hôm nay trong Lâu có khách đến, nghe nói là người của Trường Uyên Nhạc gia.”

Nàng nghe thấy lời này, hơi run nhưng không biểu hiện, “Vương Xá Châu người đến người đi, xuất hiện người Nhạc gia chẳng có gì lạ.”

“Hắn lộ ra một việc, chủ nhân đương nhiệm Nhạc gia đang tìm kiếm Mưu Ni thần bích khắp nơi. Năm đó phu thê Nhạc đại hiệp bị tập kích ngoài thành Thương Ngô, trong thành truyền tin tức cầu cứu, nhưng đúng lúc lão gia chủ Nhạc Nam Tinh bệnh tình nguy kịch, Nhạc gia như rắn mất đầu, cho nên bỏ qua cơ hội không thể cứu viện.”

Nhai Nhi cười lạnh, “Bỏ qua sao? Theo ta được biết, Nhạc gia đến cùng vẫn chưa điều động người nào. Ta vốn tưởng rằng bọn họ không biết chuyện, nhưng thực ra đã nhận được tin cầu cứu. Không có người hạ lệnh liền thấy chết không cứu, có thể lão gia chủ còn chưa đưa tang, kế nhiệm gia chủ là ai cũng đã xác định.”

Thực ra môn phái trong giang hồ cùng đế vương gia giống nhau, quyền lực địa vị là đề tài vĩnh viễn quấn không mở. Nhạc Nam Tinh cùng Nhạc Nhận Dư trước sau đều đã qua đời, đại quyền lạc vào tiện nghi cho ai, không nói cũng hiểu. Thần bích lại là công cụ, không có Thần bích gia chủ danh bất chính ngôn không thuận, cho nên Nhạc Hải Triều bắt đầu tìm Thần bích, chính là cái danh Trường Uyên chưởng môn, sợ không phải thứ cuối cùng hắn sở cầu.

Thực đáng tiếc, đã trải qua sát phạt nhiều như vậy, nàng đã tính rửa tay gác kiếm, bây giờ xem ra còn quá sớm. Cô sơn Giao cung cuối cùng tìm hay không, không quan trọng, quan trọng là phải lấy 《 tứ hải Ngư Lân đồ 》 về tay. Đã biết Đồ thư cùng Thần bích là mấu chốt cởi bỏ bí mật, như vậy hai thứ không thể thiếu một. Về phần Nhạc gia… Chờ sau khi từ Lang Huyên trở về, lại tính không muộn.

Nàng quay đầu, nhìn về phía trăng tròn nửa bắt tại chân trời, Phương Trượng Châu ngay tại ánh trăng mà hiện, cách khoảng một vạn bốn ngàn dặm.

“Tử Phủ Quân người này, cậu từng nghe qua sao?”

Tung Ngôn nói: “Hắn là tiên, sinh ở Vong Xuyên, lớn lên trong Thi Lâm. Nhiều năm trước khi Đại đế đóng đô tứ hải, Mạnh Môn cùng Lan Bì yêu nghiệt gây hoạ, Tử Phủ Quân xây dựng 《 Vạn yêu quyển 》 thu phục, từ đó đại danh của hắn lan truyền khắp Cửu Châu. Loài người nghe đồn về hắn không nhiều vì hắn ngàn năm không có cơ duyên đến nhân gian thôi.”

Tung Ngôn đối với điển cố yêu giới thuộc như lòng bàn tay, nhưng với Nhai Nhi mà nói lại không hiểu ra sao. Cái gì Thi Lâm, Lan Bì, nàng chưa từng nghe nói qua, Phương Trượng Châu cùng Lang Huyên càng là khoảng cách hồng hoang. Nhưng đã quyết định muốn đi chỗ nào, núi đao biển lửa không thể ngăn nàng. Gặp mặt Tử Phủ Quân, nói thẳng xin lấy Đồ thư, sợ hắn chưa hẳn đáp ứng. Nếu như thay hình đổi dạng một phen, nghĩ cách vào Lang Huyên trước, có lẽ có vài phần cơ hội.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện