Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 12


trước sau

Vì thế hắn hiện nguyên hình to lớn làm sóng gió ngập trời ở Đông hải, vây đuôi đánh lên mặt nước ra tiếng vang lớn truyền xa mấy chục dặm trong giây lát. Mỹ nhân cả người bị ướt trên bờ chạy như bay, vừa chạy vừa kêu cứu mạng. Đã tạo xong hiện trường, Tung Ngôn biến ra một dáng hình vừa xấu vừa ác, chớp mắt đã đến chỗ nàng ngã gục ở cửa sơn môn.

Được đè lên tấm thân ấm áp mềm mại, có thể nàng không biết, hắn yên lặng tận hưởng thật lâu, tiếp cận gần như vậy thật thích. Cho nên lúc tiếng bước chân ngày càng gần, nàng thúc giục hắn vẫn chưa làm gì. Tung Ngôn tham luyến, thêm một chút cũng tốt. Đầu óc đương nhiên không hồ đồ, hiểu rõ không có chân phải có tính toán. Cho nên lúc trường tiên đệ tử Tử Phủ chạy đến, hắn nhịn đau đến muốn tổn hại. Nhai Nhi gấp gáp đẩy hắn, hắn nhẹ nhàng nói một tiếng “Bảo trọng”, mới nhảy vào trong nước biển cuồn cuộn.

Mỹ nhân ngất đúng lúc, lai lịch không rõ lại không thể bỏ mặc, cuối cùng được đem vào trong núi.

Trên Phương Trượng Châu có Bồng Sơn, tiên gia phủ đệ tụ tập quanh núi. Nhai Nhi hé mở mắt, mây khói xen cung thất cheo leo, theo mi mắt để lại một đường nhỏ xíu xẹt qua. Nơi này không như mười sáu châu xa hoa, mười sáu châu kia khó có thể địch nổi vẻ bao la hùng vĩ, cao đường, đồ sộ phù không này. Không biết này núi này bao nhiêu rộng, chỉ cảm thấy vô cùng tận, giao thoa với mái cong dán giấy mạ vàng phác hoạ xinh đẹp, cảnh sắc thay đổi liên tục đập vào mắt.

Tử Phủ đệ tử đi nhanh, cuối cùng đưa nàng đến một chỗ trong sân yên tĩnh, bình thường dùng để tiếp đãi khách địa phương, bố trí thanh lịch khác thường.

Sinh hoạt trong núi tương đối nhàm chán, bỗng nhiên có người ngoài xâm nhập mang theo đầy khí hồng trần, quả thực giống như kính chiếu ảnh. Người đến xem thay đổi một vòng lại một vòng, người cứu nàng đứng yên tĩnh trên sạp, tâm bình khí hòa giới thiệu đi giới thiệu lại: “Không biết từ đâu tới đây, không biết đụng phải Long vương kình, khinh bạc vị cô nương này; đúng lúc đệ tử gặp phải. Đệ tử đánh quái ngư kia, sợ cô nương này lại rơi vào hổ khẩu, không thể không dẫn về.”

Lang Huyên là chốn nghiên cứu học thuật, đệ tử có học vấn đệ tu hành lại không đủ, tâm tư hành hiệp trượng nghĩa, bình thường tương đối dễ lừa gạt.

Nhai Nhi nghe thấy nhóm người tham quan nói xì xầm: “Là phàm nhân a…nên trình bẩm Đại tư mệnh thôi.”

Người ở Tử Phủ theo cấp bậc mà nói, cũng giống ở Vân Phù chia cấp như cầu thang. Dưới Tử Phủ Quân có Đại tư mệnh, Đại tư mệnh quản ba mươi lăm Thiếu tư mệnh. Nghe tin đều là Thiếu tư mệnh đã tới, mặc bao y, buộc cao quan, đối cắm tay áo nhìn người, trên mặt hiện vẻ tò mò thăm dò.

Nhai Nhi giật giật, thấy không sai biệt lắm, nên tỉnh dậy. Sau khi tỉnh lại việc đầu tiên chính là thút tha thút thít dập đầu vào đất nói lời cảm tạ: “Nhà tôi gặp biến, đến Cửu Châu tìm thân thích, không nghĩ không tìm được thân nhân mà gặp quái vật. Đa tạ chư vị cứu giúp, bằng không chỉ sợ làm thức ăn cho cá.”

Thân thế lẻ loi, không có ai quen biết, không có đường lui, đuổi không được. Nhóm thiếu tư mệnh rất khó xử, trong đó một vị tướng mạo nhìn qua nhiều tuổi nhất, dịch hai tay áo nói: “Lang Huyên trọng địa trước nay không giữ người. Để cô nương nghỉ ngơi hồi phục một chút, sẽ đưa rời núi.”

Người đứng buồn bã, Nhai Nhi cúi đầu, khổ sở nói: “Con yêu quái này theo tôi một quãng đường, tôi sợ rời khỏi nơi này hắn lại đuổi theo. Các Tiên quân từ bi vì hoài, xin cho tôi ở hai ngày, tôi sẽ làm chút chuyện vặt, đổi ba bữa một đêm.”

Nhóm Thiếu tư mệnh trao đổi ánh mắt, rất khó quyết đinh. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là đem chuyện khó giao cho Đại tư mệnh.

Chức Đại tư mệnh đại khái tương đương với tể tướng nhân gian, hắn quản tục vật cũng theo thiên đạo. Nhai Nhi bị mang vào điện Tư mệnh, trong lòng bỗng không yên. Từng bước một đi, khóe mắt thoáng nhìn trong điện màn trúc cao thấp chằng chịt giắt, mành ống trúc buông thành chuông gió cổ xưa, theo dòng khí phát ra tiếng vang nhỏ nặng nề.

Đầu đuôi câu chuyện bẩm xong, Đại tư mệnh nói lạnh bạc: “Tên của cô nương là gì?”

Chuyện ở Vân Phù, không biết nơi này có nghe qua không, hay là cho chắc, nàng lấy tên khác vậy: “Diệp Lý.”

Tại đây trong mắt vài người tu hành, tên chẳng qua chỉ là ký hiệu không quan trọng. Một mảnh ám văn bắt đầu từ từ đi vào tầm nhìn, giọng nói trong suốt kia từ đỉnh đầu vọng xuống: “vùng biển của Phương Trượng Châu, Diệp cô nương định vượt biển đi đâu?”

Chỉ nghe ngữ khí có vẻ ấm áp, nhưng ẩn chút ý đồ tìm hiểu. Cũng may Nhai Nhi có chuẩn bị, nàng cúi đầu nói: “Như Ý Châu. Ta không có chỗ đi, nghe nói Như Ý Châu sẽ nhận một cô nhi như ta, định đi thử thời vận.”

Như Ý Châu là đâu, Cửu Châu không ai không biết. Nơi đó là chốn vui vẻ của nam nhân, tiêu tiền tốn bạc rất sảng khoái. Phụ nữ trẻ có tư sắc sẽ như gia súc bị lựa chọn, mua bán, bước vào đó sẽ thành nửa người nửa quỷ không thấy mặt trời.

Đau khổ van xin, cũng không phải chỗ nào cũng xài được, đổi chiến thuật lấy lùi làm tiến, có thể thành công. Trong Ba Nguyệt Các mười mấy năm rèn luyện, nàng am hiểu rất sâu đạo lý này, quả nhiên Đại tư mệnh trầm mặc, nửa ngày chưa mở miệng. Nhai Nhi chờ hắn tỏ thái độ không nổi, nhướng mắt nhìn hắn, tầm mắt vừa đúng lúc, hắn cũng đang đánh giá nàng.

Vị này quản lý cấp cao nơi Tử Phủ, mặt mũi không có chút ý cười. Theo vẻ lạnh lùng tung hoành trong mi mắt kia, thậm chí có thể có phần doạ người, bảo thủ cố chấp. Ánh mắt xuyên thủng rất sắc bén. Nàng bỗng nhiên thấy may mắn vì để lại kiếm linh cùng Thần bích, đến một mình. Bằng không nếu có chút cường khí chỉ sợ bị nhìn thấu.

Cao cao tại thượng Đại tư mệnh, đúng là người vẫn còn sáng suốt. Hắn nghiêng đầu phân phó đệ tử: “Mang Diệp cô nương đi Bích Mai, giao cho Thanh Nương Tử.”

Nhai Nhi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cúi người lạy dài: “Đa tạ Tiên quân.”

Kỳ thực nơi này hồ tiên cùng con người sống cạnh người tu hành, chưa hẳn xạo trời kể biển như vậy đã thành công, cũng bởi bọn họ lười hỏi ngọn ngành, hơn nữa thật sự cần người làm tạp dịch mà thôi!

Nhai Nhi được đưa đến khu chuyên phụ trách vẩy nước quét nhà, trước khi gặp Thanh Nương Tử còn cân nhắc, ai lại lấy tên của thuốc phá thai mà đặt thế. Đến khi thấy rõ sau dáng hình người là trùng thể vĩ đại màu xanh màu tím phát sáng rực rỡ kia, cuối cùng đã hiểu chúng sinh trên Phương Trượng Châu đều có tầng ý nghĩa riêng.

Thanh Nương Tử nói nói cười cười, thân thiện qua đón, phân công chỗ ngủ, chia chỗ vẩy nước quét nhà.

“Mỗi người đều có nơi tự phụ trách, cô chỉ cần làm tốt chuyện của mình, mấy thứ khác đều không cần quản.” Trùng nói tiếng người, gằn từng tiếng đầy nhịp điệu, “Tử Phủ có bốn cấp người, trừ Phủ quân cao nhất, còn có Tư

mệnh, môn chúng, và tạp dịch ——” một tay chỉ mình, tay kia chỉ nàng, “là chúng ta. Chúng ta không tính là đệ tử chính thức của Tử Phủ, tùy thời có thể rời khỏi, cho nên rất nhiều chỗ chúng ta không thể đến, như Thôi Bộ Đường, như Lang Huyên động thiên.”

Nhai Nhi gật đầu lĩnh mệnh, nhân cơ hội tìm hiểu: “Tôi mới đến, thấy cung khuyết nơi này đều giống nhau… Thỉnh cầu nương tử chỉ điểm, cuối cùng nơi nào là Thôi Bộ Đường, nơi nào là Lang Huyên động thiên.”

Trùng tử không có ánh mắt, cô ta vung hai tay, cách lạch trời hướng đông chỉ dẫn, “Trên cao là Lang Huyên, Phía dưới có Thôi Bộ Đường. Hướng nam là đàn tràng của Tử Phủ Quân, nơi đó cũng không phải chỗ của chúng ta.”

Nhai Nhi không hứng thú với gã Tử Phủ Quân, chỉ quan tâm đến Lang Huyên. Ngọn núi này mây mù lượn lờ, mặc dù đẹp đẽ ngút trời cũng gây cảm giác áp chế. Nàng nheo mắt nhìn về xa xa, luôn tưởng Lang Huyên động thiên phải là một động phủ, không nghĩ lại là lâu khuyết. Nhìn hình thể và cấu trúc, chỉ sợ đã xây dựng bài bố ba sân bốn tượng, muốn vào bên trong, trong chốt lát tuyệt đối không thể.

Nàng nhíu mày, xoay người hướng Thanh Nương Tử cười, “Không nghĩ tới Bồng Sơn lớn như vậy.”

Thanh Nương Tử thuận miệng đáp: “Tiên Sơn mênh mông, chúng ta đều là trần.” Trong giọng nói rất có ý khoe khoang thấu hiểu cuộc đời. Vừa nói vừa chuyển cái khay đến, “Thay ra thứ này, đến núi thì không còn có thể ăn mặc đẹp.”

Chỗ của tiên gia, không thịnh hành kiểu ăn mặc xuân tươi, tất cả người trong môn đều mặc tố sa bào, không chia nam nữ.

Nhai Nhi nhận khay đồ vào phòng trong thay, vừa búi tóc vừa nghiêng người ngó qua cửa sổ đang mở hé nhìn ra phía Đông xa xa. Cung khuyết xây ở giữa không trung, ban công liền lạc, cảm giác đã đến tận nơi, nhưng quan sát lâm không vẫn mơ hồ như vậy.

Nói thật nếu không quyến luyến hồng trần, từ từ ở trong núi qua ngày, so với sống trên giang hồ nghênh đón gió xương mưa máu thật tốt. Nàng sở dĩ bỏ thời gian nghiên cứu tiếp cận Ngư Lân đồ, là không biết còn bao nhiêu người giống như Tung Ngôn biết được nội tình. Người còn sống, luôn nhận thấy có một chút cảm thấy bất an, lỡ chậm nửa bước, Đồ thư lọt vào tay người khác, tương lai nàng sợ là còn không được như cha mẹ.

Sát thủ đều có lòng nhẫn nại vô cùng tốt, không cần hấp tấp cứ lẳng lặng chờ đợi thời cơ. Rảnh rỗi khi ngồi ở trên lan can bạch ngọc mà cân nhắc, cùng bà trùng làm bạn tạp dịch, cuối cùng cách Lang Huyên có bao nhiêu xa xôi. Chẳng qua cơ hội rất khó nói trước, tạo dịch phụ trách quét dọn trong điện Tư mệnh bỗng quyết định hồi hương, Thanh Nương Tử tìm nàng, hỏi nàng có muốn vào thay thế không.

Nhai Nhi ra vẻ chần chờ, “Tôi tay chân lọng cọng, sợ không thuận pháp nhãn Đại tư mệnh.”

Thanh Nương Tử nói không sợ, “Vốn là ý của Đại tư mệnh, ngài ấy không có ý làm khó dễ cô, chỉ cần để ý chút thôi.”

Là Đại tư mệnh gợi ý sao, thật có chút ngạc nhiên. Nàng bắt đầu nhớ lại, có lộ chỗ nào không. Đã đủ cẩn thận rồi, đã tự kiềm mình không thừa dịp sương mù để dò đường đến Lang Huyên, ba tháng qua thậm chí còn đoạn tuyệt liên hệ với Tung Ngôn, còn chỗ nào làm chưa tròn sao?

Cảm tạ Thanh Nương Tử, nàng bưng chậu nước vào Tư mệnh điện. Nơi này nàng đã tới, lúc trước bước vào cửa điện liền từng bước để ý, bố cục chỗ này đều nắm rõ. Đại điện không thấy chủ, nàng cúi đầu vắt khô miếng giẻ tấc tấc chà lau, mỗi một kiện bài trí, mỗi một kiện dụng cụ theo tay nàng mà xuôi qua, trên đỉnh ao sen có vài đạo ao tào, đều ghi nhớ vào đầu.

Tư mệnh điện rất lớn so với nàng tưởng tượng, đồ vật điện thờ đều lau xong, chỉ còn sau điện. Giương mắt nhìn, sau chính điện có một bình phong sơn thuỷ rất lớn, cao gần tới đỉnh điện. Càng đáng kinh ngạc là hình ảnh vẽ tầng mây nhưng lại lưu động, nếu vậy mặt sau sẽ có Càn Khôn.

Nàng muốn đi kiểm tra chút, khăn trong tay lau qua kệ Hồi văn, không chút hoang mang dời về phía bên cạnh. Chuyển qua đi, nào biết một chân không mạnh bước một bước rơi xuống dưới, nàng kinh hãi, sau tấm bình phong lại là vạn trượng vực sâu!

Người khi gặp nguy hiểm bản năng là tự cứu mình. Nàng chạm được vách đá, chỉ cần một chưởng có thể mượn lực kéo lên, nhưng chớp mắt lại sửa chủ ý, bởi người đứng trên đỉnh núi kia, đang chờ xem nàng phản ứng thế nào.

Nàng ngưỡng mặt ngã xuống, vung cánh tay không bắt được chỗ tựa, ý đồ đánh cuộc một phen vào tâm người tu hành thiện. Dĩ nhiên cuối cùng được cứu, giơ cao ngón tay không bám vách đá, Đại tư mệnh dùng 1 lực kéo phía trên, nhẹ nhàng chuyển tới kéo nàng lên đỉnh núi.

Kế tiếp nên thế nào, nàng đều đã có bài. Tố bào buông xuống dáng người mềm mại, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, hơi thở gấp gáp. Theo lý thuyết nam nữ không thể thân cận như thế này, tình huống này cũng không khác, tay nàng vẫn bị Đại tư mệnh nắm chặt, còn có chút cưỡng chế, ngón cái ở trong lòng bàn tay nàng dạo một vòng.

Nàng thầm hô không ổn, giả như kinh hồn chưa định thần, nói không ra lời, chỉ run run.

Đại tư mệnh cuối cùng buông nàng ra, “Lòng bàn tay Diệp cô nương vết chai phân bố thù dị, có lẽ là do nhiều năm luyện kiếm phải không?”
Nhai Nhi giật mình, “Tiên quân hiểu lầm, ta không biết võ nghệ, vết chai này là do quét rác mà có.”

Chổi cùng chuôi kiếm vốn khác biệt hoàn toàn, đại tư mệnh hiển nhiên không tin, “Chuôi kiếm dùng ngón trỏ, sào trúc dùng ngón út. Vết chai của cô dày nơi ngón trỏ, không thể nào do vẩy nước quét nhà tạo ra.”

Nhai Nhi lẳng lặng nghe, bỗng nhiên cười rộ, hắn nghi hoặc chăm chú nhìn xuống nàng nhét tay trái vào tay hắn, “Đại tư mệnh ngài xem, cánh tay này mới giống suy đoán của ngài nè.” Dứt lời ở trong lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng chợt lóe, “Ta thuận tay trái.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện