Lý do này coi bộ khá hợp tình hợp lý, may mà cặp kiếm linh kia một thư một hùng, chấp kiếm thủ thế trái phải khác biệt, bằng không khó mà lấp liếm.
Đại tư mệnh nhất thời bất ngờ, xiết xoay tay lại thật nhanh, có chút xấu hổ ngoài ý muốn. Nhai Nhi rất vui sướng nhìn phản ứng của hắn, người tu hành thì sao nào, vẫn chỉ là nam nhân xa rời phàm trần, thất tình lục dục là bất diệt, chẳng qua được che giấu rất tốt thôi.
Nàng uyển chuyển đứng lên, trở lại nhìn lên vách núi nơi ngoài trời ngoài đất, e ngại thối lui hai bước, giọng hơi có chút ai oán: “Tư mệnh điện vì sao lại được xây dựng kiểu này chứ, mở cửa sau thật là khéo!”
Đại tư mệnh hờ hững nói: “Đây là đường tắt thông hướng đàn tràng của Phủ Quân, cô thân cốt phàm tục, trên dưới trăm cân, cho nên đối với cô mà nói thì đúng chỉ là một vách núi thôi.”
Nhai Nhi trừng mắt nhìn, không đồng tình: “Đại tư mệnh đừng nói giỡn, ta thân cốt phàm tục thế nào cũng không tới trăm cân, bằng không thắt lưng đầy thịt chẳng phải dọa chết người ta rồi?”
Đại tư mệnh không nói gì, hắn không phải người nhiều lời, thậm chí đôi lúc giản lược đến mức chỉ muốn dùng một ánh mắt mọi người có thể thông hiểu. Nhai Nhi nghiêm cẩn nhìn tới nhìn lui, đạo hạnh không đủ, giải không ra.
Không hy vọng xa vời có thể cùng hắn bình thường nói chuyện, chỉ cảm thấy tự nhiên hứng thú. Nàng cười nói: “Ta thân phàm cốt tục này như bỏ đi rồi, xin hỏi đại tư mệnh, Tử Phủ còn thu đệ tử sao? Ta muốn bái sư học nghệ, bái ngươi làm thầy được không?”
Đại tư mệnh cười cười, “Đây mới chính là mục đích cô lên Phương Trượng Châu ha?”
Quá ngạc nhiên, vừa đoán vừa thăm dò, rồi bản thân hắn tự hỏi tự đáp tự hiểu. So với mục đích trộm đồ ban đầu thì bái sư nghe cũng thiệt to tát ha, Nhai Nhi e thẹn không nói, nhìn hắn đầy mong chờ.
Đại tư mệnh mở mắt, “Căn cốt cô không tệ, nhưng không thích hợp tu hành. Lục căn không tịnh, tâm thuật bất chính, đây là điểm thứ nhất.”
Vị này so với Minh Vương ăn nói thật quá trực tiếp, lục căn không tịnh thì đúng, nàng còn nhớ thương cuồn cuộn ba ngàn nam tiên chốn hồng trần kia mà. Nhưng tâm thuật bất chính… Là nhìn thấu mục đích của nàng chăng, vẫn muốn ám chỉ nàng vào sơn môn có dụng ý riêng?
Nàng nén giận: “Còn thứ hai?”
Điểm thứ hai đơn giản hơn nhiều, “Tử Phủ chỉ thu nhận đệ tử tuổi còn nhỏ để bồi dưỡng từ đầu, tuổi cô quá lớn, linh thức linh căn đều đã định hình, không còn kịp.”
Nhai Nhi cảm thấy tức nghẹn nơi cổ họng, trào ra khí chua. Năm tháng thật không buông tha ai ha, nàng xông pha giang hồ mãnh liệt mấy năm nay, một phút lơ là, thanh xuân tươi tốt đã cách nàng xa chừng này.
Hết thoáng ngây người, kịp thời trấn tĩnh. Nàng rất nhanh đổi ý, “Ta chẳng qua chỉ mộng tưởng hão huyền thôi, Tiên quân đừng tưởng thật.” Vừa nói vừa nhặt lên khăn lau, lượn lờ lại cửa, “Cửa điện còn chưa lau xong, thứ đại tư mệnh cho ta cáo lui.”
Giờ đã rõ, tư mệnh điện là lối vào, sau tấm bình phong sơn thuỷ kia có giấu huyền cơ. Đại tư mệnh chờ lệnh Tử Phủ Quân, hễ truyền sẽ đến. Lối tắt kia đối với người tu hành mà nói, dậm chân một cái công phu bước lên dễ dàng, nhưng đối với thân thể người phàm, chỉ có thể chờ điều huyền diệu.
Ban đêm thổi tắt nến, đẩy cửa sổ nhìn ra xa, thời tiết vô cùng tốt, một vòng trăng tròn to lớn treo ngay sau lưng chính diện Lang Huyên. Sao trên Cửu Châu luôn cao hơn các nơi khác, nhưng mà cao như vậy, chỉ có mười bốn sao lớn sáng nhất có thể hoà cùng ánh trăng mà chiếu rọi đến rực rỡ.
Vào Bồng Sơn lâu như vậy, nghe qua danh hào của Tử Phủ Quân nhưng chưa từng gặp một lần. Chưa nói vô danh tiểu tốt xâm nhập không xong đàn tràng của Phủ Quân, đến đường tắt sau điện tư mệnh nàng cũng chưa qua khỏi. Tử Phủ cấp bậc uy nghiêm, muốn tiếp cận Lang Huyên, nhất định phải cùng người chấp chưởng nó phát sinh quan hệ, bằng không việc sẽ vĩnh viễn không thành.
Quay đầu nhìn thời gian trên bàn trôi chậm chạp, thời điểm không sai biệt lắm. Cuối cùng nghe một âm kêu vang trên màn trời, cùng với tiếng vỗ cánh mạnh lao xuống xẹt qua Bích Mai. Trong đình viện thân cây cổ thụ tử kinh cao hai trượng chấn động rớt xuống một mớ cánh hoa. Cạnh trăng tròn đúng giờ xuất hiện hai cái bóng, xinh đẹp uy vũ mà to lớn triền miên bay qua, đó là cặp phượng liền cánh, do Tử Phủ Quân nuôi dưỡng, con trống tên Quân Dã, con mái gọi Quan Húy.
Nàng ngửa đầu nhìn cặp Phượng Hoàng ở Lang Huyên trên không bay quanh, nàng đã không xâm nhập được cấm địa, chỉ còn cách dụ Tử Phủ Quân đi ra .
Bích Mai có rất nhiều cây tử kinh, tử kinh hoa đã sắp tàn hết, có phượng bay ngang đêm qua, cánh mang dòng khí lớn đánh rơi đầy một khoảnh sân.
Trong Thần Hi Nhai Nhi cùng Thanh Nương Tử dọn dẹp hoa rụng, Thanh Nương Tử cảm thấy rất áy náy vì giao việc thêm cho nàng.
“Gần đây không đủ người, không biết sao hết người đến người kia đều xin hồi hương, có lẽ vì sắp đến mùa xuân chăng.”
Mùa xuân vạn vật hồi phục, sau mùa đông thân thể cũng hồi phục. Một nửa tạp dịch của Bích Mai do các loại yêu mị đảm đương, tuy Phương Trượng Châu bốn mùa như xuân, nhưng thân thể đều theo tuần hoàn thiên đạo, hợp thời mà động. Thanh Nương Tử không nói trắng ra, nhưng giữa những hàng chữ đều có ẩn ý, nhân lực hao hụt, chắc là do bận việc gây giống đời sau rồi.
Nhai Nhi nói không sao: “Việc trong điện Tư mệnh không nhiều lắm, làm xong có thể ngồi chơi, chỗ nào cần tôi giúp, cô cứ phân phó.” Nói xong đổi tầm nhìn về phía hải vực ngoài Bồng Sơn —— nơi đó Tung Ngôn đang ngủ đông, sinh hoạt không hao tổn tâm cơ, có thể án binh bất động!
“Hai ngày nay vào ban đêm ta thấy cánh phượng thường xuyên qua lại, hay là vì tiết lập xuân?” Nàng giả như vô tình hỏi, “Chúng nó không thể biến hóa sao?”
Thanh Nương Tử lắc đầu, “Nói thật, Phượng Hoàng là thụy thú, nào có thụy thú hóa hình không xong. Chúng là yêu sủng của Phủ quân, tư chất nếu không đúng, chỉ cần phủ quân giúp mở linh thức, biến hóa chỉ trong nháy mắt. Có khi do Phủ quân không giúp chúng nó đạt tới đỉnh cao, tình nguyện nhìn chúng sống như lũ gà hàng năm mùa xuân đẻ trứng ấp con, thật sự làm cầm.”
Nhai Nhi không hiểu, “Vì sao thế?”
Hai tay Thanh Nương Tử cầm chổi, hươ không xong cánh tay nhún vai, “Tiên gia chú trọng mọi việc thuận theo tự nhiên, Phủ quân muốn tự bản thân chúng tu thành chính quả.”
Nhai Nhi buồn bã: “Nói vậy Phủ quân làm việc không thiên vị tình riêng rồi.”
Thanh Nương Tử xấu hổ cười cười, thầm nghĩ《 hoàng đế trong kinh 》hấp dẫn thu hút người người, còn thêm tính thiên vị thì ai mà không muốn gần. Người ta phiêu nhiên xuất trần chỉ là vì sợ phiền toái, tùy duyên tùy duyên… Hai chữ này thật đắt như vạn bạc, thật quá thích hợp để nói.
Nhai Nhi ngỏ ý, “Phượng Hoàng không thể biến hóa, Phượng Hoàng Đài cũng cần người quét dọn chứ! Tạp dịch phụ trách nơi đó còn đó không?” Thanh Nương Tử nói đi rồi, trên mặt nàng hiện lên nét cười nhẹ, “Vậy phải sao bây giờ? Nương Tử tự mình đi sao?”
Thanh Nương Tử lắc đầu nhẹ, hơi xấu hổ không dám nói thật, chỉ qua loa nói: “Phượng Hoàng kia đầu óc không được tốt, ta với chúng có chút xa cách, chỉ sợ không tiện đi…”
Nói cho cùng là nàng ta sợ bị ăn thịt đây, Nhai Nhi rất thông cảm, “Thôi để tôi đi vậy.”
Thanh Nương Tử lấy tay vỗ cánh tay nàng: “Làm phiền cô rồi. Bích Mai người có thể dùng không nhiều, cô là trụ cột. Có cơ hội tôi thay cô trước mắt đại tư mệnh nói tốt vài câu, đem tên cô cử lên Bồng Sơn, như vậy có thể vĩnh viễn ở lại Tử Phủ .”
Ở lại chỗ này, vốn là ân huệ rất lớn. Nhưng trên núi sinh hoạt cháo trắng rau dưa, nếu qua loa khai vị còn có thể, nàng thật không thể chịu cả đời, chỉ thích hương vị nhân gian nóng cay sặc miệng.
Bồng Sơn cao thâm, lăn lộn nơi đây mấy tháng vẫn khó hiểu cho tường tận. Nó không chỉ là một tòa sơn, mà giống như sơn mạch, kỳ phong hiểm trở, liên miên không dứt. Tử Phủ cung khuyết bao trùm hơn phân nửa, còn lại là núi sông xa xa, vô cùng vô tận.
Nhai Nhi đi về hướng tây của Bích Mai, đi bộ hai canh giờ, càng đi càng hẻo lánh, dần dần thấy ít dấu chân người, mới dám thi triển thân hình đạp lá mà bay nhanh.
Phượng Hoàng Đài ở Đàn Nha phong, nàng theo đường mòn nhỏ mà trèo lên, con đường bị cỏ dại bao phủ, tốn nhiều khí lực mới thuận lợi lên tới đỉnh núi. Phía trên đỉnh rộng mở sáng sủa, chỉ nhìn thấy một bình đài rất rộng, như ngọn núi bị cắt ngang, Phượng Hoàng Đài này quả rất giống như tên gọi.
Nhai Nhi vốn tưởng nuôi dưỡng gia cầm đều giống nhau, là một ổ đầy phân và đất lộ thiên. Lên tới nơi mới phát hiện thật khác, trên đất ngoại trừ lá khô rơi rải rác, không có uế vật khác. Nhưng tổ chim đúng là lộ thiên, được dựng rất lớn, kết cấu phức tạp. Thường nghe nói Phượng Hoàng cực yêu cái đẹp, chỗ dây dưa giao thoa sinh trưởng màu xanh nhạt, bất chợt tô điểm một ít tiên hoán gì đó chói mắt, dưới ánh hoàng hôn phát ra tia sáng chói.
Là gì thế nhỉ? Xác định cặp Phượng Hoàng không có mặt, nàng mới chậm rãi tới gần. Nhìn kỹ thật bội phục, trâm hoàn đá quý rất nhiều, thậm chí còn có chuông đồng, phất trần, phật châu… Phàm là mấy thứ sáng bóng kia lũ chim đều rất yêu thích, lâu ngày cóp nhặt về tương khảm, trên vách đá cây thanh đằng thuận thế quấn quanh một vòng, lá cây như không có gốc mà sinh ra, tổ Phượng Hoàng, nhìn qua sơ sơ là cái tổ trăm con.
Nàng có chút buồn cười, tính tình đôi Phượng Hoàng này rất giống nàng, còn được sống, đều muốn sống thật xinh đẹp. Thả người nhảy vào trong, đẩy cỏ khô tìm được chỗ giấu chim con. Chống nạnh nhìn, Phượng hoàng con không nhỏ, luôn có thức ăn bày sẵn rất nhiều bên cạnh. Nếu tạm thời giấu chim con đi, Phượng Hoàng kia tìm không thấy con nhất định đi tìm. Yêu sủng không quay về, Tử Phủ Quân còn ngồi được sao? Hẳn sẽ tìm đến đây luôn!
Quyết định xong, nàng ôm con chim con lên, ai biết bỗng nhiên 1 trận gió mạnh thổi xoáy tới, trúng nàng khiến mắt mở không ra. Nàng đã quên, Cặp phượng điểu không theo lệ thường quay lại Lang Huyên, vào mùa sinh sản sẽ ở lại trông coi tổ, mặc dù có lúc vắng mặt, cũng sẽ nhanh quay về.
Nàng thầm hô không ổn, đưa cánh tay ngăn cản, lúc này dưới váy một con phượng lật đật tiến lên, đôi mắt đỏ ngầu sắc nhọn, như muốn dán vào mặt nàng mà rít lớn. Thú cũng như người, khi muốn bảo hộ con không tiếc trả giá. Con phượng đơn độc có lực công kích rất mạnh, nó giang hai cánh bay vút lên không trung, sau đó 1 cặp trảo nhọn như ưng phóng xuống, nếu không phải nàng nhanh tay lẹ mắt nhảy khỏi tổ, chỉ sợ bị nó đâm thủng
Phượng kia cũng chủ ý muốn đuổi nàng ra, trong tổ đánh nhau, không cẩn thận sẽ làm bị thương chim con. Đến chỗ trống, nàng còn chưa kịp yên vị, miệng phượng phun lửa cháy tấn công nàng. Nàng cản không kịp xoay váy, lửa thì chặn kịp nhưng tố sa bị thủng hai lỗ.
Phượng bị thất bại chiêu đầu lập tức tập hợp lại, xù lông lên, tích tụ ngọn lửa xoay tròn như nham thạch nóng chảy.
Lực tích tụ rất lớn, tay không sợ không lại. Nhai Nhi hét lớn một tiếng “Quân Dã”, phượng kia cúi xuống nhìn, rất ít người kêu thẳng tên hắn. Chờ phục hồi tinh thần lại thẹn quá thành giận, ngọn lửa so với khi nãy uy lực càng hơn mười phần, hướng ả lạ mặt xâm nhập tổ của mình mà phóng.
Cũng may một chớp mắt nó ngây người đã đủ, Nhai Nhi lấy tốc độ nhanh nhất triệu hồi kiếm linh, hai thanh kiếm xuyên mây phá sương mà bay tới, chấn ra hai đạo kiếm khí rít lớn. Khi lửa đánh tới, hai bên trái phải giao thoa khí tức, hóa giải thế công của Quân Dã.
Thật bất ngờ là ả khách không mời mà đến phá vỡ cảnh yên tĩnh này lại khó đối phó như thế, gặp người khác đều đã khó cự lại. Quân Dã lắc lắc mào nơi đỉnh đầu, ánh chiều tà chiếu xuống vô số tia sáng khuếch tán trên trời, trong nháy mắt nơi núi rừng chim từ bốn phương tám hướng tụ đến, xoay quanh che hết bầu trời ở Đàn Nha phong.
Chàng Vũ cùng Triều Nhan ông lên một tiếng chấn động, đối thủ càng mạnh, càng kích thích dục vọng chiến đấu. Nhai Nhi nắm chặt chúng, cả người máu dâng cuồn cuộn. Hơn hai năm rồi, trừ cái đêm hành hạ Lan Chiến đến chết từng có cảm xúc đó, đến giờ không gặp lại. Nàng thích kịch chiến, dùng hết toàn lực, mồ hôi đầm đìa. Đối thủ là người, thắng không có gì ngạc nhiên, nhưng chiến với thần thú, bắt giữ thuần hóa, đối nàng mà nói thật có sức hấp dẫn lớn.
Ở Bích Mai quét nhà ba tháng, quyền cước không có gì mới, nàng điểm mũi chân một cái phóng người lên, ném Chàng Vũ lên không trung phòng hộ, tay cầm Triều Nhan toàn lực đâm tới Quân Dã. Sức chiến đấu Triều Nhan so với Chàng Vũ càng sắc bén, có lúc phá không thành vô số bóng kiếm, giây lát lại về như cũ. Phượng lửa kia dù sao cũng là hình thú, phải dùng cánh để bay, lực cân bằng cũng không linh hoạt, đợi khi thấy rõ, kiếm thủ đã gần ngay trước mắt.
Phải một chiêu định thắng bại, Nhai Nhi không muốn nương tay, trên đường liền theo bản năng thu lại, một đạo kinh lôi bỗng nhiên từ trời giáng xuống, đánh cách nàng ba thước. Ngửa đầu xem, Chàng Vũ xoay tròn trên đỉnh đầu nàng, sắc đỏ trên thân kiếm, là phượng cầu hoàng. Quả cầu lửa màu xanh lam trong miệng nó không ngừng phun ra nuốt vào, nếu không có Chàng Vũ ngăn cản, kinh lôi kia đã trúng người nàng.
Hàng trăm tiếng chim đồng thanh kêu, lúc dài lúc ngắn, thanh âm to lớn. Đúng lúc Nhai Nhi ngẩng đầu, chim đầu đàn lao xuống, ngăn cách nàng cùng Chàng Vũ. Nàng liếm môi, hai tròng mắt do hưng phấn mà thêm rạng rỡ sinh động, Triều Nhan trong tay nàng sáng nóng lên, một người một kiếm cùng điên cuồng, không có vẻ gì muốn ngừng chiến.
Sấm chớp đùng đùng, lửa bén cháy đỏ, may mà Đàn Nha phong cách Tử Phủ khá xa, bằng không chỉ sợ kinh động hết người ở đó. Trận này lấy một địch trăm, kích phát ra tiềm lực của Triều Nhan, đánh rất sảng khoái, gây ra tình thế cực hỗn loạn. Phượng Hoàng là chim, đôi khi công kích không chuẩn xác là không tránh khỏi, trong rối ren bay ra kêu một tiếng, lại bổ tới phía nàng. Tình thế cấp bách, Nhai Nhi muốn đỡ, phát hiện không kịp, chỉ có thể ném Triều Nhan đi. Kiếm linh rời khỏi tay, linh lực suy giảm mạnh, Triều Nhan không thể phối hợp cùng Chàng Vũ, sau khi đánh tan sấm chớp, liền ngã xuống mặt đất.
Đáng tiếc bọn họ không thể hiện hình người ở Bồng Sơn, đây là điểm khác giữa yêu cùng linh. Yêu vẫn hữu hình, linh là hư vô mờ mịt, chỉ có thể ký thân trên vũ khí luyện hoá.
Nhai Nhi vội vàng đi nhặt lại nó, nhảy xuống không kịp tính, liền bị cái gì bắt trói nơi cổ chân. Khi phát hiện đã quá muộn, cả người như cung tên, bị bắn ra xa, sau khi trời đất quay cuồng mới ý thức được, cả người bị treo ngược, là do cặp Phượng Hoàng làm.
Vách đá kia mọc ra một cây ô cựu, không biết đã bao nhiêu tuổi, cành lá tráng kiện, chiều cao hai ba trượng. Ô cựu xuân thu giao mùa lá màu đỏ thẫm, so màu đỏ lá phong càng đẹp mắt hơn, nếu không tính tới chuyện nàng bị treo ngược, tại nơi chạc cây nghiêng nghiêng treo nhẹ một bàn đu dây, “Thân nhẹ váy mỏng dùng chút sức, bay bay lên cao cùng tán cây”, đúng là một hình ảnh thiệt xinh đẹp.
Dây thanh đằng già ngàn năm, siết cũng siết không ngừng. Nàng thử cởi trói trên cổ chân, phát hiện trói rất nhanh, không có lợi khí rất khó thoát thân. Lại nhìn hai con Phượng Hoàng, thầm nghĩ lúc này chúng mà muốn trút giận, nàng hết cách chống đỡ, chỉ có thể nằm chờ thành thịt nướng.
May thay, nhân thú vẫn là nhân thú, chúng nó ngoại trừ cùng gáy hỏi thăm nhau, nhiều nhất chỉ có ngẩng đầu, ở phía dưới vênh váo tự đắc đi lại, vừa đi bộ vừa giương mắt cười nhạo nàng. Nhai Nhi tới bây giờ không biết, bộ mặt biểu cảm của loài chim cũng có thể phong phú như vậy. Nàng nhìn chúng chăm chú mà thở dài, không nghĩ tới mình từng trải hành tẩu nhiều năm, cuối cùng tự nhiên thua trên tay hai con chim này.
Càng giãy giụa càng khó thoát. Giữa không trung Chàng Vũ nóng nảy chợt phát lực, mở một đường máu nhằm phía nàng giải cứu. Lúc sắp đến, bị một đạo sắc đỏ đánh trúng, nặng nề rơi xuống.
Nhai Nhi giật mình, trên Đàn Nha phong này trừ nàng cùng cặp phượng kia, còn có bên thứ ba ở đây sao?
Cả người bị treo ngược tùy ý xoay tròn, nàng còn khống chế không xong hướng mặt của mình. Sau một vòng, rõ ràng nhìn được cạnh Phượng Hoàng Đài xuất hiện một người, mỗi một vòng nàng xoay tròn, hắn bước đi gần một chút, hết ba vòng, người đã ngay bên dưới nàng.
Máu dồn hết xuống đầu, nàng chật vật kêu cứu: “Cứu mạng…”
Người bên dưới ngẩng mặt, cùng nàng hai bên trên dưới đưa mắt nhìn nhau. Ngũ quan đều điên đảo, chỉ nhìn thấy người nọ mũi cao thẳng, cùng đáy mắt ánh 1 tia sóng âm trầm, sau đó quay đầu hỏi cặp Phượng Hoàng: “Muốn ăn thịt người ư?”
Nhai Nhi chán nản, Quân Dã cùng Quan Húy thật cao hứng, động cánh nhảy nhót không ngừng. Trong lòng nàng biết, người này chính là Tử Phủ Quân, bằng không lũ phượng không có khả năng thân cận với hắn như vậy. Nhưng mà hắn tới thật không đúng lúc, kiếm linh không thể thuận lợi thu hồi, còn mình lại đang lâm vào bộ dáng thiệt chật vật…
Nàng thấy hơi lạnh, cảnh sắc nơi đùi nàng lồ lộ trong ánh lam của núi dần tan cùng hoàng hôn, nàng mới nhớ tới dưới lớp áo choàng chỉ có mặc một lớp quần trong. Ra sức đem bào cư che lấy đùi, nhiều nhất cũng chỉ che chắn qua bắp đùi, sớm biết hôm nay bị treo ngược, trước khi ra ngoài nên mặc thêm quần dài rồi.
Không phải Tử Phủ Quân là người tu thành chính quả sao, làm sao có thể thấy chết không cứu? Nàng nhịn không được lên tiếng: “Tiên quân, Phượng Hoàng là nhân thú, ngài không nên xúi giục chúng nó ăn thịt người. Ta theo lệnh của Thanh Nương Tử, lên Phượng Hoàng Đài làm tạp dịch vẩy nước quét nhà, ta còn mặc Tử Phủ xiêm y nè, đều là người một nhà, ngài xem!”
Người phía dưới lại ngẩng đầu lần nữa, một con mắt tuỳ ý lườm nàng, “Ta nhìn không ra. Tạp dịch làm sao lại đánh nhau cùng Phượng Hoàng? Trên Phượng Hoàng Đài không thể động thủ, ngươi không biết sao?”
Lời nói tuy vô tình, hành động lại có chút nhân nhượng, ngón tay vung lên, dây mây như biến mất trong chớp mắt. Giờ phút này mà giả vờ yếu ớt, là phải nhờ tới mấy gã tư mệnh trong điện kia. Nghĩ nghĩ không biết hắn đến mất bao lâu, đợi hắn đến cứu sợ trời đã tối muộn.
Nàng thay đổi dáng người vững vàng rơi trên mặt đất, thu hồi song kiếm sau hướng hắn chắp tay: “Đa tạ Tiên quân.”
Ánh chiều chậm rãi chìm xuống, những tia sáng cuối cùng, ảnh chiếu quanh người hắn một vòng màu vàng đậm.
Vốn tưởng Tử Phủ Quân là một ông già trung niên râu dài quắc thước tinh anh, không nghĩ lại khác biệt đến vậy. Hắn cùng lắm chỉ mới hơn hai mươi, tuấn tú phong thái nhẹ nhàng như sóng trong hồ. Một thân thiền y bào sắc tím đứng trong gió đêm, lọn tóc lay động nhẹ theo quần áo, không thể tả xiết, như dược như tửu. Người như vậy, lạc vào hồng trần nhất định vô cùng đơn độc, ở đây lại phù hợp cùng thiên đạo một cách hoàn mỹ. Nhai Nhi chưa thấy nam nhân nào như hắn, mặc dù hé miệng trầm mặc, cũng đã chiếm hết phong lưu.
Nàng bỗng bật ra một ý niệm kỳ quái, rất rất mãnh liệt, mười vạn ngọn núi cũng không ngăn được, nhìn hắn, “Tiên quân vừa rồi nhìn thấy chân ta rồi ha?”
Hắn chuyển mắt qua nhìn, ánh mắt trong suốt như ánh trăng soi nơi đầm sâu, “Thấy. Ngươi xâm nhập Phượng Hoàng Đài như vậy, chẳng lẽ có ý với Quân Dã sao?”