Nhai Nhi nhận lấy tờ giấy chỉ hai ba câu báo tin, không rõ chi tiết. Vương Xá Châu cách Yên Vũ Châu rất xa, tin tức nơi đó chỉ có thể qua phiến ngữ truyền về, càng ngoài tầm tay càng khiến người nóng ruột.
Nàng liếc Hồ Bất Ngôn, “Phát hiện khi nào?”
Hồ Bất Ngôn nói: “Ngay trước khi Lâu chủ trở về. Hồ ly lợi hại như ta lại bị khinh thường cho đi bắt gà, bọn ta chỉ thích bồ câu thôi…”
Vậy là bồ câu đưa tin của Ba Nguyệt lâu mỗi ngày giảm bớt là có nguyên nhân, Nhai Nhi lạnh lùng nhìn hắn, hắn phát hiện mình lỡ miệng, dần hạ giọng, ngượng ngùng sờ sờ mũi, “Lâu chủ, cô không cần nhìn ta như vậy, ta có chút sợ. Ăn mấy con bồ câu thôi mà, cũng không nghĩ trả tiền công ta sao…”
Nhai Nhi cảm thấy giữ con hồ ly này lại quả là sai lầm, “Ngươi ăn khiến Ba Nguyệt lâu nhanh nghèo kiết, còn dám hỏi tiền công? Đến bồ câu ngươi cũng đi ăn, ăn mất bồ câu đưa tin, lỡ đâu chậm trễ truyền tin, ngươi đền được sao?”
Hồ Bất Ngôn nói điểm ấy Lâu chủ yên tâm, “Ta trước khi ăn đều sẽ kiểm tra qua chân chúng, tuyệt không bỏ qua tin tức quan trọng nào, ta cam đoan.”
Nhai Nhi tức tối trừng hắn, “Bồ câu ăn sạch rồi, nhiệm vụ truyền tin giờ giao cho ngươi, dù sao ngươi cả ngày ở không, giữ lại trong thành chỉ tổ nháo hàng xóm không được yên ổn.”
Si Mị cùng Minh Vương đồng thanh cười rộ, Hồ Bất Ngôn trong lòng rất không dễ chịu, cầm mũi chân xoa xoa, lúng ta lúng túng nói: “Ta vì Ba Nguyệt lâu cúc cung tận tụy, đại sự cá nhân đều gác một bên, Lâu chủ không thấy sao?” Vừa nói vừa u oán lườm Si Mị.
Si Mị đối với hắn như mắt điếc tai ngơ, xoay người nói: “Tô môn chủ là nguyên lão trong Lâu, tuyệt sẽ không đi mà không từ biệt. Mất tích một ngày một đêm, có lẽ đã gặp phiền phức.”
Trong tay áo tay dùng sức nắm chặt, Nhai Nhi quay đầu nhìn cảnh sắc ban đêm bên ngoài, “Xem ra ta nên tự mình đi một chuyến.”
Ngũ đại môn phái liên thủ tìm kiếm Mưu Ni thần bích, bọn họ ở Yên Vũ Châu đều chỉ có người Sinh Tử Môn biết. Là ai có thể khống chế Tô Họa? Nếu như không phải giang hồ chính đạo, ắt phải là cao nhân khác.
Thần bích thất lạc thành chấp mê, có thể không ai có manh mối, nhưng việc nàng là cô nhi năm đó của Nhạc gia sớm muộn gì cũng lộ. Chỉ không rõ ai đó đoán được thân phận nàng, muốn xuống tay nên mới tìm Tô Họa đang mạo danh hay không. Cũng được thôi, điều nàng không yên là, trong thư trước Tô Hoạ có nhắc qua một bang phái lai lịch không rõ, nàng không thể không phỏng đoán việc mất tích này có liên quan hay không. Người trong giang hồ đủ thủ đoạn mờ mịt, còn quang minh lỗi lạc, lại không rõ ai, nên làm gì bây giờ?
Trong lòng nàng một trận suy luận, sắc mặt có chút trắng bệch. Minh Vương cùng Si Mị nhìn nhau, “Lâu chủ sao vậy?”
Hồ Bất Ngôn đương nhiên biết nàng lo lắng gì, lúc này dũng cảm vỗ ngực, “Có ta! Lâu chủ đi sau, lão Hồ ta xung phong đi trước. Từ Cửu Châu đến Sinh Châu, ta cái gì chưa thấy qua? Tuy rằng tu hành nhiều năm không có thể đứng vào Hàng ngũ tiên, nhưng ta cũng gọi là Cách hà tiên đó thôi.”
Với hắn xem ra Đông hải và cửa sông là không khác biệt, cho nên hắn có tiên hiệu Cách Hà tiên. Đương nhiên trong mắt người khác, Cách Hà tiên tu vi có đủ xách giày cho chân tiên không, cũng không rõ, dù sao Ngân hà cũng là hà.
Một chút dũng cảm lên tiếng đã đổi lấy ánh mắt tán dương của hai đại hộ pháp. Bọn họ hướng Nhai Nhi ôm quyền, “Vì phòng có trá, vẫn để cho thuộc hạ đi trước, Lâu chủ chờ tin, sau đó tự thân xuất mã hay không lúc ấy quyết định.”
Nhai Nhi khoát tay, tỏ vẻ không cần. Nếu như đối phương quả thật vì nàng mà đến, như vậy tránh cho Ba Nguyệt lâu không gặp chuyện. Nàng là người có thói quen chủ động xuất kích, so với chờ đối phương đánh đến như bắt ba ba trong rọ, không bằng mặc giáp trụ ra trận đại chiến ba trăm hiệp. Đi trước quan sát thế nào, tuỳ tình huống mà điều chỉnh chiến lược. Đánh được thì đánh, đánh không lại bỏ chạy… Nàng bất đắc dĩ nghĩ, cùng Hồ Bất Ngôn một chỗ một thời gian, phát hiện hắn có đạo lý xử thế rất đáng học hỏi, quả là kiến thức học hỏi từ kinh nghiệm.
“Khi nào đi?” Nàng hỏi.
Hồ Bất Ngôn trừng mắt nhìn, “Tùy thời.”
Đây là lần đầu là hắn xuất chinh với thân là tọa kỵ, mài dao mài kéo mãi, thực sự có chút kích động.
Giờ sửu Ba Nguyệt lâu sênh ca dần nghỉ, Hồ Bất Ngôn hiện nguyên hình hồ ly ngạo nghễ đứng trong sân. Trăng chiếu xuống hắt trên màu lông đỏ đậm của hắn một tầng ngân quang, chính là một thân kim hồ, so với hoả hồ bình thường lớn hơn mấy chục lần, tai thẳng mỏ nhọn, lông lưng sáng loáng. Cái đuôi nhọn có một đoạn bị đứt, không quan trọng, nguyên hình hắn một thân hồ rất to lớn, lóng lánh ánh vàng, toả đầy khí chất, nhìn qua thật có giá trị. Gió đêm phất phơ, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, lông ngực bắt đầu rung rinh như sóng lúa, lớp da thật đáng giá vạn lượng.
Nhai Nhi cùng đám hộ pháp vây quanh hạ đi ra Quan Chỉ đường, nàng không đổi hoa phục, trên tay song kiếm, cũng không cần tọa kỵ quỳ xuống đất chờ nàng cưỡi, thả người nhảy lên vững vàng ngồi trên lưng hồ.
Si Mị cùng Võng Lượng cùng đi trước đến Yên Vũ Châu, nhưng bọn hắn cưỡi ngựa, khả năng chậm hơn chút. Nhai Nhi nhìn lại, hắc y hắc giáp hộ pháp đã ghìm cương đợi mệnh, nàng nói “Đi trước một bước”, hai chân kẹp hông hồ, hồ ly liền xông đi như tên bắn.
Đêm yên tĩnh, sao sáng khắp trời. Trên thảo nguyên rắn rít ở huyệt động gần đó đang bò quanh, bỗng thấy một đạo tia chớp màu đỏ đánh loé trên mặt đất, mang theo gió mạnh đè những cỏ tranh cao lớn cúi rạp, nếu như tròng mắt không xoay chuyển mau lẹ, liền không thấy rõ đó là cái gì.
Tốc độ hồ ly quả thật kinh người, hắn duỗi thân xoãi tứ chi, như đem bản thân giãn thành một đường thẳng. Nhai Nhi giỏi cưỡi, từ nhỏ nàng đã sinh tồn cùng sói, mặc dù không quay đầu, nàng cũng có thể đeo ngược lại trên người Hồ ly.
Thật phối hợp quá tốt, Hồ Bất Ngôn còn nghĩ, nàng trời sinh chính là người chuyên cưỡi hồ ly, nếu không quá phô trương, rất hợp tiêu chuẩn tình nhân hoàn mỹ a. Nhưng nhớ lại ánh mắt Tử Phủ Quân kia, thật không dám làm chướng mắt! Khúc mắc giữa nàng cùng Tử Phủ Quân, thiệt làm hắn liên tục hoài nghi không đơn giản chỉ đơn giản là trộm sách như vậy. Mỹ nhân cùng anh hùng ăn cùng ở cùng nhiều ngày như vậy, không phát sinh chút gì, nói sao cũng không nghe được. Nhớ ngày đó hắn đã từng làm tạp dịch 5 năm ở Bích Mai, may mắn nhìn thấy Tử Phủ Quân từ xa, giá trị con người nơi đó, tạp dịch muốn tiếp cận hắn, nằm mơ còn có lý hơn.
Hắn chỉ là con hồ ly lãng mạn, tràn ngập kỳ tư diệu tưởng, rõ ràng quan hệ bọn họ khẳng định không đơn giản. Ngày đó mới tới Ba Nguyệt lâu, những giang hồ lãng khách hỏi thăm, hắn cũng muốn biết đáp án. Cho nên hắn nhếch môi, tính moi móc chút ít, kiên trì tìm hiểu: “Hiện tại chỉ có hai ta, cô trả lời ta, cô đã từng ngủ với Tử Phủ Quân rồi chứ?”
Ba một tiếng, bị giáng trúng đỉnh đầu một trượng. Phía trên vọng xuống giọng nói lạnh hơn băng tuyết, nàng hừ cười: “Hồ Bất Ngôn, xem ra ta nên làm cho ngươi cái hàm thiếc, nói nhiều quá.”
Hồ Bất Ngôn nức nở, bị đánh thật sự rất đau. Không ngủ thì nói thẳng không ngủ, việc gì nàng luôn trốn tránh? Hắn cười rộ lên, “Lâu chủ, cô làm người không phúc hậu rồi, trộm sách nhà người, còn ngủ với người, giựt tiền lại cướp sắc hả. Cũng không quan trọng, quan trọng là cô ngủ xong bỏ chạy, dưới người cô không phải là nam nhân chăng? Tử Phủ Quân tỉnh dậy phát hiện chỉ còn mỗi một mình trên giường, Lang Huyên còn bị trộm, đổi là ai cũng không chịu nổi. Cho nên hắn cho cả thế giới truy nã cô là phải, thật sự không oan chút nào.”
Nhai Nhi chịu đựng hắn ồn ào, nếu không phải bây giờ hắn có chút hữu dụng, đã sớm một kiếm ghìm chết hắn. Không sai nàng ngủ với Tử Phủ Quân, thì sao nào? Trộm sách nhà hắn, với trộm thân hắn là hai chuyện khác nhau, không quy về một chỗ. Trộm sách là nàng sai, hắn bắt thì nàng nhận phạt, nhưng chuyện giữa hai người mà nói, cả hai tình nguyện, nàng không có bức bách hắn. Nếu vì chuyện này mà hắn không tha nàng, thì thần tiên này cũng không đáng nhắc.
Chỉ là cầu trời phù hộ, nàng vẫn là mong kẻ bắt Tô Họa không phải là hắn. Nàng lớn đến tuổi này, núi đao biển lửa đều trải qua, chưa từng có chuyện gì làm nàng e ngại. Lần này lại không giống, nàng lôi lông gáy Hồ Bất Ngôn, tay đầy mồ hôi. Càng khẩn trương, càng muốn nhanh đuổi tới, một bất thần bật ra một câu “Giá”. Dưới hông Bất Ngôn nhất thời cương một chút, nàng nghĩ không ổn, hồ ly này chắc lại cáu kỉnh. Quả nhiên, Hồ Bất Ngôn oán trách tứ phương, “Cô coi lão nhân gia là ngựa à? Ta là Kim Hồ ly, cao cấp hơn chúng nhiều nhé!”
Nàng muốn nói đỡ chút, nhưng lại thôi, chỉ nhếch miệng không trả lời hắn.
Hồ Bất Ngôn càng không thoải mái, thay đổi giọng điệu kêu rên liên tục: “Ta trong lòng cô chẳng qua chỉ là một con ngựa… A, ta mặc kệ, ta không nhận! Trên đời này tụi ngựa hóa người đều mang mặt mũi đáng ghét, ta thì phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái thế này…”
Nhai Nhi rất sảng khoái: “Móng heo tiếp tục cấp, mỗi ngày lại thêm nửa con gà quay, hai cái bánh bao.”
“Thành giao!” Hồ Bất Ngôn lập tức vui rạo rực trở lại, cho nên gặp lúc già mồm cãi láo một chút vẫn có lợi. Cảm giác được nàng khoanh tay vỗ vỗ trên gáy hắn, hắn hiểu rõ đạo lý người ăn thịt thì tay ngắn, vì thế vung mở bốn vó, tăng tốc.
Từ Vương Xá Châu đến Yên Vũ Châu, vẻn vẹn hai canh giờ. Khi mặt trời từ phía đông thoát xác từ một mảnh hỗn độn mọc lên, bọn họ đã đứng trên tường thành Yên Vũ Châu.
Trang phục của Nhai Nhi phần phật bay trong gió, đỏ ửng như đám lửa cực nóng. Nàng đảo mắt, nhìn quét qua thành trì, thấy dòng suối chảy yểu điệu, cũng trông thấy đầu hổ kỳ treo trên vọng lâu. Nàng thở dài, lẩm bẩm: “Đây là quê hương mẫu thân ta…”
Hồ Bất Ngôn nghe xong, dùng sức nhìn mặt
Chạm nữ nhân vô số, lại đam mê mỹ thực, cho nên có thể đem hai loại kết hợp ra kết luận quái chiêu vậy. Nhai Nhi liếc hắn, hồ ly tinh luôn không đi đường như bình thường, cái hay đực đều giống nhau. Chẳng qua nói cũng không tệ, nàng có nghe qua chuyện xưa mẫu thân nàng, Liễu gia tiểu thư là tuyệt đại giai nhân, lúc trước trên Chúng Đế Chi Đài một điệu múa mà thành danh, bao nhiêu anh hùng hào kiệt quỳ gối trước váy bà. Bà không chọn những đại nhân vật tên tuổi, mà yêu phải Thương Ngô thành thiếu chủ nho nhã. Có lẽ bản tính bà điềm đạm nhu mì, đối lập dã tính càn rỡ của nàng, mẫu thân nhất định là đoá hoa lan nơi hoạ đường lầu cao, sinh hoạt yên bình, nội tâm tròn vẹn.
“Ta cũng tưởng ta giống mẫu thân như vậy.” Nàng chìm trầm khóe miệng, “Nhưng ta không thể. Ta không phải chạy hoang, sẽ chết trong an nhàn.”
Hồ Bất Ngôn cũng không biết thân thế nàng, chỉ rõ sơ sơ nàng từ nhỏ bị huấn luyện thành sát thủ, hai mươi tuổi giết Các chủ mà trưởng thành. Nhưng như thế, cũng đã cảm giác nàng sống nơi rất cao rồi.
Cao cao tại kia năm tháng hắn không hiểu sao, trước kia liên tục tận sức sung sướng trong gấm hoa rực rỡ. Sau đó tới Vương Xá Châu, cảm thấy so với Như Ý Châu càng văn nhã, so Phương Trượng Châu càng phức tạp hồng trần, mới biết được sống ở trong thế giới sóng ngàn vạn người có bao nhiêu không dễ.
Lão hồ ly hay nói tự nhiên hết vốn từ, hắn nỗ lực an ủi nàng: “Không quan hệ, cô có tâm cầm kiếm rất giỏi, đại đa số nam nhân sẽ thích cô như vậy.”
Nàng nghe xong, cuối cùng nứt ra một nụ cười, “Đi thôi, đi tìm người trong Lâu.” Thanh kiếm dắt sau lưng, buông tay áo nhảy xuống tường thành.
Đoàn người Tô Họa làm việc ở Yên Vũ Châu mỗi ngày đều hồi bẩm về Lâu. Nàng biết khách điếm nơi bọn họ ngủ trọ ở đâu, nhưng không trực tiếp tới cửa, chỉ để ký hiệu lại ở một chỗ hơi kín, phàm là người trong Lâu, liếc qua liền hiểu ý. Lúc chạng vạng, Khổng Tùy Phong mang theo hai môn chúng tìm được chỗ gặp mặt.
“Lâu chủ sao có thể tới nhanh như vậy?” Khổng Tùy Phong nói, “Thuộc hạ chân vừa phát bồ câu đưa tin, sau lưng liền phát hiện ký hiệu ngài lưu lại.”
Lâu chủ phủ mạng che mặt vuốt cằm, vẻ mặt mộc, “Ta mới có trợ thủ đắc lực, hắn chạy mau, nháy mắt có thể đuổi đến đây.”
Hồ Bất Ngôn một bên lập tức rút ra cây quạt nhỏ quạt quạt, “Hồ Bất Ngôn bất tài, hạnh ngộ hạnh ngộ.”
Khổng Tùy Phong cùng đệ tử hướng hắn đáp lễ, nghe Lâu chủ hỏi: “Các ngươi khi đến có tránh tai mắt người sao?”
Khổng Tùy Phong vội đáp có, “Thuộc hạ trên đường lưu ý, cũng không có để lộ dấu vết. Mà Lâu chủ, thuộc hạ sáng nay nhận một phong mật tín, là người giam Tô môn chủ đưa tới, muốn Lâu chủ tới thiền viện độc lập ở thành Đông lấy người đổi người.”
“Lấy người đổi người…” Lâu chủ cúi đầu trầm ngâm, “Biết chi tiết bang nhân này không?”
Khổng Tùy Phong lắc đầu, “Là bỗng nhiên xuất hiện trong thành, không lui tới với bang phái nào trợ giúp, sợ không phải người Vân Phù.”
Lâu chủ trầm mặc xuống, cúi đầu, vẫn không nhúc nhích đứng yên thật lâu. Lâu đến độ Khổng Tùy Phong cảm thấy khác thường, nhưng không dám nhiều lời chỉ đưa mắt hỏi người người bên cạnh. Nhưng tất cả mọi người đều là vẻ mặt mờ mịt, ai cũng không biết hôm nay Lâu chủ xảy ra chuyện gì, bình thường gặp chuyện khó giải, đều chưa bao giờ bàng hoàng đến thế.
Khổng Tùy Phong không nín được, dè dặt cẩn trọng gọi Lâu chủ, “Thuộc hạ chờ nghe Lâu chủ phân phó.”
Nàng cuối cùng ngước mắt, hai đồng tử long lanh, ba quang liễm diễm, chậm rãi hít vào một hơi thật dài.
Khổng Tùy Phong tưởng nàng muốn hạ lệnh, vội ôm quyền cúi người, chỉ nghe nàng kéo âm dài nói: “Nhạc… Nhạc… Nhạc Nhai Nhi…” Khổng Tùy Phong rùng mình, cúi người càng thấp, dỏng lỗ tai đợi lệnh. Ai biết càng nghe càng cảm thấy cổ quái, còn cơ chuyển giọng đắc ý còn có chút vui vẻ, cuối cùng đầy nhịp điệu hát lên, “Trăng non ở giữa trời, dựa phấn lang tươi cười. Áo mỏng che hải đường, nửa kính nửa che giấu…”
Mọi người nhất thời như bị sét đánh, đứng đó quên cả hít thở.
Trong ngôi miếu hoang đổ nát vọng ra tiếng ca, bài hát là khúc ca hơi gợi tình, người ngoài sơn môn sắc mặt xanh mét.
“Hay, xướng rất hay!” Có người chụp quạt vỗ tay, “Lâu chủ thật sự văn võ song toàn, không riêng gì thân thủ phi phàm, đến dân ca đều hát vang dội!”
Cảnh sắc ban đêm như mực, gió đêm chụp đánh vào gò má, lạnh lẽo. Đại tư mệnh nhẫn nại nửa ngày, dời thân kêu một tiếng quân thượng, “Người ở bên trong, tức khắc bắt thôi!”
Tử Phủ Quân mím môi không nói, xôn xao vén bào cư, rảo bước tiến ra cửa.