Nhai Nhi ngây ra một lúc, phát hiện có chút không theo kịp tư duy của hắn. Có lẽ trong mắt hắn, tên phượng đực rựa kia khí thế tuấn mỹ vô song, chớ trong mắt nàng, chỉ là sinh vật có lông biết bay thôi mà.
Làm sao nàng có thể có tình ý với một con chim, lại là chim nhà người nuôi nữa chứ!
“Tiên quân nói đùa rồi, Bích Mai hiện thiếu người, Thanh Nương Tử không tiện đi nên mới nhờ ta lên quét dọn Phượng Hoàng Đài. Mùa xuân sắp đến, Phượng Hoàng muốn nằm ổ ấp chim con, dù sao cũng nên dọn dẹp sạch sẽ…” Nàng hơi hơi có chút ủy khuất, ngữ điệu triền miên cộng thêm sóng mắt buông lơi nhìn lại phía đó, “Là Phượng Hoàng kia hình như hiểu lầm ta, trông thấy ta liền ra tay quá nặng. Ta đấu không lại, mới bị chúng nó treo ngược lên vầy nè.”
Là tiên bậc tối cao nhất của Tử Phủ, khí chất hoàn toàn rất bức người. Cho là Đại tư mệnh, cũng khó so kịp hắn. Đại tư mệnh ấy à, luôn toả ra sát khí đằng đằng, biểu cảm giận dữ, chẳng biết đánh người lúc nào. Còn vị Phủ quân này, còn ghê gớm hơn nhiều phần, dù chỉ cần phảng phất một dáng quan sát nhân gian lãnh đạm bình thản. Có lẽ đã đạt được đến tầng thông thấu, nhìn thông hết thảy, không có gì làm có thể làm hắn nôn nóng, cũng không có gì có thể làm hắn bất an.
Ánh mắt hắn như nước chảy xuôi, “Một người phàm có thể giao thủ với lũ Phượng Hoàng, ta mới gặp lần đầu. Thân thủ ngươi như vậy, lại vào Tử Phủ làm tạp dịch, thật dùng dao mổ trâu giết gà phí phạm nhân tài rồi.”
Nàng phản đối, “Ta chỉ là một người phàm, đâu dám khoa chân múa tay trước mặt Tiên quân. Không dám gạt ngài, ta vào núi là muốn bái sư học nghệ, hôm qua được dịp hỏi qua Đại tư mệnh, ngài ấy chê ta tuổi quá lớn, không đồng ý thu nạp. Ta không cam lòng xuống núi như thế, nên chỉ còn cách có thể xin ở lại tiếp tục làm tạp dịch.”
Tử Phủ Quân có chút ngạc nhiên, “Tuổi quá lớn… Đại tư mệnh nói như vậy sao?”
Chẳng lẽ còn chút cơ hội sao? Nhai Nhi phấn khích, “Đúng mà, Đại tư mệnh quả thật đã nói như thế.”
Nàng lúc đó hoài nghi Đại tư mệnh cố tình từ chối, xem ra là thật. Tiếp cận được vị đại nhân vật này, coi như đã thành một bước lớn, so với thủ hạ hắn, hẳn hắn làm việc phải có chút lòng uyên bác bao dung, nguyện ý trợ giúp phàm phu tục tử siêu thoát.
Kết quả, trong khi ánh mắt nàng còn chan chứa chờ mong, Tử Phủ Quân bình tĩnh gật đầu, “Hắn nói đúng quá.”
Cho nên? Thần tiên các người đều là vậy ha? Có phải do trong núi không biết làm gì giết thời gian, nên thích nói đi rồi nói lại vậy ha? Cũng may, mấy năm nay nàng trải qua huấn luyện ở Ba Nguyệt Các, đã tới mức nước lửa không xâm, chứ không, khó mà dập tắt lửa giận bốc ngùn ngụt lên tới đỉnh đầu rồi.
Đề tài này thương lượng không được, thì đi đường vòng lối tắt. Nàng nghiêng người một mắt nhìn Phượng Hoàng phía sau hắn, “Mà con phượng này cũng thiệt là dữ tợn, vừa rồi ta còn nghĩ, nếu không có ngài ra tay cứu giúp, không biết ta còn bị treo lên chỗ này bao lâu nữa, vừa may Tiên quân tới kịp. Đàn Nha Phong cách Tử Phủ một khoảng, Tiên quân là cố ý đến ngắm Phượng Hoàng con sao?”
Tử Phủ Quân dịch hai tay áo, vẻ không muốn nói. Trên Phượng Hoàng Đài hoả quang ngút trời, người khác nhìn không thấy, chứ hắn có dịp quan sát thật rõ ràng. Vốn tưởng là Phượng Hoàng đi săn gặp tai hoạ, ai biết vừa lên Phượng Hoàng Đài liền trông thấy một cảnh người không ra người, đầu dưới chân trên treo ở chạc cây. Gió đêm lay động, lửa đỏ phiến lá ào ào rung động, nàng ẩn ẩn hiện hiện. Nếu thị lực hắn không tốt, chợt nhìn thoáng quả thật không phân biệt ra là cái gì.
Dù sao chốn ngư long hỗn tạp, Tử Phủ tuy rằng là phúc địa động thiên, nhưng so ra với tiên phủ chính thống, vẫn nhiều khác biệt. Đã đứng trong hồng trần, khó có thể vượt ra ngoài tam giới, lui tới đủ loại huyết nhục, người người đến xin làm nhập môn đệ tử, kẻ kẻ tự nguyện đến Bích Mai làm tạp dịch. Chẳng qua lần này trong đám tạp dịch, xuất hiện một phàm nhân thân thủ bất phàm, tuy có chút lạ, nhưng không đủ làm hắn kinh ngạc.
Ngẩng đầu nhìn, trời và trăng đang hoán đổi vị trí, dưới ánh trăng quyện cùng rạng bình minh, Phượng Hoàng Đài bao phủ trong một mảnh sắc xanh lam trong mỏng manh, hắn nói: “Giờ đã muộn, không tiện quét dọn, ngươi trở về đi!”
Hắn xoay người đi, phát hiện tua lưng bị nàng kéo, bất đắc dĩ dừng bước, “Cô nương còn chuyện gì?”
Nhai Nhi nhướng mắt mỉm cười, “Không gì, chỉ muốn ngài giải thích một chút.”
Chẳng lẽ nàng thua Phượng Hoàng trảo nên không cam lòng? Tử Phủ Quân tâm bình khí hòa nói cho nàng: “Muốn đòi tiền, đi Quỳnh sơn quán tìm thiếu tư mệnh. Muốn xuống núi, trực tiếp báo Thanh Nương Tử là có thể. Tử Phủ trăm năm nay không thu nhận tân môn đồ, việc này đại tư mệnh đã nói, cầu đến ta cũng vô dụng. Làm tạp dịch ở Bích Mai hàng năm có thể được một viên linh châu, linh châu chỉ hữu dụng đối với yêu tu hành, người ăn vào chỉ có chuyện xấu, cô có muốn, cũng tuyệt sẽ không cho.” Dứt lời nhẹ nhàng nâng tay, “Được rồi, mời ngươi đi.”
Nhai Nhi chớp chớp hai mi mắt, lần đầu tiên trong đời nàng gặp một người chặn kín hết luôn đường lui, nhất thời quên luôn mình định nói gì. Chỉ kịp nghe tiếng nói hoà nhã ở bên tai chảy qua chảy lại rả rích từng giọt, hắn nói rõ suy nghĩ của hắn, từng tiếng không kiêu không nóng nảy. Ngữ điệu vững vàng, nhẹ nhàng phun nạp, dù có trải qua một trận đầy sóng gió, cũng có thể làm người trấn định.
Chỉ là nghe ra rất lạnh, cảm giác thiệt xa cách. Nàng dường như lại thưởng thức loại tư vị này, có người dù ngay bên cạnh vẫn không biết rõ, có người mới lần đầu gặp như đã quen lâu. Thật lạ, đối mặt với người này, tự nhiên nàng không chút kính sợ, có lẽ do xưa nay nàng không sợ quỷ thần. Trong mắt nàng, người không phân cao thấp, chỉ phân nam nữ, Phủ quân cũng được, Tư mệnh cũng được, đều là nam nhân thôi.
Nàng ý cười trong trẻo, đem chuyện hồi nãy nhắc lại, “Ta đánh thua Phượng Hoàng không quan trọng, quan trọng ở chỗ Tiên quân tới vừa khéo, trông thấy ta một thân trần truồng. Ta là cô nương còn chưa xuất giá, như tranh như tự chưa có ai từng thưởng thức, đã bị Tiên quân đóng dấu qua rồi, dù vô tình hay hữu ý, cũng phải nói rõ một chút cho phải đạo chứ.”
Quả nhiên là vậy, Tử Phủ Quân không khỏi thở dài. Năm mới hắn dạo chơi thiên hạ, nhìn qua được mất, đối với người thường vẫn có chút dự kiến trước. Thiên hạ này làm gì có chuyện minh bạch đi nhìn đùi người ta, lấy Quân Dã làm lá chắn không có tác dụng, người này hẳn còn miệt mài theo đuổi đến cùng. Đương nhiên bảo vệ trong sạch cho cô nương vốn là việc phải làm, vốn là nhận thức chung của tam đồ lục đạo, nhưng còn phải tuỳ tình huống cụ thể chứ.
Tử Phủ Quân thoáng cân nhắc: “Đây là Phượng Hoàng Đài, nơi bổn quân nuôi dưỡng Phượng
Nhai Nhi vốn luôn nhanh ứng đối, “Đem ta treo lên, là Phượng Hoàng của ngài. Ngài là thượng tiên đắc đạo, ta vốn không nên nói mấy lời này, nhưng ngài vẫn không chịu thừa nhận, ta không thể không hoài nghi, song phượng kia hẳn là do ngài sai sử đó.”
Đối phó với nam nhân kỳ thực có rất nhiều thủ đoạn, y như đại phu đúng bệnh hốt thuốc, dạng người gì, dùng thủ đoạn đó. Trước mắt xem ra lấy sắc dụ người đối với hắn tạm thời không ăn thua. Người nghiêm trang như này, cứ thử dùng nghiêm trang mà càn quấy, biết đâu có hiệu quả.
Tử Phủ Quân cảm thấy thiệt khó xử, hắn nhắc lại: “Là bổn quân cứu ngươi đó.”
Nhai Nhi, “Ta có thể lấy thân báo đáp mà.”
Có lẽ sinh thời lần đầu gặp nữ nhân như này, không làm bộ làm tịch, nói chuyện thẳng thắn, đến mức người ta có chút trở tay không kịp.
Hắn chỉ là ghé qua nhìn một cái xem đang phát sinh chuyện gì, ai ngờ rước vào phiền toái. Cô nương này vốn không qua tu hành, lại có thể khống chế kiếm linh, nói bình thường cũng bình thường, nói phức tạp lại có chút phức tạp. Nếu có thể hỏi nàng đến cùng, biết đâu tìm ra chút lai lịch, nàng vốn là người phàm, thuật truy hỏi không thể dùng ở trên người, sẽ vi phạm quy củ Cửu Châu.
Tử Phủ Quân than nhẹ: ” Vậy ý của cô nương là?”
Vốn tưởng nàng đòi hắn chịu trách nhiệm mà thành thân, dù sao, trách nhiệm của nam nhân trong mấy chuyện này không phải chỉ bao nhiêu đó sao. Vậy mà, dưới ánh trăng cắt rọi một đạo thanh lệ, phong vị cực kỳ quyến rũ, nàng ta ôn nhu nói: “Hôm nay ta với Tiên quân lần đầu gặp, tuy phát sinh chuyện này, nhưng với đối phương còn chưa quen biết, vội vàng nói gả cưới, chẳng là trò đùa sao. Trước kia ta chưa vào Tử Phủ, có nghe đồn qua một chút về Tiên quân, thật sự rất kính ngưỡng Tiên quân… Tiên quân ngài có thiếu tạp dịch không? Hay tì nữ bên người. Cho ta cơ hội bên ngài, coi như ngài chiếu cố cho ta, ngài thấy sao?”
Nàng vốn đã chạy chân tạp dịch, đề nghị này vốn không là gì cả, Tử Phủ Quân có thể nhận.
Hắn chậm rãi vuốt ve lên ngọc bồ đề trong tay, “Trong Lưu Ly cung chỉ có một mình ta, ngoại trừ mỗi ngày thắp hương, vẩy nước quét bụi, không còn chuyện làm, ngươi nguyện ý làm à.”
Còn gì bằng nữa, không ai quấy rầy, nàng có thể chuyên tâm hoàn thành mục tiêu, so với việc cách ngọn núi cao nhìn Lang Huyên xa xa thật là tốt. Lưu Ly cung với Lang Huyên cùng ở bên trên Cửu Trọng Môn, muốn thâm nhập, sẽ không còn nhiều cửa chặn, cùng lắm chỉ tốn chút tâm tư phá giải bố cục trận ở cửa vào Lang Huyên, thu hoạch này tiến được bước xa rồi.
Trong lòng nàng có ý, ngoài miệng buông lời êm tai: “Tiên quân sống một mình quạnh quẽ, ta đến vừa vặn có thể kết bạn.”
Tử Phủ Quân dáng vẻ không để ý, dù sao không ai có thể ở lại lâu bên trên Cửu Trọng Môn, nhiều nhất mười ngày nửa tháng, nàng sẽ thấy quá chừng tịch mịch mà xin đi, nên hắn không nghĩ khả năng nàng có nghị lực kiên trì đến cuối cùng.
Trong lúc họ nói chuyện, hai con Phượng Hoàng bên kia như không để ý tới, tiện đường dọn dẹp, Quan Húy ngậm thu thập cành khô, Quân Dã đốt lửa, trong bóng đêm bộ mặt của Phượng Hoàng Đài do ánh sáng từ đống lửa hắt tới, dưới ánh trăng ẩn ẩn hiện hiện, giờ trở nên rõ ràng.
Lúc này hắn nhìn rõ được diện mạo nàng, gọi là đẹp nhưng không quá ấn tượng, nhưng ánh mắt nàng bẩm sinh thật sự đặc biệt. Rất ít có người có đôi mắt dài như nàng, nhìn qua thì thấy hung hiểm, nhưng con ngươi thì lại trong sáng phác chuyết hồn nhiên. Giống như một lăng kính, nhìn ở những góc độ khác nhau cho cung bậc cảm xúc khác nhau. Khi nàng chuyên chú chăm chú nhìn ngươi, tinh chuẩn tập trung như thế, đem lại một cảm giác chưa từng thấy khắp trời đất.
Hắn cân nhắc đánh giá, Nhai Nhi cũng tự nhiên hào phóng, tự tin chờ đợi. Đợi hắn đánh giá xong một lát, nàng mới thay đổi ánh nhìn, mắt long lanh, mỉm cười hỏi: “Tiên quân là thiên thượng tiên, hay là nhân gian tiên? Ta hồi nhỏ thường nghe sư phụ còn nhắc đến bán tiên, Tiên quân chấp chưởng Tử Phủ, hẳn là thiên thượng tiên đúng không?”
Hắn xoay người nhìn ra xa xa, thanh đạm nói: “Phương Trượng Châu tập hợp rất nhiều người tu hành không muốn thăng thiên, đã không muốn thăng thiên, vậy không thể xưng là tiên. Thiên đế ở Bồng Sơn bố trí một Lang Huyên, ta chỉ là người gác cửa cho nơi này, không có gì thần thông, sống được lâu chút mà thôi.”
Người lai lịch càng không đơn giản, càng thích bâng quơ nhẹ nhàng. Tuy hắn tự nhận thân phận tầm thường, nhưng công tích hắn nhiều năm xưa nàng từng nghe qua.
Nghe nói sau khi lịch kiếp phi thăng, chư tiên có thể lựa chọn thân thể tuổi tác theo sở thích, Nhai Nhi uyển chuyển dò hỏi: “Tiên quân lúc bao nhiêu tuổi chịu qua Huyền Sanh lục?”
Tử Phủ Quân nói: “Ta lúc đó, ở tuổi hai mươi bảy. Cô nương có phải muốn hỏi tính đến nay bao nhiêu năm rồi không? Không cần hỏi, nhớ không rõ.”
Sống lâu đến như vậy, con người không giống như thân cây, cây nhiều năm luân chuyển, con người còn không có một chút. Cho nên không ai lại đi ghi nhớ tuổi tác, nên sinh thời sinh, nên diệt khi diệt, đều có thiên đạo.
Giọng hắn thanh lãnh, bên đống lửa sáng chiếu nửa bên gò má không rõ một chút cảm tình nào, sinh ra một vẻ cao ngạo mỹ cảm. Nhai Nhi cũng không tính toán cuối cùng hắn đã sống bao lâu, dù sao như bây giờ là vừa vặn tốt, nếu như, lỡ khi, có phát sinh chút gì, nàng cũng không chịu thiệt.
Nàng cúi đầu vân vê góc áo, “Nói nửa ngày, chưa tự giới thiệu, ta là Diệp Lý, từ Yên Vũ Châu. Tiên quân có tên tục gia không? Xưng hô thế nào?”
Hắn như suy nghĩ nửa ngày mới nhớ tới, mở miệng nói: “Nhiếp An Lan.”