Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 11


trước sau

Một vạn bốn ngàn dặm, khoảng cách thật sự rất xa, nếu cưỡi ngựa, không ít hơn một năm rưỡi mới có thể đến. Non xanh nước biếc rộng lớn, không thể ra đi mà không dặn dò chuẩn bị.
Trước khi đi, nàng triệu tập tứ đại hộ pháp đến Quan Chỉ đường, thuộc hạ thời Lan Chiến sớm bị người mới thay thế, trước kia vốn do Thái Âm, Ân Môn, Phá Quân, Tham Lang, hiện tại đã là Minh Vương, A Bàng, Si Mị, Võng Lượng. Hai bộ đại hộ pháp dù cũ hay mới, thân thế cao thấp, đều có thân thủ bất phàm, chỉ khác ở chỗ tứ đại hộ pháp do nàng chọn có thể minh xác tư phân biệt lực, so với đội ngũ thời Lan Chiến càng nhỉnh hơn về dáng vẻ và thanh khí.

Nàng nói cho bọn họ muốn đi xa, “Các ngươi coi ngó nhà cửa, bảo vệ môn hộ cho tốt.”
Si Mị ai uyển nhìn nàng, ngữ khí oanh vàng hót líu lo nhiều cảm xúc: “Lâu chủ đừng nói sẽ giải tán đám thuộc hạ này nha! Có Lâu chủ mới có Tứ đại hộ pháp, Lâu chủ đi mất, thuộc hạ biết hộ cho ai đây?”

Nhai Nhi bác bỏ, “Chỉ là ta tạm dừng việc ở Vương Xá Châu, chờ ta giải quyết xong xuôi, ta sẽ quay về.”

Si Mị lã chã chực khóc, “Thuộc hạ đi theo Lâu chủ, bảo hộ an nguy cho Lâu chủ.”
Hắn ta luôn như thế, theo nàng từ nhỏ mang tấm lòng son, đối với nàng có phần nào ỷ lại. Vẫy tay, hắn ta như con mèo con đi về hướng nàng, Nhai Nhi ôm an ủi một phen: “Trên giang hồ ta cũng có chút tiếng tăm, các ngươi cũng không phải ngày đầu tiên quen biết ta, cho tới giờ ta không cần ai bảo hộ. Việc các ngươi chính là trấn thủ Ba Nguyệt Lâu, bảo vệ Ba Nguyệt Lâu pháp, ta đi rồi, các ngươi phải nghe theo Tô môn chủ, nhiều nhất hai năm, ta nhất định trở về.”
Vị lâu chủ này từng trải qua đao phong vũ kiếm, trong thời loạn vẫn có thể đạt đuợc toàn tu toàn vĩ, nếu nhìn bề ngoài mềm yếu mà xem nhẹ nàng, thì mười phần sai lầm. Không ai dám can thiệp ý đã quyết của nàng, kể cả thuộc hạ thân cận. Si Mị vạn phần không muốn, biết không nên nhiều lời, chỉ nắm tay nàng không buông. Tung Ngôn đứng một bên nhìn, trong lòng cảm thấy chán ghét cái kẻ bán nam bán nữ kia, quay đầu xem thường, đem tầm mắt dời lên chỗ chạm trổ rường cột trong đại đường.

Minh Vương xếp đầu trong Tứ đại hộ pháp, so với ba vị còn lại có phần thận trọng hơn cả, hắn dẫn mọi người hướng về trước chắp tay: “Thuộc hạ thề sống chết bảo vệ Ba Nguyệt lâu, khi Lâu chủ đi thế nào, lúc ngài về nhất định nguyên dạng thế đó. Mời Lâu chủ không cần lo lắng, an tâm ra đi.”

Nhai Nhi gật đầu, tinh tế xem xét, không khỏi nhíu mày.
Người này sẽ không nói chuyện khi không cần thiết! Giương mắt nhìn hắn, ánh mắt hắn trung thành, còn lại Võng Lượng cùng A Bàng cười đến hết sức đẹp mắt, “Lâu chủ, thuộc hạ xíu nữa liền nhớ đến ngài. Ngài yên tâm, trong khoảng thời gian này việc trong Lâu thuộc hạ sẽ trông nom, ngài muốn xây dựng vọng lâu mà, thuộc hạ nhất định thay ngài hoàn thành tâm nguyện.”
Lời thề như đinh đóng cột, chắc chắn vì nàng hoàn thành nguyện vọng.

Từ lúc Ba Nguyệt Lâu không giới hạn trong chuyện buôn bán mạng người, những thủ hạ giúp cùng nàng đều có tính cách rất nhiệt tình yêu thương phong hoa tuyết nguyệt. Việc đại sự tận trung tận trách, việc nhỏ không chê. Nhai Nhi, chỉ cần không vì điểm quan trọng, nàng cũng không so đo. Dù sao thời gian vui vẻ như vậy rất hiếm, mất vào chuyện nhỏ nhặt rất không đáng giá.

Nàng không nói nữa, Tung Ngôn kéo Si Mị trong lòng nàng ra, giao cho Minh Vương. Tung Ngôn mặc dù tuổi trẻ, nhưng trong Ba Nguyệt lâu giống như quân sư, có chút uy nghiêm. Si Mị thích ngấy ngấy méo mó thân cận Nhai Nhi, bị hắn nhiều lần không nể mặt ngăn lại, rất giận mà không dám nói gì.
“Ta có đem theo xe cáo kéo, có thể đưa lâu chủ một đoạn.” Tung Ngôn trong lòng không chút để ý đến ánh mắt nhìn hắn như hổ rình mồi, lạnh mặt ngưng mắt nhìn Nhai Nhi, “Cưỡi ngựa chạy mất ít nhất tám tháng, dùng xe cáo kéo, dăm ba ngày có thể đến.”

Nhai Nhi đồng ý, Tung Ngôn đôi khi mang đến cho nàng một thứ cảm giác sâu không lường được, lúc mới quen biết, với nàng hắn là một con cá kình con lạc đường, tuy rằng hắn biết nói tiếng người, có thể biến hóa, nhưng vẫn còn vị thành niên, nàng xem hắn vẫn như đứa trẻ. Nhưng qua hai năm, vị thiếu niên này tự nhiên bày ra các loại tài nghệ, làm nàng ý thức được nhân cùng yêu rốt cuộc khác biệt rất lớn. La Già đại trì Long vương kình là bá chủ trong thế giới nước, nếu nói có kẻ dám chính diện giao phong cùng người đứng đầu đảo Long Diên, hẳn chính là Long vương kình.

Nàng từng đã hỏi hắn, “Ta thoát khỏi Long Diên đảo bằng cách nào thế?”

Tung Ngôn trả lời rất mơ hồ: “Thừa dịp con rồng không chú ý, ta nhặt cô về thôi.”

Chỉ tập trung vào khoản làm cho rồng có thể “Không chú ý” thì thấy phán đoán của nàng không sai, mặc dù vị thành niên, Long vương kình cũng có thể sánh ngang với sức rồng.

Có tuỳ tùng lợi hại như vậy, ngàn dặm lương câu đổi thành pháp bảo. Cái gọi là xe cáo kéo cùng với xe mây kéo của Ngư phu nhân hoàn toàn không giống, không có chút lãng mạn, một dáng phong lôi, thân đầm nước khí. Người ngồi trong xe, dù là giữa hè, cũng cảm giác được hơi mát mẻ.

Nàng ngồi bên cửa sổ xe từ biệt Tứ đại hộ pháp, xuân y ôm mềm mại, nâng tay áo lên, phía dưới lộ ra mảng da thật lớn. Nàng trong phương diện ăn mặc luôn có vẻ phóng khoáng, Tung Ngôn thập phần bảo thủ, thường cố can thiệp khoác thêm áo mỗi khi nàng vận trang. Hôm nay không ngoại lệ, một kiện áo choàng phủ thêm, kết chặt nơi cổ áo, Tung Ngôn mặt lạnh lùng: “Trong xe lạnh, lâu chủ bảo trọng thân thể.”
Hắn quản đầu quản chân, có không vui cũng đều là vì tốt cho nàng, tuy rằng nàng rất ít nghe lời hắn, nhưng quan tâm này vẫn cảm nhận đuợc.

Nàng cuộn người trong áo choàng, tạm thời không làm việc ở Ba Nguyệt lâu hai năm, như đế vương chia cắt cung nga phiền muộn chảy nước mắt. Bốn vị hộ pháp chắp tay bái biệt nàng, nàng quyến luyến nhìn nhìn mới bỏ rèm xe xuống.

Khi còn hai người, Tung Ngôn lái xe, lưng dựa cửa xe hỏi nàng: “Cô phó thác Ba Nguyệt lâu cho Tô môn chủ, không sợ hộ pháp phản, lúc trở về lúc không còn yên ổn sao?”

Nhai Nhi nghiêng đầu dựa gối cười lạnh: “Cậu cảm thấy có người dám phản ta sao?”

Tung Ngôn đương nhiên biết thủ đoạn của nàng, hai năm nay hắn theo bên người nàng, chứng kiến học hỏi qua thủ đoạn sắc bén của nàng diệt trừ dị kỷ. Người của tiền nhiệm Các chủ gần như bị nàng tàn sát hết, hiện tại trong lâu, mọi người đều vì nàng làm việc.

Xe cáo kéo ở trong mây mù đi nhanh như chớp, bôn ba sau mấy ngày đêm, dừng lại cách Phương Trượng Châu năm mươi dặm.

Nhai Nhi bước ra cửa, hướng về phía Đông hải nhìn ra xa, mây khói phía Đông sâu lớp lớp, tập hợp đạo tinh thuần khí mà hình thành Bồng Sơn, mặc dù không thấy dáng núi, thanh hoa khí tượng cũng bao phủ khu vực.
Nàng chống thắt lưng trầm ngâm, quay lại phía Tung Ngôn nói: “Ta nghĩ cách thâm nhập vào Tử Phủ, cậu về Vương Xá Châu trước.”
Tung Ngôn mặt không biểu cảm, “Tử Phủ sợ không phải chỗ cô muốn đến là đến, ta chờ cô ở Đông hải, lỡ khi bại lộ, có thể tiếp ứng tốt cho nhau.”
Nhai Nhi nghe xong bật cười, “Cậu cũng biết Tử Phủ không phải nơi không dễ vào, đã bại lộ thì không ai

tiếp ứng ta nổi đâu. Cậu vẫn nên về đi, ở chỗ này còn khiến ta thêm bận tâm.”

Đáng tiếc Tung Ngôn không nghe, tính tình hắn đôi khi rất trẻ con, không cùng nàng nói gì, hóa thành một đạo đỏ, tự chui xuống Đông hải.

Nhai Nhi khuyên hắn không có kết quả, đành thôi. Lúc trước nàng từng lo lắng qua, nàng là người phàm vào Lang Huyên trộm sách, khó khăn tất nhiên rất lớn, nhưng mục tiêu đã rõ ràng, thành hay bại cũng muốn dứt khoát làm. Giờ đây ra khỏi mười sáu châu địa giới, mới phát hiện mình suy nghĩ quá đơn giản. Có lẽ là đối diện phúc địa động thiên lòng người tự nhiên kinh sợ, nàng thán phục nhìn vào nơi mờ ảo tinh diệu. Nơi này cùng Vân Phù hoàn toàn không giống, còn chưa tới gần, đã tự sinh dự cảm thất bại.

Nơi có linh khí, sinh linh sinh ra cũng có tuệ căn. Nàng dịch tay áo chung quanh, người đi đường lui tới có một nửa không phải là người. Nàng ngăn một hậu sinh trẻ tuổi lại, sóng mắt lượn lờ nhìn quanh cười yếu ớt: “Vị công tử này tạm dừng bước, tôi là khách ngoại hương, tìm tới đến quý bảo địa, muốn lên Phương Trượng Châu tiếp Tử Phủ Quân. Nghe nói Tử Phủ Quân làm người vô cùng hòa khí, phàm là muốn thành tâm mượn chút sách, ắt sẽ không làm khó dễ. Tôi lẻ loi một mình, lại không quen ai, có thể mời công tử dẫn đường được không? Tôi tạ ơn công tử, tuyệt không trì hoãn công tử, ý công tử thế nào?”

Bộ dáng xinh đẹp kiều diễm, làm cái gì đều trót lọt hơn. Tay hậu sinh trẻ tuổi vừa thấy nàng liền kinh diễm, “Cô nương chắc nghe tin đồn từ nơi khác rồi! Lang Huyên tàng thư không cho người ngoài mượn, Tử Phủ Quân chấp chưởng Lang Huyên, không dễ làm bạn với phàm phu tục tử chúng ta, còn nói ngài vô cùng hòa khí… Lời này từ đâu mà ra?” Một mặt xoa xoa tay, khiêm tốn mỉm cười, “Cô nương muốn đi Phương Trượng Châu, tiểu khả nguyện dẫn đường, nhưng sau khi tới nơi chưa hẳn thuận lợi qua được Cửu Trọng Môn, chỉ sợ mất hứng mà về.”

Nhai Nhi vốn thăm dò hư thực, ra vẻ tiếc nuối chép miệng một cái, “Vậy làm sao bây giờ? Tôi muốn vào Tử Phủ, không có cách khác sao?”

Hậu sinh kia tham lam nhìn từ trên xuống dưới đánh giá nàng vài lần, “Cô nương đừng vội, muốn vào Tử Phủ không phải không có cách nào, chỉ là cô nương có nguyện ý hay không. Ta có bằng hữu bái sư học nghệ ở Cửu Nguyên cung, hôm kia ngẫu nhiên gặp hắn đang gánh vác việc trong phủ, chọn lựa tạp dịch… Nếu cô nương có lòng, không ngại hạ mình, tiểu khả nguyện dẫn cô đến.”

Làm tạp dịch sao? Cơ duyên tốt như thế, cứ vào trước rồi tính. Chẳng qua nhiều năm lăn lóc trên giang hồ, biết thiên hạ không có chuyện ăn cơm mà không phải trả tiền. Nàng cân nhắc một chút, chắp tay nhắc lại: “Công tử thật là người nhiệt tình, lần này vất vả rồi, xong chuyện tôi tất không bạc đãi.”

Hậu sinh xua tay, “Ta thấy cô nương không ai quen biết, còn ngây thơ non nớt. Tạ ơn thì không cần, cô nương hãy giữ lại cho mình đi!” Dừng một chút đưa mắt nhìn sắc trời, “Hôm nay không còn sớm, việc giới thiệu cô đến đó cũng không gấp. Cô nương sao không theo ta về hàn xá ngụ một đêm, sáng mai chúng ta cùng đi?”

Nàng nâng tay áo che miệng, “Vội vàng tới cửa, chỉ sợ gia quyến công tử không tiện.”

Hậu sinh nói không sao, “Tại hạ có biệt thự khác, cô nương yên tâm.”

Cho nên sản nghiệp nhiều là tốt, có thể không một tiếng động giấu người mà không bị phát hiện. Nhai Nhi mỉm cười tiếc nuối, “Công tử có lòng, ta đây từ chối thì bất kính.”

Nàng theo hắn đi, dọc đường nói bóng nói gió, biết phủ đệ thần tiên thiếu người vẩy nước quét nhà là tin đáng tin cậy. Nếu như hậu sinh thực ý giúp nàng, nàng đương nhiên đa tạ hắn, chỉ e tính bổn dâm, chưa kịp làm chính sự, hắn muốn hạ mê dược trong thức ăn của nàng, nửa đêm mở cửa phòng nàng.

Nàng đứng trong bóng tối, nhìn khe cửa sổ có lưỡi dao mỏng manh, đầu dao khượi khượi mãi, vẫn không bắt được mấu chốt. Nàng chờ đến sốt ruột, dứt khoát thay hắn mở chốt cửa, trong chớp mắt lúc hắn đẩy cửa sổ kia, xuất hiện một khuôn mặt tươi cười, thiên kiều bá mị chế nhạo: “Công tử đêm trăng khó ngủ, tìm tôi giết thời gian sao?”

Hồ hậu sinh kinh hãi, không nói câu nào đã bị lôi vào. Không lâu trong phòng người vỗ vỗ góc váy đi ra cửa phòng, lúc này ánh trăng vừa lên, ánh trăng ở Cửu Châu dường như lớn hơn so với Vân Phù, thản nhiên vắt giữa không trung, chiếu bốn phía ánh bạc trong vắt.

Nàng cuốn loa đối nguyệt thổi một tiếng dài, sau đó dựa hành lang từ từ đợi, không quá thời gian một chén trà nhỏ, một thân ảnh từ đỉnh mái hiên nhảy xuống, như còn tức giận, nhíu mày nói: “Ta mà trở về Vương Xá Châu, cô bây giờ còn có thể triệu ai?”

Nhai Nhi vỗ vai hắn, “Không phải cậu vẫn còn đây sao. Còn tuổi nhỏ, tính tình đừng khó như vậy.”

Tung Ngôn rời tay nàng ra, “Nói đi, cô tính thế nào?”

Nàng đem kế hoạch của mình nói cho hắn, hắn nghe xong rất không thoải mái, “Cô có biết gì về Long vương kình không? Nghe qua chuyện Long vương kình làm ác bao giờ sao?”

“Trên đời luôn có người xấu, dưới biển cũng phải có cá tốt cá xấu đúng không? Phương Trượng Châu đã là linh, người tu hành trong đó khẳng định sẽ không thấy chết không cứu. Chỉ cần vào Bồng Sơn, ta có cách ở lại.” Nàng nhếch miệng cười cười, “Ủy khuất cậu rồi, đuổi giết ta một hồi, lại còn bị mang tiếng.”

Đạo lý không tệ, nhưng dính vào nơi đó, chỉ sợ bị người có đạo lật tẩy. Tung Ngôn bất đắc dĩ nhìn nàng, “Ta vì sao muốn đuổi giết cô chứ?”

Nàng tìm lý do hợp tình hợp lý, “Mơ sắc đẹp của ta, muốn cướp ta làm phu nhân.”

Tung Ngôn trên mặt từ từ đỏ rực, quay đầu đi thấp giọng ngập ngừng: “Cô cho ta là người nào!”

Tiểu hài tử da mặt mỏng, nàng bẹo gò má hắn, kéo dài giọng nói: “Giả bộ diễn trò thôi. Cậu còn chưa trưởng thành, giờ phút này làm sai, không ai trách tội. Chỉ cần trông thấy có người rời cửa núi thì cậu hãy bỏ chạy, đừng lọt vào tay bọn họ, e có chuyện không hay.”

Lo lắng được tháo gỡ chu toàn, Tung Ngôn thở dài, chủ ý của nàng cho tới bây giờ hắn chỉ có thể phối hợp, không còn có thể nói gì.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện