Đêm mưa gió lớn, không thể để một cô nương đứng ngoài cửa lâu như vậy. Tử Phủ Quân là người hiền lành, hắn nói, vào đi, nghe tiếng bước chân nhỏ chậm rãi tiếp cận, tầm mắt như cũ vẫn dừng nơi ở trang sách đang mở.
Trước án kỷ đốt dây hương, tơ nhện tựa như dáng người yếu ớt, cao vút đứng ở nan tre như chiếc thuyền con. Hương đốt quá nửa, thanh tro từng đoạn từng đoạn rơi, một luồng khói nhẹ bay lên như diều gặp gió. Đỉnh đầu cởi hết lớp che chắn, mơ hồ còn chút dấu đỏ tươi, đi vào còn cách vài bước nàng đưa mắt nhìn, dừng lại nốt ruồi chu sa nơi khóe mắt hắn.
Nàng nâng khay trúc thanh thuý mỉm cười, thấp giọng nói: “Tiên quân còn chưa nghỉ ngơi? Ngài còn giận như vậy, đêm tham thiền, trong lòng tĩnh tại được sao?”
Không quấy rầy hắn đọc sách, nàng đặt khay trúc lên bàn, nhấc nhẹ váy, chân trần bước lên trọng tịch.
Trọng tịch ngang ngang dọc dọc, gan bàn chân tê dại. Nàng rụt ngón chân lại, móng chân dâng lên ra nửa vòng đỏ ửng, tựa như năm mảnh trăng đỏ. Từng bước một đi tới, theo đuôi mắt hắn xẹt qua, sau đó nghiêng thân dựa ngồi, bào cư không che tới chân ngọc, tạo nên dáng vẻ cong cong ảo ảo, át cả ánh trăng.
Đầu ngón tay như cánh hoa lan, ước đo lượng trà, thanh bích tùng la ① cùng ô mộc trà khí, nổi bật lên trên ngón tay tinh khiết như ngọc. Cổ tay nàng trắng mềm cho trà vào ấm, rót nước ấm mang theo khói trắng hương trà, cách 1 tầng khuôn mặt tản mát hơi thở yêu dã mê ly, trời tối, nồng đậm phong tình.
“Tiên quân…” Nàng nhẹ giọng gọi hắn, vẳng nhẹ ở bên tai, “Uống trà.”
Trong tinh cốc sứ một màu xanh biếc thông thấu, tiếng chén sứ va nhau vang khẽ, đẩy vào tay hắn. Tối nay Tử Phủ Quân không biết thế nào, cứ như tượng Phật không gần nữ sắc, lông mi buông xuống, nhìn từ mặt bên ngó qua một bộ nghiêm trang.
Chính là hoảng rồi, Nhai Nhi biết bộ dáng này của nam nhân, trong lòng đứng đắn gắng chịu nước chảy sóng xô. Nàng vốn tưởng rằng người này thoát ly hồng trần, luôn thanh tỉnh tư thái, xem ra là sai. Đại tư mệnh người trong miệng luôn lục căn không tịnh, Tiên quân cũng thế.
Nàng cười đến càng phát mềm mại đáng yêu, nâng má, âm u nói: “Tiên quân, ngài ngồi với ta chút rồi hãy ngủ, ta muốn nghe ngài nói chuyện. Trước lúc mưa to ta qua cung thứ sáu, nước suối thực lạnh, dập tắt hết tâm hoả tự cao trong lòng. Lúc đầu trên trời còn có trăng, ánh trăng cũng thật lạnh, thiệt muốn đông lạnh run cả người. Sau đó gió nổi, giông tố bắt đầu dữ, ta không có chỗ trốn, thiếu chút đã nghĩ tới gọi ngài cứu mạng.”
Âm thanh trong trẻo như muốn khóc, đan xen gợi ra hình ảnh hương diễm.
Suối kia lạnh lẽo, khuất chân một cô nương ngồi đó. Múc lên một gáo, nước suối theo bộ ngực cao ngất chảy xuống, phân thành vô số bọt nước nhỏ xíu đổ xuống, là nam nhân, đều muốn trở thành kia bọt nước thôi! Sấm chớp trên trời xuất hiện, tia chớp xanh đánh xuống, ửng lên làn da trắng phát lạnh. Run run, kinh hoàng …
“Ta sợ sấm, từ lúc còn nhỏ.” Tay nàng chậm rãi dời qua, nhẹ nhàng dừng lại ở cánh tay hắn, “Trời giáng sấm xuống đánh cha mẹ ta, họ sớm mất, chỉ còn ta bó chặt chăn cuộn mình ở trên giường. Ta cảm thấy như muốn cuộn mình cả đời, không biết tương lai có ai có thể làm bạn. Giờ gặp Tiên quân, ngài từ bi vì hoài, cứu ta khỏi khổ, độ hóa ta đi?”
Nhai Nhi một mặt nói, một mặt dè dặt cẩn trọng nhìn chằm chằm hắn. Thấy hầu kết hắn triền miên lăn lộn, bộ dáng lo lắng, trong lòng nàng nhồn nhột.
Hắn vẫn không nói chuyện, nàng nhẹ lay động hắn, “Ngài không thèm đoái hoài ta sao? Ta đến tìm ngài làm nơi nương tựa, ngài tiếp đãi khách vậy ư?” Đợi lát, nàng thở dài, thẫn thờ nói, “Thôi mà ngài cũng không cần nói gì, chỉ cần cho ta ở lại cùng, ở bên cạnh ngài…”
Tứ chi một khi đã tiếp xúc, có một sẽ có hai, hắn không đẩy nàng ra, cũng không phản cảm với cảm giác này. Nàng dựa vào hắn, khi hắn nhập định như tượng, dịu ngoan kề ở đầu vai hắn.
Nàng chưa từng cam tâm tình nguyện tiếp cận qua người nào giống vậy, trước kia lĩnh mệnh giết người, mặc kệ đối thủ rất mạnh, dù đấu đến hơi cuối, nàng cũng tình nguyện liều mạng đến cùng, tuyệt không vận dụng phương thức Tô Họa truyền thụ. Sau này giết Lan Chiến, tự biết không đủ sức, khuất nhục cùng hận đều khắc cốt ghi tâm, qua thật lâu vẫn còn nằm mơ đến tình cảnh hôm đó, ghê tởm chính mình. Giờ đây lại không giống như vậy, ít nhất nàng thấy thuận mắt, không tốt cũng là tốt. Tuy chưa phải là yêu, nhưng con người nàng như vậy, nghĩ đến yêu đương là quá xa xỉ.
Trên giang hồ thấy qua nữ nhân không nhiều lắm, trừ những người mua bán da thịt, còn lại đều là cô nương tốt quy quy củ củ. Tử Phủ Quân đến cùng chưa có trải qua loại nhiệt tình như lửa, vô thố, mê võng.
Vừa nghĩ cách cự tuyệt nàng, nàng lại kể ra chuyện lúc nhỏ vô lực đáng thương như vậy, phảng phất hơi có ý đẩy nàng ra, có phải là đẩy luôn nàng xuống vực sâu rồi không. Đã không đành lòng, hắn đành cam chịu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm… Nhưng hắn không quản được hô hấp. Mùi hương trên người nàng không khống chế được cứ xông tới, không thể nói rõ hương vị gì, vượt qua mọi phạm vi lý giải của hắn.
Ở đầu vai dấy lên cảm xúc ngọt ngào, bên ngoài lại có tiếng sấm lớn, đêm nay thật ôn nhu. Tóc trước trán nàng khẽ khàng trêu chọc vành tai hắn, có vài thứ tới quá nhanh, làm hắn không kịp đọc được chữ nào.
Nhai Nhi ỷ ôi hắn, hai mắt lại bình tĩnh nhìn án thượng đàn hương. Khởi điểm kia khói nhẹ là một đường, thẳng tắp hướng về phía trước bốc lên, nhưng dần dần, quỹ tích có phập phồng, lay động run lên, cuối cùng tan. Nàng cười rộ lên, trong ánh mắt đong đầy khoái ý đã đạt mục đích. Quay đầu lại, môi nàng chỉ cách gương mặt hắn có hai ngón tay, hơi thở như lan hỏi hắn: “An Lan, ngài thích ta sao?”
Hai chữ này treo ở đầu lưỡi xoa nắn, linh hoạt quanh quẩn ở kẽ răng, giảm đi chút lực xụi lơ mà phả ra, là tên hắn. Tên đối với người như thế, càng như ràng buộc vào trí nhớ thuở xa xôi. Không có tên, hắn là Tử Phủ Quân, là người trấn giữ Lang Huyên, là sư tôn của trăm nghìn đệ tử ngưỡng vọng. Có tên, hắn đơn thuần chỉ là nam nhân, sinh động, vô duyên với Phật.
Cuối cùng lông mày hắn nhíu chặt, “Diệp cô nương…”
“Ta gọi Diệp Lý.” Không đợi hắn tiếp, nàng cắt lời, “Ngài không quy y, không phải làm hòa thượng? Không phải theo đạo của tăng lữ, vẫn có thể nếm thử nhân gian khói lửa, mà ta chính là khói lửa đây.” Nàng tự quyết định, khanh khách bật cười, nhẹ dời thân, đem mặt đưa đến trước mặt hắn, “Muốn nếm thử qua không? Không ngọt không lấy tiền.”
Mân mê môi đỏ mọng, no đủ tựa như trước kia hắn từng ăn qua hoa đào Tất La. Nàng hai mắt mở to, nhìn hắn thật gần, một đôi con ngươi vừa đen vừa sáng, trong con ngươi sáng lên ánh hổ phách. Hắn hụt hơi lui về phía sau, lui một phân nàng tiến hai phân, hắn có chút tức giận
Rồi nàng lại từ từ thả một tiếng, “An Lan.” Rõ ràng, muốn đem một vị Phủ Quân đạo cốt tiên phong, mà kêu thành nhị công tử trên lầu cao.
Mật đường tràn qua đỉnh đầu, giãy không mở chạy không thoát, cảm giác này cũng không chỉ một người có, đều âm thầm cảm nhận được lẫn nhau. Nhưng là đều tự kiên trì, ý loạn tình mê là bởi đêm quá khuya, dù sao càng về đêm, lòng người càng yếu mềm.
Bỗng nhiên một đạo kinh lôi, đánh xuống một kình hết thảy phủ đệ thần tiên này đều lay động. Giữa không ánh sáng loé lên như một đạo kiếm khí, theo ngoài cửa sổ nghiêng bổ qua trước cửa. Tiếng sấm rất vang rất vang, như nổ bên tai. Nhai Nhi run thật mạnh, tận dụng luôn cơ hội, hướng chui vào trong lòng hắn. Tử Phủ Quân cứng ngắc nâng tay, ôm lại không được, đẩy ra không được, thật sự tiến thoái lưỡng nan.
“Hù chết ta, cũng không còn người làm bạn với ngài.” Ông nông tiếng nói quanh quẩn ở cần cổ hắn, nàng từng chữ khi nhấn khi thả trở nên rất kỳ lạ, nửa nuốt nửa ngậm, từng âm tiết đều kéo dài, rất có nhịp điệu tam thán u oán.
Tử Phủ Quân nhắm hai mắt lại, chỉ cảm thấy vạn năm đạo hạnh của mình chỉ sợ một ngày hủy hoại trong chốc lát .
Hắn dạo chơi nhân gian này, gặp qua phá huỷ điêu tàn, cũng gặp qua hoa tươi cảnh đẹp. Vạn vật mọi sự theo trong lòng rả rích chảy qua, hắn chỉ là người đứng nhìn, chưa từng nghĩ tới bản thân ngã vào cõi trần. Bởi vì có vướng bận tức là có gánh nặng, thần phật lịch kiếp, đứng mũi chịu sào vì tình si, cũng biết tình này không thành, sẽ đem người nghiền xương thành tro, so với tai hoạ ma chướng đều nguy hiểm. Nàng nói đúng, hắn quả thật không phải sư không phải đạo sĩ, không chịu lên trời cũng không nguyện xuống đất, tránh khỏi rất nhiều quy định phải dứt tình, nhưng hắn cũng có chỗ phải nể mặt. Hắn có thể gần gũi sống cùng nữ nhân, nhưng lại không thể cùng thọ. Nếu như chỉ là hai bên tiêu khiển thì thôi đi, còn nếu có sinh tình, linh căn cụ hủy vạn kiếp bất phục, đến lúc đó có thể có chuyện không hay.
Trời đất đã giáng xuống kinh lôi như nhắc nhở hắn rồi đó, hắn nghe vào trong tai, tinh thần lại khó có thể thanh minh. Nhưng nữ nhân này lại đủ thứ thủ đoạn được một tấc lại muốn tiến một thước vậy, làm người ta nguyện say không muốn tỉnh.
Một tia nước ấm theo đỉnh đầu xương quai xanh bao trùm xuống dưới, chậm rãi hướng về phía trước lan tràn. Trong lòng hắn kinh động, cứng ngắc thân thể, mọi cảm giác đều trỗi dậy, tập trung đến một điểm kia. Như rắn, như dây, như tơ huyền, một vòng vòng một tầng tầng, đến chỗ nào dẫn đem lửa to cháy lan chỗ đó, đánh lạnh lẽo rơi xuống đầy đất. Hắn hít thở không thông, như bị mang vào một tay ách vô hình ở cổ, không khí trong phổi càng ngày càng ít, không đủ đẩy lên tới đầu, tuyệt không cho ngươi siêu thoát.
“Diệp…” Hắn cắn răng giãy dụa, một ngón tay mang theo hương trà điểm trúng môi hắn, lời chưa kịp nói bị bắt nuốt về trong bụng. Như gần như xa liếm lưu lại dấu vết uốn lượn nơi cần cổ hắn, di chuyển dọc đường, đến dưới hàm. Hô hấp chợt dừng lại, tay hắn đặt lên đầu gối nắm chặt bào cư, cảm giác vô thố này, nói ra thực buồn cười.
Nhai Nhi cách ra một chút, đem tầm mắt dừng ở bờ môi của hắn, mãi nhìn, sau đó nhìn lên ánh mắt hắn, “Tiên quân, ngài từng cùng người khác thân thiết qua chưa?”
Tử Phủ Quân không dám lắc đầu, phảng phất sợ hãi hoảng hốt lúc đầu trước mắt hết thảy biến mất, hắn tự nhiên quyến luyến loại tiếp xúc mang theo trần khí tầm thường này. Hắn nói không có, hai chữ nghe thật yếu ớt, hơi thở mong manh.
Nàng lại như rất buồn rầu, cau mày nói: “Ta cũng chưa.” Sau đó chỉ thiếu chút nữa đã đem nụ hôn khắc lên khóe môi hắn, mang hơi thở thanh u giống như quyển sách, theo khóe môi hắn từ từ rớt xuống, trở xuống trên vai.
Vừa rồi gió lửa đầy trời, hai người đều như trải qua một trận ác liệt, sau khi đánh xong còn muốn nương tựa vào nhau. Cho rằng chuyện sẽ phát sinh cuối cùng không có phát sinh, vốn nên thấy may mắn, lại không biết sao thâm tâm lại cảm thấy thất vọng. Nhưng là không thể nói ra, càng không thể biểu hiện ra ngoài, tâm can xông xáo rối loạn dần dần bình tĩnh trở lại, Tử Phủ Quân vẫn là Tử Phủ Quân. Hắn thân hình như cây trúc, ngồi thẳng tắp, điện thiểm lôi kêu cúi mặt lạnh mạc không thể thân cận, như hối hận.
Dù sao với Nhai Nhi mà nói như vậy là đủ, thăm dò xong rồi, biết điểm mấu chốt ít nhất hắn không bài xích nàng. Có lần này, sẽ là khởi đầu mới tiếp đến, một nam nhân cùng ngươi ái muội dây dưa không rõ, ngụy trang đứng đắn kia chỉ còn như miếng băng mỏng, 1 chạm liền vỡ.
Nàng lui về trên trọng tịch, gom trà cụ rải rác trả lại trên khay trúc. Mang chút ý cười ngại ngùng, đưa tình nhìn hắn một cái, “Ban đêm uống trà không tốt, sẽ ngủ không được, thôi để ta mang đi.” Nhấc bào cư lui ra, cũng không dừng lại, xoay người hướng ra cửa.
Có chút ý tứ chạy như bay, đi đến bên ngoài mới nhẹ nhàng thở ra. Trời đất tràn ngập hơi ẩm đánh tới ngay mặt, gió thổi qua, trên lưng lạnh lẽo, mới phát hiện quần áo thấm ẩm.
Quay đầu nhìn Lang Huyên, trong bão tố đèn đá vẫn bất diệt chiếu sáng hình dáng của nó. Gần trong gang tấc, lấy xong Đồ thư nàng sẽ trở về Vương Xá Châu. Không biết vì sao, nàng hôm nay phá lệ nhớ nhà, tính lại thời gian, nàng vào Bồng Sơn đã lâu như vậy.
—–
Tác giả có chuyện muốn nói: ① tùng la: Tùng la trà, chúc trà xanh, lịch sử danh trà.
Giải thích một chút ha, có độc giả nhìn đến Tử Phủ hai chữ đã nhanh nghĩ đến Đông Hoa đế quân, Tử Phủ là thuật ngữ đạo gia, một vì tiên nhân ở lại cung điện, cảnh giới, hai vì tu tiên, cũng không đặc chỉ Đông Hoa đế quân.