Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 17


trước sau

Dù sao, không cần thông qua Cửu Trọng Môn mà cứ vào thẳng Lưu Ly cung, xem như là tìm ra đường tắt tuyệt đối. Nhai Nhi ở bên cạnh chủ cung tìm chỗ ở, hành lý đồ đạc nàng vốn không đem, chỉ có kiếm linh tùy thân, với nàng vậy là đủ.

Đánh vào đồng khánh sẽ có người đưa đến thứ nàng cần, trừ ba bữa không cần yêu cầu thêm gì. Nàng có tính toán của nàng, bụng không thể bị đói, về phần tắm rửa, không có quần áo thay đổi cũng có thể là việc tốt. Bảo hổ lột da, ăn mặc nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, chính là tránh lâu ngày sinh tình. Cách cấp tốc nào có thể kéo gần khoảng cách giữa nam nữ khoảng cách? Chỉ có nhục dục. Chỉ là ý tưởng thì tốt, chưa biết thực hành có thể thuận lợi không, dù sao đối phương không là người bình thường. Nói đến người thường… Mười sáu châu tung hoành nhiều năm, trên giang hồ nhân vật đứng đầu nàng gặp quá nửa, không ai vượt qua người này. Nữ nhân, cả đời dù sao cũng phải có một lần. Nàng ôm trong ngực Thần bích, sớm muộn cũng có ngày đối đầu cùng cả võ lâm, có lập gia đình chỉ là liên lụy thêm một người. Tính toán lại trong vụ này mà nói, sau này có thể cắt đứt sạch sẽ, cho dù trộm thư có mang lại phiền toái, cũng có thể chỉ còn ân oán không còn cảm tình.

An ổn ngủ một đêm, lúc đánh nhau với Phượng Hoàng lưu lại vết phỏng, buổi sáng đi Tuyền Đài tắm rửa. Con suối là nước không nguồn, lạnh thấu xương, tay tiếp nước vài cái đi vào nước suối trong, chỗ vết thương, đau đớn đã tiêu giảm hơn phân nửa. 

Thẳng đứng lên, nàng lật xem trên váy dài bị đốt thủng mấy lỗ, theo đường mà xé đi hơn phân nửa. Sửa soạn xong thật tốt, hai đoạn cánh tay như ngó sen lộ ra dưới ánh mặt trời, chói mắt như ánh bạc đỏ, cứ thế ôm cánh tay chạy đến cung thứ nhất, Tử Phủ Quân đang ngồi thiền, nàng nằm hắn bên cạnh nhỏ giọng gọi: “Tiên quân, Tiên quân…”

Người trên toà lù lù bất động, bộ dáng không khác gì pho tượng. Nàng cắn môi nhìn nửa ngày, chưa từ bỏ ý định, nhẹ nhàng lay hắn, “Bồng Sơn ngài còn không phải cao nhất sao, đã sớm công thành danh toại, vì sao còn phải tu hành?”

Nhai Nhi không rõ khi nhập định là chuyện gì xảy ra, hồn phách có thoát ly thể xác không, du lịch ngũ hồ tứ hải chăng. Dây dưa nửa ngày không có kết quả, dứt khoát ngồi xuống đối diện hắn, động tay kéo kéo lông mi hắn, xoa xoa quai hàm hắn, nhìn thật như hai mươi, cảm xúc thật tuyệt.

Nàng chống má cười rộ lên: “Ngài thành tượng rồi sao? Khi xưa ta ở minh khâu gặp qua một thân thể Bồ Tát, đã chết, trên người bị đệ tử sơn nước vàng nước bạc lên, đưa thành phật trên đài mỗi ngày hương khói. Nhìn bộ dạng này của ngài cùng cái thân thể Bồ Tát kia rất giống, chẳng qua người ta tóc bạc da sần sùi, ngài có trẻ hơn một chút thôi.”

Vậy mà hắn vẫn không phản ứng, nàng lầm bầm lầu bầu, không khỏi mất hứng, “Khó trách ngài một mình sống ở đây, cuối cùng một ngày muốn thiền toạ bao lâu? Ta đến hầu hạ ngài, ngài không cảm kích, giờ ngược lại biến thành ta muốn ngài chơi với ta.”

Nói xong nghe ngóng một chút, có lẽ bởi vì ở nơi khác, cũng không đối diện với người, nàng có thể nói lời tự nhiên thuận buồm xuôi gió như thế. Không biết lúc nàng ở trong Ba Nguyệt lâu hay là nàng khi ở trong Lưu Ly cung, nào mới là chân thật là nàng. Nàng rõ ràng lòng dạ khó lường, nhưng trước mắt không chán ghét người này, càng là pháp tướng trang nghiêm, càng muốn bộc lộ ý tứ.

Nhìn ra mây ngoài cửa sổ, trời quang vạn dặm, thời tiết rất tốt. Nàng thả lỏng tựa vào đầu vai hắn, lẩm bẩm: “Lư hương cũng dọn xong rồi, quét dọn xong rồi, ta còn đi lau cửa sổ với cái bàn thôi…” Nói xong ngáp liên tục, nhân tiện nằm xuống gối lên đùi hắn, nhắm hai mắt lại, “Ta chợp mắt một lát.”

Hương tử đàn từ tay áo hắn ẩn ẩn bay vào xoang mũi, nàng vân vê tiêu sa trên áo bào của hắn, đắp lên mặt mình.

Trên Cửu Trọng Môn, là thế giới không ai người quấy rầy, trừ thỉnh thoảng chim bay xẹt qua ngoài cửa sổ, huyên náo chốn nhân gian hết thảy đều không kéo được tới đây. Nàng ngủ thật sự an bình, lúc ngủ còn trở mình, thay đổi tư thế. Thiền định xong Tử Phủ Quân rũ mắt nhìn người ngủ gối đầu lên chân mình, cũng không chấn động lớn. Đẩy nàng hai cái nàng vẫn bất tỉnh, hắn nhắm lại mắt, cũng ngủ theo một giấc.

Nặng nề ngủ ngon, còn có thể phảng phất một giấc mộng ngàn năm.

Sau khi tỉnh ngủ Nhai Nhi thấy hắn vẫn ở nguyên tư thế, dụi mắt ngồi dậy. Nhìn thời gian trôi chậm chạp, giờ Thân đã đến, ngồi lâu như vậy rồi, hắn cuối cùng đang tu hành, hay là chết ngất mất tiêu vậy?

Nàng nắm hai vai hắn, dùng sức bối rối một chút, “Tiên quân, tỉnh tỉnh!” Lúc này rất hữu hiệu, hắn trực tiếp mở mắt.

Vừa tỉnh Tử Phủ Quân còn chưa biết thân ở nơi nào đang còn mơ màng, sau nhìn kỹ thấy một khuôn mặt thiệt lớn đụng vào trong tầm mắt, hắn dịch ra một chút, trong lời nói tràn ngập thiên cơ: “Bổn quân sớm nói qua, không ai có thể chịu đựng được trên Cửu Trọng Môn vô biên tịch mịch.”

Lui đi thôi? Lui đi xuống núi đi, lấy cớ chịu trách nhiệm vì nhìn đùi, thật sự làm cho người ta dở khóc dở cười.

Ai biết nàng cũng không thèm nghe theo lời hắn, thản nhiên lắc lư trước mắt hắn, thoải mái vui vẻ nói: “Nơi nào tịch mịch chứ? Có Tiên quân làm bạn, ta một điểm đều không tịch mịch.” 

Thực không thể không thừa nhận, một nữ nhân yêu mị hồn nhiên, có thể giúp cho cuộc sống đơn điệu gia thêm màu sắc. Lưu Ly cung luôn chỉ có hắn ở một mình, năm rộng tháng dài khó tránh khỏi buồn tẻ. Đôi khi hắn cảm thấy mình giống con nhện kéo tơ dệt võng, ngồi mở ra bát quái trận nghênh đón khách viếng thăm. Tiếc là không thể như con nhện có thể đem thủ đoạn ác độc trói người lại. Con mồi đã mắc câu, chỉ cần nó không muốn vẫn phải trơ mắt nhìn nó rời đi.

Dù sao hắn cũng không là phật, hắn chỉ là đóng giữ ở nhân gian làm người quản lý tàng thư. Hắn cũng giống như phàm phu tục tử, khi nhàn hạ tìm đến bằng hữu ba năm chè chén một lần, cũng là giấc mộng đời hắn. Nhiều năm trước xuống Thần Châu, bên cạnh cánh đồng dưa tìm được vài nông dân trồng dưa kết làm tri kỷ, sau này họ lần lượt chết đi, nhân gian đã dứt, liền không bao giờ muốn đến hồng trần nữa.

Hắn chầm chậm đứng dậy, chân gối hai canh giờ tê rần cứng nhắc, còn chưa đứng vững lại ngồi trở về.

Hắn không phát hiện nàng làm cách nào trèo lên, nháy mắt liền đến trước mặt, chợt một thân mềm nhẹ áp vào đầu gối hắn, hai chân nàng vòng qua thắt lưng hắn, bi thương giơ tay cho hắn xem, “Ta bị thương, Phượng Hoàng của Tiên quân tối hôm qua đánh phỏng ta.”

Hắn chưa từng quên nàng trên Phượng Hoàng Đài thượng dũng mãnh như nào, thế công sắc bén xuất phát từ tay một phàm nhân, khiến hắn rất kinh ngạc. Hai thanh kiếm kiếm linh kia, không phải do ma luyện qua năm tháng mà thành, mà luyện hoá từ linh lực. Một khi luyện thành kiếm linh, thà chết nó vẫn theo chủ nhân, nàng đến kiếm linh còn luyện ra được, giờ còn than đau?

Hắn từ từ mở mắt, “Khi mặt trời lặn, bổn quân nhanh đến xem cặp chim phượng.”

Nhai Nhi rất không vừa lòng, “Tiên quân sao

không xem qua thương thế ta trước?”

Đau một xíu xiu, hay có thể nói nàng không ốm mà rên thôi! Hắn gỡ nàng xuống đặt một bên, đứng lên nói: “Không biết Quân Dã cùng Quan Húy có bị thương không, chúng nó không thể nói, cũng không thể méc, bổn quân càng lo lắng hơn cho chúng nó.”

Nhai Nhi tức tối oán giận: “Ta là phụng mệnh đi Phượng Hoàng Đài vẩy nước quét nhà, bị linh sủng của Tiên quân gây ra thương tích, Tiên quân chẳng lẽ không trấn an ta một chút sao chứ?”

Tử Phủ Quân cuối cùng không lay chuyển được nàng, nàng ủy khuất nâng cánh tay đưa tới trước mặt hắn, chỉ thấy cổ tay kia trắng noãn tinh tế yếu ớt, dưới da mạch máu xanh uốn lượn giao thoa, chợt nhìn qua như làn da nửa phần trong suốt. Hắn tìm rồi lại tìm vết thương, “Ở đâu nào?”

Nhai Nhi nỗ lực chỉ cho hắn, “Nè, chỗ này nè!” Ngủ xong một giấc giống như phai nhạt hết mất rồi, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể phân biệt.

Như vậy liền lạc một mảnh, muốn trở lại màu da như cũ luôn rồi, còn được gọi là vết thương sao? Hắn nâng mắt lên, kéo dài mặt cùng ánh mắt trống rỗng, bày ra một mặt vô cùng thờ ơ.

Nhai Nhi liếc nhìn vẻ mặt của hắn, cảm thấy rất xúc phạm, “Tiên quân, quyết thấy chết không cứu sao?”

Tử Phủ Quân lắc đầu, “Ta muốn đọc sách.”

“Thương tích của ta…”

Hắn nói “Ta trị cho ngươi”, lấy tay đắp lên, không cần thiết hao tổn chút nào cái gì tu vi, thậm chí chỉ là ra dáng. Nàng cuối cùng nảy ý, lúc hắn còn chưa buông, triền miên đem tay mình phủ trên mu bàn tay hắn.

Ngón tay dựng lên, nhọn nhọn một điểm đỏ như anh đào, di di trên mu bàn tay hắn từ từ. Hành động thì phong tình, ánh mắt thì sợ hãi, nàng nói: “Tiên quân thật tốt, ta càn quấy, ngài cũng không tức giận.” 

Tử Phủ Quân tâm bình khí hòa rút tay về, “Trong Lưu Ly cung không nhiều quy củ, mọi thứ đều tùy tâm, nhưng cô đừng quá phận, quá đáng ta cũng sẽ tức giận.”

Nàng sửng sốt một chút, “Ta quá đáng sao?” Giơ lên tay quơ quơ, trêu ngươi, “Tiên quân sờ ta trước, ta mới sờ lại. Lại nói giao tình hai ta như vậy, về mặt tình cảm rất có tích cực.”

Tử Phủ Quân giống như bị nàng nói đến mơ hồ, giao tình ư? Hình như không gọi là giao tình, đương nhiên càng chưa nói tới cảm tình. Nữ nhân chỉ hươu bảo ngựa vốn thật thần kỳ, hắn cảm thấy muốn nói lý mà nói không rõ, tuyệt không nên để ý tới cô ta.

Xoay người hướng ra ngoài điện, bên ngoài không biết khi nào gió nổi mây phun, trên ban công khói nước quanh quẩn, hắn một thân tố y đứng đó, thiếu một cây đàn cổ, một bình lư hương, sẽ đẹp như một bức tranh vẽ.

Nhai Nhi đi theo sau hắn nhón chân xem, “Giống như sắp mưa …”

Mùa xuân vốn mưa nhiều, hơn nữa còn đánh xuống sấm sét đổ theo một đầm nước. Tử Phủ Quân nhìn nửa ngày, kết luận: “Ban đêm đóng chặt cửa sổ, ngủ sớm một chút.”

Nhai Nhi ghé mắt nhìn hắn, gương mặt không già nua, ánh mắt còn tiên hoạt, trong lời nói mang chút không màng đến cuộc đời, có lẽ đây là mùi vị thần tiên chăng.

“Tiên quân.” Nàng lôi lôi tay áo của hắn, “Sống qua rất lâu, có phải thấy sống không còn ý nghĩa không?”

Tử Phủ Quân lòng rất sâu, Nhai Nhi cho rằng hắn sẽ nói phải, đâu biết tự nhiên hắn thao thao bất tuyệt một khúc nhạc dạo.

“Cuộc đời ta, từ ngày hai mươi bảy tuổi vượt vũ xong bắt đầu tuần hoàn, đến nay không biết đã bao nhiêu năm. Mấy năm qua gặp gỡ qua một ít người, có một chút trải qua mới lạ, không đến mức cảm thấy sống không ý nghĩa, dù sao trải qua mỗi thời đoạn đều không giống nhau, mỗi một cá nhân gặp gỡ không giống nhau. Nhưng dù đi đường nhiều hay ít, cuối cùng đều qua về nơi này, sau khi trở về đối mặt Lưu Ly cung rộng lớn, một người một chỗ cũng rất thú vị. Ta mùa xuân nhìn con giun, mùa hè ngắm hoa nở, mùa thu trông lá rụng, mùa đông nhìn cảnh tuyết, từng năm từng năm cứ như vậy mà trôi qua. Chỉ cần cô có một đôi mắt nhìn thấy điều tốt đẹp, ở đâu cũng đều vui vẻ. Tỷ như tiếng sấm, khi trầm thấp như người đi về nhà trước mắt hiện đầy kênh rạch, dưới lòng bàn chân có bọt khí, giẫm một phát nhảy qua thật cao. Tỷ như mưa phùn, so với dùng lược chải tóc, cũng có thể nghe thấy tiếng không sai biệt lắm…”

Nhai Nhi choáng váng muốn nổ óc, thật bội phục thái độ hắn lúc nào cũng có thể tìm được niềm vui, “Là Tiên quân rất tịch mịch, bởi vì càng tịch mịch, giải thích được càng nhiều.”

Nàng cười khanh khách nhìn hắn, Tử Phủ Quân bị chọc hơi có chút xấu hổ, nhưng hắn tuyệt không thừa nhận, trừng mắt lạnh nói: “Lời lẽ sai trái!”

Nhai Nhi không thèm để ý, dựa vào càng gần một chút, ôn hoà nói: “Tiên quân về sau không cần sợ quá tịch mịch, ta ở đây, luôn cùng với ngài.”

Hắn không nói nữa, trên mặt lộ ra thần khí lạnh lẽo. Chỉ trong nháy mắt, lại khôi phục bộ dáng phong lưu tự thưởng, không tiếp lời của nàng, khoanh tay quay về trong điện.

Hắn nói có sét đánh, quả nhiên vào đêm sau có tiếng sấm lớn. Cũng không phải tiếng động như chân trần đạp vũng bùn, bởi vì địa thế ở Cửu Trọng Môn cao, cách trời càng gần, từng đạo tia chớp ở tầng mây bên cạnh loé rất nhanh, lan rộng, rồi đột nhiên yên lặng, sau đó trên trời dưới đất hoà thành một. Người tựa như hạt đậu nằm trong khay, tùy tay vỗ, bật cao ba thước.

Ba Nguyệt Các trước kia đối bọn họ huấn luyện khắc nghiệt, đêm đông ngâm nước, phục kích trong sấm chớp, đều như cơm bữa. Nhưng nữ nhân mà quá mức sắt đá, thiếu đi quyến rũ, sẽ đánh mất rất nhiều thời cơ tốt. Nàng không sợ thời tiết ác liệt, lại còn hiểu nó có chỗ để lợi dụng, ngâm một ấm trà, bưng khay trà khuya đến cửa điện Tử Phủ Quân. Cũng không bước vào, chần chờ bồi hồi, ánh mắt trăm ngàn nỗi lo, muốn xuyên qua cửa sổ mà nhìn hắn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện