Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 29


trước sau

Cùng khúc mắc như nàng, vốn tưởng rằng từ từ trong cuộc đời một hồi có thể trọn vẹn một điểm phong hoa tuyết nguyệt, đến khi vui vẻ không còn, khi đi muốn dứt là dứt.

Nếu nói yêu, cũng không thể gọi là yêu, nhiều nhất chỉ là muốn ngừng mà không được. Dù sao cô nương kỳ lạ như vậy, cả đời khó có thể gặp gỡ một lần. Chịu lọt mắt xanh nàng, hắn rất thích, thậm chí còn thụ sủng nhược kinh. Cảm tình nồng liệt của nàng giống như rượu đêm đó, dễ dàng có thể chuốc say hắn.

Hắn sống rất lâu, phàm là người nghìn năm vạn tuổi, hắn giống như Lang Huyên vĩnh viễn lưu truyền. Qua một đêm mưa, hắn quay lại nhìn cuộc đời hắn, thuở ngàn năm vô tận ngộ đạo, sau này trải qua dẹp loạn quỷ yêu, gặp qua bạn thân phản bội, nói trọn vẹn rất trọn vẹn, nói đơn giản lại rất đơn giản. Có đoạn thời gian hắn si mê quan sát yêu hận tình thù của nhân gian, đến cuối cùng phát hiện không gì hơn cái này. Mọi sự vạn vật hóa thành bụi đất, những thứ cảm tình phức tạp cũng đều biến mất qua năm tháng, vĩ đại cũng có là gì?

Là chân tiên, hắn dù phủ nhận thân phận này, trong lòng lại rõ sự thật chính là như thế. Hắn chẳng qua so với những kẻ bảo thủ không chịu thay đổi kia trên thượng giới có phần hơn một điểm tự do, nhưng xét đến cùng hắn vẫn là chân tiên. Vô tận cô đơn vô biên vô nhai, hắn đôi khi yêu hoa cỏ, đôi khi yêu chim trời, lại chưa từng trải qua trình tự thật phong phú cùng nữ nhân như vậy. Nàng dụ hoặc hắn, hắn kiên trì phòng thủ hai ngày liền buông, có lẽ vì tâm viên ý mã che giấu sau một lớp da mỏng manh, thân thể vẫn đắm chìm trong hồng trần không thoát, tâm vẫn là chân chính nam nhân. Chỉ cần dậm chân một cái, nàng còn chưa cần làm gì hắn, chính hắn hoà tan trước.

Oan nghiệt a, tự trách bản thân thôi.

Vốn dĩ dùng năng lực của hắn, ít nhất có thể lau sạch đoạn hồi ức mù mờ này, nhưng hắn không làm vậy. Hắn nghĩ có lẽ đây chính là trong tu hành nhất định phải qua khổ nạn, để hắn hối hận tỉnh lại, để hắn dẫn giới. Vì thế hắn nhấm đi nuốt lại, mỗi khi nhớ về tình cảnh hôm đó, không chịu nổi sỉ nhục như ác mộng như lưu mãi không tan, đến giờ vẫn như cũ làm lòng hắn còn sợ hãi.

Bầu rượu kia, không biết đến cùng nặng bao nhiêu, bình thường tảng sáng hắn đều xuống Cửu Trọng Môn đi một vòng, ngày đó thế nhưng lại một giấc ngủ đến giờ Thìn.

Độ ấm thích hợp, bên tai tiếng suối róc rách, nếu không phải mặt trời cao chiếu, hắn còn không muốn mở mắt.

Làm sao có thể ngủ ở đây… Hắn đứng dậy đầu óc trống rỗng giây lát, ngồi suy nghĩ một lát, mới nhớ tới chuyện tối qua. Qua giờ Tý, nàng còn ở nơi này, dục vọng điên cuồng như bánh xe nghiền áp hắn, chút tự chủ cỏn con không đáng kể sụp trong nháy mắt. Nàng ở dưới thân hắn quyến rũ đủ kiểu, bộ dáng nhịn đau cười khẽ, giống như kim châm chui vào trong lòng hắn. Hắn lấy lại bình tĩnh nhìn bên trái rồi ngó bên phải, nàng đã đi mất. Trên tảng đá bên suối còn lưu lại loang lổ ấn ký, một đám đỏ bừng, khiến hắn có chút kinh hãi.

Hắn sửng sốt một hồi, tạm hiểu chuyện gì, theo kinh nghiệm lão đạo, thực ra nàng cũng là lần đầu tiên. Hắn mặc y bào nóng lòng tìm nàng, khi đứng lên đầu gối đột nhiên đau, cúi đầu nhìn, thật sự không đối mặt xong với thứ kia tổn hại, vội vàng cầm bào cư che lên.

Hắn chạy nhanh trên hành lang rộng lớn Lưu Ly cung, không dám kêu tên nàng, sợ kinh động người Cửu trọng thiên. Tìm kiếm từng chỗ từng chỗ, từ Đệ nhất cung đến Thập nhị cung, nơi nơi không thấy bóng nàng. Một thứ sợ hãi khó hiểu dần dần dâng lên đến, càng lúc càng lớn, cơ hồ ép hắn đến nứt vỡ. Hắn đến giờ còn chưa quên cảm giác này, đối với thói quen an ổn qua ngày của hắn mà nói, không khác sấm giữa trời quang.

Hắn đứng ở trên đường trời trống trải, túi tay áo trống trơn không chút nặng. Đuổi tới Lang Huyên, Lục Hào thuẫn vẫn ở đó, đỉnh thiên lập địa bao phủ cả tòa lâu. Cách nó vài bước ngay phía trước mặt là Ký linh tráp, không tiếng động như ngạo nghễ cười nhạo hắn.

Hắn nổi giận, một chưởng đánh nát vọng trụ trước Lang Huyên, ầm ầm nổ lớn khắp Bồng Sơn, khi Đại tư mệnh dẫn nhóm Thiếu tư mệnh nhóm đến rồi, hắn run thanh hạ lệnh: “Lang Huyên mất trộm, phát động Tử Phủ đệ tử, toàn lực tróc nã Diệp Lý.”

Có chút nội tình không đủ nói ra ngoài, nhất là đối Đại tư mệnh. Lúc trước Đại tư mệnh quả có báo cho hắn, kết quả hắn bị sắc tướng mụ đầu, cảm thấy một phụ nữ căn bản không có năng lực lớn như vậy. Sự thật chứng minh hắn coi thường nàng, trộm sách của hắn, còn làm hắn xấu hổ khó nói về sự tình trải qua, đạo tặc làm được nhường này, có thể mở sơn thuỷ tổ.

Đại tư mệnh vô cùng đau đớn, “Sớm biết hôm nay, lúc trước không nên thu nhận cô ta.” Thiên ngôn vạn ngữ hóa thành thở dài một tiếng, “Đã có chuẩn bị mà đến, chỉ sợ đến tên cũng là giả.”

Một chút manh mối đều không có, mặc dù hiện tại đi tìm, người không ở trước mặt cũng tra ra nguyên cớ.

Tin Lang Huyên mất trộm truyền đến bề trên, hắn tự nguyện bị phạt, lĩnh tam đạo thiên lôi. Chính là hận vô cùng tận, nếu như có thể tìm ra nữ nhân này, không cần Đại tư mệnh nói, hắn cũng muốn đem nàng bầm thây vạn đoạn.

Bên ngoài mưa như đã ngừng, hắn đẩy cửa sổ ra nhìn, ánh trăng nửa treo ở trên trời, một đám mây đen thật to bay qua, che khuất thiên hôn địa ám. Lại bỏ thêm một cành hương, tĩnh tọa một lát tính đi ngủ. Lúc cởi áo đụng vào vết thương trên lưng, ba vết sẹo cháy đen như vết cào của cự thú lưu lại, từ đầu vai đánh xuống, mặc dù đã khép miệng, vẫn ẩn ẩn làm đau.

Đi đến nhân gian không thể dùng phép, bằng không muốn đi Ba Nguyệt lâu cũng chỉ trong nháy mắt. Nhạc thị mồ côi, Mưu Ni thần bích… Hắn vốn tưởng nàng chỉ đơn giản là một cô nương luyện thành kiếm linh tầm thường, không nghĩ tới nàng ở Thần Binh Phổ thượng sớm có bài danh. Đã là như vậy, kỳ phùng địch thủ, gặp lại nhau không cần thủ hạ lưu tình.

***

Vương Xá Châu, Vọng Giang Lâu.

Liên miên đình đài lầu các cùng đèn lồng đan xen, giống như một bức tranh đẹp. Xa xa cũng đẹp, gần cũng thế, khắp nơi đều có mùi yên chi, khắp nơi đều có liếc mắt đưa tình. So với Ba Nguyệt lâu, Lư Chiếu Dạ kiếm tiền không có nhiều quy củ chuẩn tắc. Anh hùng không chỗ có thể nghỉ sao? Nghỉ ở bộ ngực sữa của mỹ nhân đi! Chỉ cần có tiền, hưởng thụ cảnh vô cùng vui vẻ, chỉ sợ ngươi không dám tới.

Cho nên y nói tiền tài với y cũng không quan trọng, điểm ấy Nhai Nhi tin tưởng. Một người không yêu tiền, lại chấp nhất tìm cho được Thần bích, như vậy ngoài tiền y còn có cái gì quan trọng muốn cùng Thần bích chung một nhịp thở.

Nghe nói vị Nhiệt Hải công tử có một người vợ xinh đẹp, nhưng chưa ai gặp qua nàng. Công tử yêu thứ gì, làm lớn cỡ nào ở mười sáu châu, mỗi đêm đều về bên kiều thê ôm nhau mà ngủ, không một ngày ngoại lệ.

Nhai Nhi ban đêm dò xét một hồi Vọng Giang Lâu, nàng chạy trên nóc nhà như giẫm trên đất bằng, tìm được khuê phòng của Lư phu nhân, cạy một mảnh ngói nhìn trộm động tĩnh trong phòng.

Trăng thật sáng, thời tiết ngày một nóng, ngày cũng trở nên thêm ý tứ, đêm thêm tình, khuê phòng này không mở cửa sổ. Trong phòng đốt hai ba ngọn đèn, mành mạn buông một mảnh mông lung. Lư phu nhân thích huân hương, không biết trong bếp dùng hương gì, chỉ cảm thấy mùi thơm hương khí ngào ngạt bay lên trên. Nhưng hương nồng như muốn át một vị thối thỉnh thoảng như tơ nhện thoáng qua, nếu như không nhạy mùi, dễ dàng không thấy.

Một chuỗi bước chân nhè nhẹ, vài tỳ nữ lộ vai hé ngực mang đèn tiến vào, phía sau là phong lưu tuấn nhã Lư công tử. Lư công tử vào cửa liền tìm ái thê, mỗi tiếng “Tiểu Tình” gọi đến tha thiết.

Tỳ nữ đều thức thời lui ra, trên sạp mĩ nhân Lư phu nhân mới ngồi dậy. Đáng tiếc lưng luôn hướng về phía này, Nhai Nhi chỉ có thể thấy thân thể thướt tha cùng tóc mây đen bóng, theo bóng lưng mà vọng tới, ắt là một tuyệt sắc mỹ nhân.

Tiếng mỹ nhân nũng nịu như rót được ra mật. Ả tựa vào lòng trượng phu, có chút trẻ con oán giận: “Thái dương

chàng lại đỏ, chắc nháo trong phòng hoa rồi.”

Nhiệt Hải công tử cẩn thận nhìn mặt nàng, mắt đầy luyến tình. Cười khuyên giải nàng: “Có một chút, không quan trọng, ngủ qua một đêm ngày mai tự nhiên tốt rồi.” Nhẹ nhàng đem búi tóc nàng ra sau tai, nhẹ nhàng hỏi, “Hôm nay đã ăn thuốc chưa? Ta thấy bên ngoài trên bếp lò còn chưng kìa, để gọi mấy đứa mang vào?”

Mỹ nhân Tiểu Tình làm nũng: “Thiếp không ăn, mỗi ngày đều dùng thuốc, thấy đã muốn ói.”

Hắn nói không sao, ôm vào trong ngực ôn nhu đong đưa: “Là vì ta cố một chút. Chờ tương lai tìm được thích hợp không phải chịu đựng nữa.” Nói xong quay ra ngoài phân phó, “Đem thuốc của phu nhân vào.”

Tỳ nữ đáp dạ, không lâu sau cầm bàn sơn son thiếp vàng chứa một chén bạch ngọc tiến vào. Nhai Nhi có nhìn thoáng qua, trong chén đựng thứ gì giống như tào phớ, trên đỉnh trang trí ba hạt cẩu kỷ, thoáng nhìn giống đồ ngọt tráng miệng, không giống cái gọi là thuốc.

Mỹ nhân ăn thuốc khá gian nan, vừa ăn vừa cười khóc nức nở, hắn không có cách nào, chỉ tự mình đút.

Tuy Nhai Nhi đối với Nhiệt Hải công tử đầy cảnh giác, nhưng nhìn hắn đối xử tử tế thê tử của mình, cảm thấy hắn ít nhất vẫn có chỗ được. Hắn rất nhẫn nại, đút xong thuốc, lại đưa khăn mặt cho thê tử lau miệng, sau đó lại dỗ dành, áp tai mềm giọng.

Rất nhanh trong phòng vang lên dồn dập thở dốc, một tiếng ngâm nga cao thấp, tình nóng vô cùng. Lư phu nhân nhìn yểu điệu nhu nhược, trên giường lại không giống vậy, tóm lại đút không no, dây dưa không nghỉ. Chỉ nghe nàng ẩn ẩn cười, “Dùng tốt thì tốt… nhưng có chút ngán quá. Ai… Ai… Lư lang của thiếp, thật là lớn a …”

Trên xà nhà Nhai Nhi nghe đến xấu hổ, thầm nghĩ nữ nhân này khẩu vị thực không nhỏ, vừa đẹp vừa dâm, khó trách Nhiệt Hải công tử xem bao nhiêu phồn hoa, cuối cùng vẫn muốn trở lại bên cạnh ả.

Cả giường rung động, một cánh tay ngọc trong mê loạn kéo màn, dùng lực lôi vải màn sa xuống. Lúc này nàng thấy rõ mặt của Lư phu nhân, hoàn toàn không như nàng tưởng tượng, không thể gọi là đẹp, thậm chí còn có thể nói là bộ mặt rất dữ tợn. Khuôn mặt chằng chịt vết sẹo đỏ dài khắp nơi như mạch máu rất lớn nổi hết ra ngoài da, dù Nhai Nhi kiến thức rộng rãi, cũng không thể mao cốt tủng nhiên.

Lư phu nhân chắc đã trải qua chuyện gì rất kinh khủng, y như bị bỏng, bị thương thập phần nghiêm trọng, đến Lư Chiếu Dạ tài lực như thế đều không thể cứu vãn dung mạo nàng. Cho nên nói tình lý, vợ xấu xí cũng không bỏ, nhân phẩm Nhiệt Hải công tử đủ để làm người ta ngợi khen. Cũng không biết vì sao, cố tình lại đem cho người ta một cảm giác quái dị, không phải chồng đẹp vợ xấu đôi đũa lệch, là vì Lư Chiếu Dạ này có rất nhiều bí ẩn chưa giải.

Trong khuê phòng oanh thanh yến ngữ không ngừng, Nhai Nhi nhẹ nhàng lắp lại viên ngói, đứng dậy nhảy xuống mái nhà, rất nhanh nhập vào rừng trúc dày đặc phượng vĩ.

Trong Ba Nguyệt lâu náo nhiệ, Vương Xá Châu mấy năm qua đều là ban ngày ban đêm điên đảo, không đến giờ sửu, lãng khách tuyệt chưa hết hứng.

Cửa sổ mở ra, nàng phi thân nhảy vào trở về phòng thay đổi y phục mới ra cổng, dựa lan can rũ mắt xem náo nhiệt bên dưới.

Vương Xá Châu phồn hoa, trong mười sáu châu đều có khách qua lai. Các đội thương buôn đều tụ tập trong thành, có đội tự xây lều trại tạm thời của mình nghỉ chân, có đội kiếm sân cho thuê có sẵn. Ba Nguyệt lâu là chỗ tốt, buổi tối ca múa không ngừng, chạng vạng còn có tiên sinh kể chuyện mở màn. Nhưng ca múa mãi, khó tránh khỏi rơi vào khuôn sáo cũ, bởi vậy sân chơi cũng cho những thương đội thuê, bọn họ mang đến các buổi biểu diễn hiếm thấy của ngoại bang, nóng cay sặc sỡ, hợp vị quần chúng các nơi.

Đêm nay có diễn xiếc, người đuổi sư tử, làm các động tác chỉ có cẩu mới có thể làm, tỷ như vòng định vị, ngậm thừng, lăn lộn. Quần chúng cực hưng phấn ngẩng cao, khi người biểu diễn đem đầu đút vào miệng sư mở lớn, dưới đài liền bộc phát ra một trận trầm trồ khen ngợi, bạc vụn đầy trời quăng lên. Nhai Nhi nhìn sư tử kia, là vua của bách thú trên mặt lộ ra thật sâu vẻ bất đắc dĩ, vốn rất dũng mãnh, giờ chỉ còn có nhiều tuyệt vọng.

“Lâu chủ.”

Người bên cạnh kêu một tiếng, nàng quay đầu, là Minh Vương cùng Si Mị.

“Lâu chủ việc thuận lợi không? Có cái phát hiện gì mới không?”

Nhai Nhi gật đầu, “Lư Chiếu Dạ có vẻ là người rất si tình, đêm nay ta thăm dò Vọng Giang Lâu thấy thê tử của hắn. Lư phu nhân dung mạo hủy hết, nhìn không ra tướng mạo sẵn có, nhưng Lư Chiếu Dạ rất săn sóc nàng, săn sóc đến mức làm cho người ta cảm giác… khác thường.”

Si Mị rất kinh ngạc, “Lư Chiếu Dạ thắt lưng quấn bạc triệu, muốn nữ nhân nào không có, sao lại đối với một nữ nhân bị huỷ dung mối chung tình thắm thiết? Ta nghĩ, nếu như không phải giữa hai người có khế ước gì đó, thì Lư Chiếu Dạ vốn cũng không bình thường.”

Mặc tình cảm Si Mị rất có quyền lên tiếng, hắn nam nữ đều ăn, đối với lòng người nam nhân hắn đoán cực chuẩn. Minh Vương tin hắn, “Chỗ nào không bình thường?”

Si Mị tròng mắt nhìn trời, “Nói không chừng hắn yêu cái xấu, càng xấu hắn càng thích.”

Minh Vương phun một tiếng, “Nói hưu nói vượn, trên đời này làm gì có ai luyến xấu! Tâm tư nam nhân ta cũng hiểu, bản thân mình nhìn có dưa vẹo táo nứt, cũng mong ngóng cưới vợ đẹp như tiên trời chứ.”

Si Mị nói không nhất định, “Có mắt cao hơn đỉnh, đương nhiên cũng không thiếu tình yêu chỉ có mình mới hiểu. Phu thê sao, luôn hoà hợp mới tốt, người mù có thể lấy người què, huynh lấy người câm điếc cũng là do huynh nhìn thấy có chỗ tốt đẹp. Lư Chiếu Dạ nếu không phải vì yêu thương thì hắn nhất định có vấn đề, ta không tin trên đời có yêu đương vô duyên vô cớ yêu.” Quay đầu hỏi Nhai Nhi, “Lâu chủ tin sao?”

Nhai Nhi cười cười, sờ cằm nói không biết, “Có lẽ còn kém chút duyên phận, duyên phận đến cái gì cũng nói tốt.” Nói xong phân phó Si Mị, “Ngươi phái người theo dõi Vọng Giang Lâu chặt chẽ cho ta, hành tung Lư Chiếu Dạ nữa, hắn đi đâu, gặp ai… Quan trọng nhất là, phái người đi Nhiệt Hải điều tra chi tiết, càng tường tận càng tốt.”

Si Mị nói vâng, bỗng nhiên nhớ tới Hồ Bất Ngôn, “Hồ ly tinh chạy mau, không ấy kêu hắn đi một chuyến?” ‘

Nói vừa dứt, Hồ Bất Ngôn từ đầu hành lang kia đi lại, trêu ghẹo: “Hoa Kiều Mộc, đệ luôn luôn không quên ta, khó trách Võng Lượng nhà đệ muốn ăn dấm chua. Nhiệt Hải ta không đi, ta sợ nóng, Yên Vũ Châu thì có thể đi một chuyến.” Nói xong đưa tờ giấy trong tay cho Nhai Nhi, “Ta vừa rồi ở trong sân bắt bồ câu, phát hiện cái này. Sinh Tử Môn Khổng môn chủ dùng bồ câu đưa tin, nói Tô môn chủ tối hôm qua cả đêm chưa về, đến bây giờ cũng không thấy.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện