Vương Xá Châu cách không xa, đưa Tô Họa về không mất nhiều thời gian.
Trên đường Hồ Bất Ngôn kêu Lâu chủ, “Ta có vấn đề muốn hỏi cô.”
Hắn mở mồm liền không nói cái gì tốt, Nhai Nhi nhíu mày, “Ngươi mà còn châm chọc, ta làm thịt ngươi luôn đó.”
Hồ Bất Ngôn cạn lời, “Lâu chủ uy nghiêm như này, Tử Phủ Quân biết không?” Đoán trước đến sau một quả đấm chực tới, hắn thức thời mềm mỏng, “Ai cha bị cô đánh một hồi quên, thiếu chút quên mất chuyện quan trọng! Ta muốn nói, cô một lần lại một lần gạt hắn, đoán xem hắn có dùng tiên pháp lên cô không? Chỉ sợ người ta hết kiềm chế nổi, đến lúc đó đừng nói một Nhạc Nhai Nhi, mà cả Ba Nguyệt lâu, trong nháy mắt có thể vì cô hóa thành bột mịn… Ta nói rõ chút, ta chỉ có thể chạy trên lục địa vật còn sống, chạy lên trời thì khó, dù sao trên đất còn nhấp nhô, trên trời đất bằng phẳng. Lỡ hắn bắt được chúng ta, thì cô dám làm dám chịu, ngàn vạn đừng liên lụy ta, ta là do cô bắt làm nô dịch, giống hắn đều là kẻ bị hại, nhớ nha?”
Con hồ ly sợ chết, bạc tình bạc nghĩa này, quả nhiên chỉ có thể cùng phú quý, không thể chung hoạn nạn.
Nhai Nhi hừ một tiếng, “Chân là ngươi chạy, chuột là ngươi biến, ngươi còn nói mình không liên quan ha? Ngươi giờ chỉ còn một đường có thể đi đi, là cùng ta kề vai chiến đấu. Chỉ cần ta an toàn, ngươi có thể tiếp tục một bước lên trời. Nếu để ta lọt vào tay hắn, ta sẽ nói Đồ thư là ngươi sai ta trộm, ngươi có nhảy vào Hoàng Hà cũng tắm không sạch.”
Hồ Bất Ngôn bị chọc tức không nói nên lời, nghẹn nửa ngày tự đáy lòng phát ra một tiếng cảm khái: “Cặn bã, thật là cặn bã!”
Nhai Nhi cười cười: “Đa tạ, ngươi cũng không kém.”
Nhưng trong lòng, nàng vẫn rất cảm kích hắn, chỉ do đã quen giương nanh múa vuốt, nàng vốn quên nhịn người khác là như thế nào.
Ông trời dù sao đã đối xử nàng khá tử tế, lúc trước khốn khó nhất để nàng luyện hóa được Chàng Vũ cùng Triều Nhan, sau này ở La Già đại trì gặp Tung Ngôn. Đi Phương Trượng Châu một mình phiền toái, Tung Ngôn đi Hồ Bất Ngôn đến, ít nhất khi nàng lâm vào cảnh khó đều không cô đơn một mình, có lẽ muốn bồi đắp lại nỗi cơ cực thuở nhỏ cho nàng.
Bởi vì không chốn nương tựa, cho nên gặp được, lập tức bắt lấy cọng cỏ cứu mạng cũng không thể buông, nàng liên tục không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng biết rõ kết cục của việc đã rồi. Nếu hắn không nói, lúc cấp bách nàng cũng sẽ không liên lụy hắn, người trong giang hồ, về điểm này luôn giữ nguyên tắc.
Nàng vỗ vỗ trên lưng hắn, “Yên tâm đi, đồ không ở trên người ta, lỡ hắn bắt ta, cũng không có cách giữ ta.”
Hồ Bất Ngôn xem thường, “Chỉ hy vọng như thế. Cô nên cầu ông trời phù hộ đừng lọt vào tay hắn, bằng không cô một thân người phàm, chịu không nổi cơn giận của Tiên quân đâu.”
Ai, Tiên quân cũng là nam nhân, lỡ đâu hắn luẩn quẩn trong lòng, đem nàng nhốt lên gian xong rồi giết, sau đó cùng nhau chết chung thì làm sao? Cho nên làm người không thể tuyệt tình quá, chọc tới nữ nhân nhiều lắm thì tình cảm tổn thương, chớ chọc tới nam nhân sẽ là mất mạng đó, nàng sao không rõ chứ?
Đáng tiếc Nhai Nhi là kiểu người thấy quan tài không đổ lệ, nàng đuổi Tô Họa về Ba Nguyệt lâu, mình cũng không đi xa, ở Vương Xá Châu tìm một nơi khác tạm trú, tiếp tục điều tra chuyện của Lư Chiếu Dạ.
Vương Xá vẫn luôn xuất hiện thi thể mất đầu, đều là nữ nhân, tuổi mười sáu đến hai mươi. Vụ án chết người mà liên tục không thể phá, lòng người hoảng sợ, thiếu nữ ban ngày cũng không dám ra cửa, dù thế, số mệnh đáng chết vẫn chết.
Hung thủ kia không chọn xuất thân, chỉ nhằm vào da trắng xinh đẹp. Nghe nói có một nông hộ đóng cửa sớm tránh họa, khi đứa con gái ở trong sân múc nước, chỉ nghe thấy thùng nước loảng xoảng một tiếng rơi xuống đất, đuổi theo ra đã không còn bóng người. Cách mấy ngày sau trên bờ ruộng phát hiện thi thể, đầu vẫn còn, nhưng từ cổ trở xuống vô cùng thê thảm. Giống như người Tây Vực làm đồ nướng, một đao một đao róc thịt, chỉ còn khung xương, miễn cưỡng mới nhìn ra hình người.
Hồ Bất Ngôn nhìn thấy ê hết răng, “Lâu chủ, cô phải bảo trọng, đừng quên mình cũng là thân nữ nhi.”
Nhai Nhi liếc mắt nhìn hắn, “Ta cảm thấy cái chết của cô nương này, có liên quan phu thê Lư thị.”
Hồ Bất Ngôn sờ sờ cái cằm trụi lủi, “Cho nên mới nói, Mưu Ni thần bích đến cùng là gì vậy? Có thể giết người sao? Là đao sao? Nhiệt Hải công tử muốn nó, là để tiện bề dùng róc thịt sao?”
Cả đầu tên hồ ly này đầy ý tưởng phong phú, tuy đại đa số chúng đều vô nghĩa, nhưng cũng có lúc chó ngáp phải ruồi. Toàn võ lâm vì Mưu Ni thần bích tranh đến máu chảy đầu rơi, nhưng trong mắt Lư Chiếu Dạ, có lẽ chỉ là 1 thanh đao vô hình có thể giết người mà thôi.
Bên cạnh tường bao có một tiểu viện, trong viện có gốc cao dung ôm hết quả non bộ, tán cây rất lớn rất tươi tốt, che khuất một mảnh trời trên đầu, phía dưới đất trống vừa vặn có thể dùng ăn cơm nghỉ mát.
Nhai Nhi cầm lấy cái bánh bao, nhìn Hồ Bất Ngôn gặm chân gà, nói ngon nhưng chỉ có chút không đủ thấy vị: “Ngũ đại môn phái còn chưa xuống tay với Vạn Hộ hầu phủ, dù sao có quân của Liễu gia, bọn họ không dám công nhiên khiêu khích. Nhưng ta nghĩ không được bao lâu, hỏi không ra đứa bé mồ côi Nhạc thị, bọn họ cũng sẽ mượn cơ hội đem Liễu gia dìm xuống đáy. Chỉ cần Yên Vũ Châu có biến cố, lập tức thả tin, Mưu Ni thần bích do Nhiệt Hải công tử đoạt được, khiến Lư Chiếu Dạ mệt mỏi ứng phó, xem án mạng trong thành có giảm bớt không.”
Hồ Bất Ngôn lơ mơ gật đầu, hồ ly ăn gà, tướng ăn rất khó xem, dầu mỡ bôi đầy mặt. Nàng điều chỉnh tầm mắt, “Ta lúc thăm Vọng Giang Lâu, có chút nhớ lại lúc Lư phu nhân ăn dược, cảm thấy có chút không thích hợp.”
Hồ Bất Ngôn bớt chút thời gian hỏi: “Không thích hợp chỗ nào?”
Nàng nhíu mày nhớ lại, “Lư Chiếu Dạ lúc đó nói một câu, ‘Thuốc của nàng còn đang chưng ở bếp ngoài kia’, bình thường không phải nên nói ‘Nấu ‘ sao? Thuốc nào lại là chưng ăn?”
Tốc độ nhai nuốt của Hồ Bất Ngôn chậm lại, “Chẳng lẽ cô nghi ngờ là mớ thịt kia đều vào bụng Lư phu nhân sao?”
Nàng không nói, chỉ nhìn xương đùi gà trong tay hắn.
Hồ Bất Ngôn mặt mũi trắng bệch, xương trong tay phù một tiếng rớt xuống bàn, “Đừng liên tưởng nha, ta chỉ ăn chim chóc gia cầm nha, không thích ăn thịt người nha. Tuy trước kia ta cũng có nghe qua chuyện người ăn thịt người, nhưng lúc ta ăn thịt cô lại cố ý nhắc tới, có tính toán gì hả?”
Là có tính toán, hi vọng hắn ăn ít chút. Giờ này là lúc là chạy nạn, mỗi ngày ngồi đối diện nhìn hắn xơi thịt thưởng cá, thật sốt ruột.
Nàng cười cười, “Không nói thì không nói, ngươi ở lại giữ nhà, hay đi cùng ta?”
Hồ Bất Ngôn xuất thân không rõ duyên cớ, nghe cụm từ ngồi chờ giữ nhà tương đối mẫn cảm, cảm thấy nàng đôi khi đem hắn đặt ngang lũ chó mèo. Muốn hắn ở nhà sao, hắn kệ, đã cùng nàng làm châu chấu đứng trên cùng sợi dây thừng, phải chuẩn bị tốt chuyện chở nàng chạy mất dép thôi.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, hoàng hôn đã buông, cách trời tối cùng lắm chỉ còn nửa canh giờ. Vậy mà chân trời dậy một mảnh sáng toả, trời không mưa, dĩ nhiên không phải do ánh mặt trời phản xạ. Hắn quay đầu nhìn nàng một cái, “Lâu chủ, cừu gia đã tìm tới cửa, ta mong cô đêm nay đừng hành động thiếu suy nghĩ .”
Nhai Nhi nhìn theo tầm mắt hắn, “Tử Phủ Quân đến à?”
Hồ Bất Ngôn khẳng định, “Yên Vũ Châu đến Vương Xá Châu tìm mất hai ngày, chắc là nửa bay nửa đi rồi.”
“Sao lại nửa bay nửa đi?” Vị này Tiên quân luôn chậm nửa bước, thật khó hiểu.
Hồ Bất Ngôn ôm ngực tính toán, “Tử Phủ Quân nhất định là cảm thấy nữ nhân này thật đáng giận, ‘Bội tình bạc nghĩa lại luôn trêu đùa bổn quân, phải mau chóng đem nàng xử tội’, vì thế đáp mây bay một đoạn; nhưng nửa đường bắt đầu tỉnh lại, ‘Bổn quân là Tiên quân đắc đạo, làm gương cho chúng tiên Phương Trượng Châu, không thể phạm quy củ’, vì thế lại hạ xuống đất, cưỡi ngựa chạy tới.”
Nhai Nhi mặt đầy hoài nghi, “Hồ Bất Ngôn, ngươi thật miệng đầy lạc đà.”
Hồ Bất Ngôn nói: “Ta oan uổng chết mất, không như vậy thì có cách nào tính toán cho thuyết phục không, hắn rõ ràng nửa nén hương có thể đến rồi, lại mất tới hai ngày? Mà nếu chỉ di chuyển trên đất như người thường, Yên Vũ Châu cách Vương Xá Châu ít nhất mất hơn nửa tháng, còn phải ngày đêm mà đi nữa kìa, không phải vừa bay vừa chạy, sao hai ngày đuổi kịp?” Dứt lời nhớ tới chuyện gì, nửa cười chọc nàng nửa nói, “Các người ở Sinh Châu không phải có chuyện gì chứ, nghe đầy mùi tình ái lắm nha. Tử Phủ Quân đối với cô cũng thật là không giống ai, vạn năm nay người ta chưa gặp gỡ qua nữ nhân nào, khả năng cô là người đầu tiên a…” còn chưa dứt lời, thấy nàng nhìn chằm chằm liền ngượng ngùng im miệng.
Nhai Nhi nhìn dải sáng kia, trong lòng trống rỗng, tim đập mạnh loạn nhịp, đứng yên thật lâu, mới thở dài quay về phòng.
Hồ Bất Ngôn theo chân, bóng hắn nhàn nhạt đổ lên ngưỡng cửa, cân nhắc cổ họng hỏi: “Bà chủ à, cừu gia đuổi tới rồi, rốt cục thì cô có trốn hay không?”
Nàng ngồi trong góc khuất gần đó, đờ đẫn nói: “Vương Xá Châu lớn như vậy, hắn tìm không thấy ta đâu.”
“Cô chắc không?” Hồ Bất Ngôn hít vào một hơi, “Tánh mạng quan trọng, không thể mang ra đùa, nhớ kỹ, bên cạnh cô còn có ta.”
Nàng liếc mắt nhìn hắn,
Hồ Bất Ngôn quanh co, “Thì cũng do cô chủ động nhắc… Cô xem, lúc gian nan ta đều đối với cô không rời không bỏ, có thể thấy con người ta có bao nhiêu thật tình nè. Nàng chẳng lẽ không chút nào tính chuyện cùng ta nói chuyện tình cảm sao? Ta cũng là nam nhân, Nàng cần ta đều có thể cho, còn cả đời đều dành riêng nàng cưỡi, nàng cũng không sợ nợ tình ta, nhiều lợi ích thực tế chưa!”
Khóe miệng nàng run rẩy, “Ta không thích hồ ly.”
Hồ Bất Ngôn ngây ngẩn cả người, đả kích sâu sắc, “Vì sao? Hồ ly có chỗ nào không tốt, cô sao lại kỳ thị hồ ly chứ?”
Câu trả lời rất đơn giản, thẳng đâm ngay tim Hồ Bất Ngôn, “Hồ ly không chung tình, hơn nữa, lại có mùi, ta không thích.”
Hồ Bất Ngôn lúc này hóa đá, nửa ngày sau mới thở kịp, giơ hai cánh tay lên không dám thở mạnh ngửi ngửi nách, “Có mùi hả? Chỗ nào mùi hử? Cô không thích ta, cũng không thể nói xấu ta vậy, tốt xấu gì chúng ta cùng trên một thuyền, giữ mặt mũi cho ta chút chứ.”
Nàng tự nhiên trầm mặc, lát sau nói: “Không nói nữa, ta lần này có lẽ liên lụy ngươi rồi.”
Nàng luôn là người mạnh mẽ, lại nói câu này, dù không chút đưa tình, cũng không ôn nhu nức nở, cũng đã khiến Hồ Bất Ngôn chấn kinh không nhỏ.
Người không đứng đắn làm chuyện gì cũng rất không đứng đắn, nhưng một khi muốn làm, hồ ly lại là người đàng hoàng nhất trên đời. Hắn khịt mũi, dựa vào khung cửa nói: “Quên đi, ta không trách cô nói ta thối, ta biết cô không ghét ta, chỉ là không biết cách nào chống lại sự quyến rũ của ta thôi. Về chuyện liên lụy, sau này không cần nhắc lại, coi như ta trả lại tình cũ, cảm tạ cô lúc ta trèo cửa sổ chỉ chặt đứt đuôi ta, nên giờ ta mới còn cơ hội vui vẻ mà đứng đây chứ.”
Nhai Nhi chậm rãi nhếch khóe môi, cười có chút thê lương. Rồi chần chờ nói: “Ta không yên tâm về Ba Nguyệt lâu, không biết Tử Phủ Quân có xử khó bọn Tô Họa không, muốn đi xem thử.”
Hồ Bất Ngôn cả kinh, “Cô không sợ bị hắn bắt sao?”
Nàng nói không, “Ta sẽ dịch dung.”
Hồ Bất Ngôn thấy nàng thiệt khùng, “Bà chủ à, cô có phải tương tư đến hóa cuồng rồi không? Hắn cao cao phong trần, vốn dĩ không đến tìm cô để bày tỏ yêu đương, mà là đến chấp pháp á! Dám lẻn vào Lang Huyên là tội lớn cỡ nào cô có biết không?” Thấy vẻ mặt nàng mờ mịt, hắn nghiến răng nghiến lợi nói tiếp, “Nhẹ thì gặp Diêm Vương, nặng thì giam vào Bát Hàn cực địa, chịu băng hình khổ trọn đời đó, cô còn muốn đi nữa sao?”
Nàng vẫn đi, “Ta thật lo lắng cho bọn Tô Họa, một khi thấy bọn họ vẫn an toàn, ta liền lập tức rời đi ngay.”
Hồ Bất Ngôn thuyết phục nàng không nổi, đành từ bỏ, xoay người đi ra, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Cô muốn đi thì đi, ta không muốn điên cùng cô. Bọn họ bắt cô thì càng tốt, khỏi có ai xài ta cả ngày cả đêm…” Dứt lời quay đầu liếc nàng một cái, thấy nàng vẫn cứng cỏi không đổi ý, cúi đầu dặn, “Thấy tình thế không ổn thì nhảy cho nhanh, ta ngồi chỗ tảng đá dưới chỗ cửa sổ thứ hai cạnh cửa chính chờ cô.”
Nhai Nhi nói được rồi, đóng cửa thay đổi xiêm y, đeo vào mặt nạ da người, khi ra cửa, thành dáng thiếu niên mi mày chữ bát, râu cá trê. Đây là bộ dạng nàng hay hóa trang xưa nay, người trong lâu không cần thiết hỏi, nhìn một cái đã biết là nàng.
***
Vương Xá Châu vốn là nơi đón khách bát phương, người làm ăn thường không chủ động đóng cửa từ chối tiếp khách. Muốn phán đoán chỗ nào có chuyện gì quan trọng hay không, chỉ cần nhìn cửa chính. Cửa chính ngày đêm ra vào mở rộng, liền biết thiên hạ thái bình; cửa lớn hờ hờ khép lại, là có thể đoán nơi này có chuyện, tai nạn chết người.
Ba Nguyệt lâu hôm nay có điềm xấu, cửa chính Lâu đóng kín kẽ, tiểu nhân canh cửa cũng đổi thành một tư mệnh mặc áo bào đen, xem ra Tử Phủ Quân đã đến.
May mà, nàng sống ở đây hai mươi mấy năm, mỗi chỗ đều rõ như thân mình, quanh co một chút, người đã lọt vào trong. Chỉ đến khi treo ngược trên xà nhà xoay xuống, dọa cho môn đồ đưa trà giật nảy mình. Nàng tay mắt lanh lẹ che miệng hắn, ra dấu im lặng, môn đồ kia thấy rõ mặt nàng mới dám thả lỏng. Không nhiều lời, nàng lấy khay trà trong tay hắn lắc mình đi vào Quan Chỉ đường, lúc này không khí thật ngột ngạt. Tô Họa ngồi ở ghế cao, trên mặt luôn giữ vẻ tươi cười, nhưng tươi cười bao nhiêu thì mùi vị phô trương thanh thế bấy nhiêu. Bất động thanh sắc nhìn nàng tiến vào cửa, quay qua khách nói: “Tiên quân à, tiểu nữ tử lúc trước có mắt như mù, thật đắc tội. Nhưng Tiên quân là thượng tiên, không phân tốt xấu tùy ý bắt người, thật có chút mất phong độ. Ta vô tội, vô tội gặp thời thì phải chạy, giờ Tiên quân lại đuổi tới Vương Xá Châu, nhất quyết không tha, cũng thật là không nói đạo lý rồi!”
Nhai Nhi nín thở ngưng thần, đem tầm mắt điều chuyển hướng về phía thân ảnh quen thuộc kia. Một tháng không gặp, bộ dáng hắn vẫn như trước là gió nhẹ nước trong, chỉ là thiền y áo khoác sa đen, nổi bật lên sắc mặt có chút tái nhợt. Nàng không dám nhìn chính diện hắn, dù đã có lớp mặt nạ, cũng sợ hãi bị hắn nhìn thấu, chỉ có thể núp sau cột nghe hắn. Hắn nói: “Đem Nhạc Nhai Nhi giao ra đây, nếu không bổn quân hủy đi Ba Nguyệt lâu.”
Trong lòng nàng lảo đảo, không nghĩ hắn sẽ nói vậy, xem ra lúc này thật sự là hận chết nàng. Hồ Bất Ngôn đoán không sai, ai cũng không thể chịu đựng bị trêu đùa mãi như thế, trong ngôi miếu đổ nát kia con chuột đã chọc giận hắn hết mức, nàng hiện tại nếu dám lộ diện, hắn tám phần sẽ xâu xé nàng.
Dè dặt cẩn trọng thụt lui lại, nàng hướng Tô Họa nháy mắt, Tô Họa hiểu ý, cười mỉm nói: “Tiên quân còn có chuyện gì để nói, Lâu chủ đã biết mục đích các người là truy bắt nàng, làm sao còn có thể ở lại trong lâu? Chúng ta á, chẳng qua là đám người đáng thương không nhà để về, mượn phiến ngói Ba Nguyệt lâu che đầu thôi. Tiên quân từ bi vì chúng sinh, sao có thể nhẫn tâm hủy lâu này! Huống hồ…” Nàng miễn cưỡng cứng rắn ngẩng đầu lên thật đúng điệu, “Huống hồ Lâu chủ nhà ta còn có câu, nhờ ta chuyển cáo Tiên quân…”
Nàng nói nửa câu lại nuốt nửa câu, Tử Phủ Quân không tỏ vẻ gì, lẳng lặng chờ đợi câu tiếp, Đại tư mệnh lại rất không kiên nhẫn, gằn giọng nói: “Đừng đùa chọc nữa, có chuyện gì xin mời nói thẳng.”
Tô Họa sớm thấy mặt tên phán quan này không vừa mắt, pha chút khinh thường nheo mắt nhìn hắn, “Lâu chủ ta nói, Đồ thư hiện ở trong tay nàng, mời Tiên quân đừng hành động thiếu suy nghĩ. Nếu như Ba Nguyệt lâu có gì sơ xuất, Đồ thư liền cũng sẽ có sơ xuất, mong Tiên quân cân nhắc.”
Những lời này thật khiến hắn muốn điên tiết, hắn cười rộ, mặt mày tươi thắm, lại phát ra một cỗ khí cực lạnh. Đến cả ngón tay đều không động chút nào, cả ngôi nhà bắt đầu hơi chấn động, hắn trong cơn sóng giận ngùn ngụt lạnh tanh nói: “Chuyển cáo lại Lâu chủ nhà ngươi, bổn quân ghét nhất bị người uy hiếp. Nếu như Đồ thư bị hủy, tất cả mọi người trong lâu đều là chung thuyền, một người cũng khó thoát khỏi can hệ.”
Thần tiên phát điên lên quả nhiên thật dọa người, hắn hoàn toàn không để mình bị xoay vòng vòng.
Ngôi nhà càng lúc càng chấn động mạnh hơn, bụi trên xà nhà bụi rơi xuống lả tả. Tô Họa có chút hoảng, ánh mắt một khắc mất bình tĩnh xẹt qua trụ phía bên phải điện.
Chỉ cần một khắc này là đủ.
Hắn theo tầm mắt cô ta quay đầu nhìn, đứng dưới màn che là thiếu niên cầm khay trà, đôi tay thật thanh thoát xinh đẹp, lông mày như hai ném củ ấu nhếch lên, ngũ quan mặc dù xa lạ, thân hình lại thân quen đến vậy.
Ánh mắt hắn hơi trầm xuống, từng bước một hướng tới người đó.