Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 33


trước sau

Bị nhìn thấu rồi sao? Nhai Nhi trong lòng có chút chột dạ, cái người kia như không quen nhưng lại rất quen thuộc đến từng khớp xương đang hướng phía nàng đi tới, trên mặt mang theo thần sắc muốn tìm hiểu ngọn ngành, mỗi một bước gần lại đều mang khí thế vạn quân lôi đình. Cặp mắt kia, khuôn mặt kia, không chút biến động vẫn khiến nàng cảm thấy hoảng.

Đây chính là cảm giác làm qua chuyện tội lỗi, kỳ thực trước giờ nàng làm qua nhiều chuyện sai trái, khi còn phụng mệnh Lan Chiến nàng giết người, làm sát thủ, gặp lại cừu gia cũng có thể khí định thần nhàn. Nhưng mà duy nhất lần này hành động không lấy giết người làm mục đích, tự nhiên khiến nàng cảm thấy ngột ngạt. Hai tay gắt gao ôm chặt khay trà, cùng lắm thì có thể tử chiến đến cùng, tuy trận chiến này tuyệt không phần thắng. Đuôi mắt lưu ý đến chỗ cửa sổ Hồ Bất Ngôn từng đề cập, nàng bắt đầu tính toán phi tới đó mất bao lâu. Nếu như giờ thả người rơi xuống được, theo tốc độ của Hồ Bất Ngôn, trước mặt hắn có thoát nổi không.

Mặt nạ dù sao cũng là mặt nạ, có chế tác hoàn mỹ vẫn không che giấu được sơ hở. Không thể lùi lại, chỉ cần lui một bước, lập tức sẽ lọt vào trong lòng bàn tay hắn, nàng chỉ hơi cúi đầu, cố mọi sức tránh giao thoa với tầm mắt hắn. 

Người sống lâu, gặp qua không ít cuộc đời khách qua đường, phần lớn sẽ không lưu lại dấu vết, nhưng duy nhất lần này từng có thân mật tiếp xúc ắt không giống vậy, dù có yêu hay hận đều khắc cốt ghi tâm. Hắn còn nhớ rõ vai nàng, thắt lưng nàng, cổ nàng, đến cả hai bàn tay nàng, dù có giữa vạn người, cũng có thể một mắt nhận ra nàng. Lưu tiểu hồ tử diện mạo người Hồ, ngũ quan tuy có biến hóa, không giống như bình thường. Nhưng nàng đã quên, chiều cao người cùng khung xương là không thể tùy ý thay đổi, lúc nàng hoá trang, ít nhất cũng nên đệm thêm một chút vai, tăng thêm một vòng thắt lưng.

Lúc này đừng nói lại biến thành con chuột ha! Hắn tâm niệm bình tĩnh, giống như trước kia đối mặt với lúc thu phục Vạn yêu quyển, vậy mà không biết sao, căn bản làm không được. Hắn khí dũng như núi, trải qua ngàn năm vạn dặm, chưa bao giờ từng có mãnh liệt hận ý như vậy đối với người nào. Nỗi hận này không chỉ do chuyện Lang Huyên bị mất trộm khiến hắn chịu tội, mà còn có cam chịu, còn có nóng lòng tìm thấy nàng đến muốn phát điên. Yêu nữ này… Đại tư mệnh nói không sai, nàng ấy quả thật là yêu nữ. Nhìn xem thế giới vàng son choáng ngợp này, nàng ấy ngồi thưởng thức trong Ba Nguyệt lâu, tự do như cá gặp nước, như chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ở lại Bồng Sơn kia. Nàng ấy quyến luyến hồng trần, mê vinh hoa, miệng thì lại đầy lời yêu thương, có thể làm cho hắn từng tin tưởng nàng. Mộng đã xong, ái ân xong nàng đi lục lọi Lang Huyên, để cho hắn gánh tiếng xấu. Đem một thân trong sạch đánh đổi chỉ vì trộm một quyển sách vẽ, nàng đến cùng so hắn với thứ gì chứ?

Có lẽ trong sạch đối người như nàng mà nói chắc cũng chả quan trọng, hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt người kia, từng bước từng bước tới gần. Khi sắp chạm đến, hắn đưa tay lên, phía sau bỗng nhiên có tiếng Tô Họa: “Lâu chủ, sao cô quay lại!”

Hắn theo bản năng quay đầu, một khắc sơ sót bỏ qua người trước mặt. Trong nháy mắt, bóng người chợt động, từ cửa sổ phi thân xuống. Hắn thầm nghĩ không được rồi, thân thủ bắt lấy không khí, khi chạy vội tới trước cửa sổ, chỉ thấy một thân ảnh áo đỏ chợt lóe qua, không còn thấy tung tích của nàng!

“Diệp Lý!”

Phía sau vang lên tiếng hét to của hắn, trên lưng Hồ Bất Ngôn Nhai Nhi rụt cổ, trong lòng bang bang tiếng trống, cầm lấy túm lông cổ tay nhịn không được run run.

Trên đầu gió mạnh gào rít, đến lúc này mới hối hận, sao ban nãy đầu óc nôn nóng muốn về Ba Nguyệt lâu cho được. Quay đầu nhìn lại, đệ tử Tử Phủ bày thế bao vây, trên mái đình đài vọng các trùng điệp nối nhau của Vương Xá Châu, mọi người đang phóng nhanh như tên. Nàng thở gấp, “Không nói nữa, bọn họ đuổi theo .”

Hồ Bất Ngôn không nói, hắn đối với việc chạy trốn vẫn luôn nghiêm túc, đè thấp thân thể xuyên qua phường viện. Lâm Thuỷ lâu là kỵ lâu, phía trên dùng để thưởng cảnh xem hoa, phía dưới để cho người đi lại. Vì thế khi đệ tử Tử Phủ nhảy trên lầu cao san sát phía trên, bọn họ phóng theo đường hành lang dài bên dưới mà đi. Ban đêm đám người hoan lạc vừa mới kéo màn che, bốn phía đều là rượu dẫn nóng người, Hồ Bất Ngôn cố ý gây rối loạn, đám người bên trong vừa thấy hồ ly, kinh khiếp la lớn. Đám đông đổ ra rủ nhau xem thần tiên, cảnh kịch liệt truy đuổi như vậy, so với khách ngoại bang diễn đao kiếm nho nhỏ thật hơn nhiều lắm. Người của Tử Phủ, dù sao không muốn rối loạn hồng trần, gặp người tụ tập, chỉ có thể dừng lại, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.

Tại một góc chân tường, Hồ Bất Ngôn lưng dựa vách tường lạnh lẽo thở gấp, vỗ ngực nói: “Suýt chút bị cô hại chết! Tên tình lang kia khi nhìn thấy cô, hắn có nói thích cô hay không?”

Nàng ngoảnh mặt làm ngơ, cầm kiếm ẩn thân, ló đầu quan sát ngoài đường, phát hiện truy binh thật sự đã bỏ đi, mới buông lỏng.

Xương cốt rã rời, nàng nhìn lão hồ ngồi sững trên đất, tự nhiên có hứng nhạo báng hắn: “Hắn tự nhiên nhớ đến ta, ta biết hắn mỗi ngày mỗi đêm đều nhớ đến ta —— muốn giết ta.”

“Không hẳn vậy.” Hồ Bất Ngôn lau mồ hôi, “Vừa rồi cô có nghe thấy hắn kêu cô là gì không? Không phải Nhạc Nhai Nhi, mà là Diệp Lý! Nghĩa là sao hiểu hôn? Nghĩa là trong trí nhớ của hắn cô rất quan trọng, với hắn cô là Diệp Lý, mà không là phải Ba Nguyệt lâu Lâu chủ đâu nha.”

Nhai Nhi đối với chuyện hắn đang thao thao bất tuyệt không chút hứng thú, chỉ cảm thấy lần này may mắn vận khí tốt. Hồ Bất Ngôn nhìn nàng một cái, ôm má thở dài: “Nam nhân ngây thơ nhân thật phiền, ta chỉ cho cô, lần sau lỡ có lọt vào tay hắn cũng không cần sợ, cùng hắn nói chuyện tình cảm, làm nũng với hắn, cô sẽ có cơ hội khiến hắn chừa con đường thoát cho cô.”

Cuối đuôi mắt lão hồ kia nhất thời phóng đến một tia mị nhãn, đương nhiên Hồ Bất Ngôn không cho rằng nàng có ý tứ với hắn, nhưng không có cách nào, hơi lưu chuyển nhìn trộm nàng một cái.

Quả nhiên nàng vẫn giữ giọng cứng rắn, đứng lên vỗ vạt áo phủi bụi, “Đừng dong dài nữa, đi thôi.”

Đi đâu đây? Hình như hết chỗ có thể đi rồi. Lần này mạo hiểm chỉ có một điểm tốt, đó là để cho hắn tận mắt thấy nàng chạy, sẽ không tiếp tục ép buộc Tô Họa giao người, Ba Nguyệt lâu tạm thời có thể không gặp khó.

Hồ Bất Ngôn đứng lên, mười ngón ôm gáy, muốn khuyên nàng nên cùng hắn về Phương Trượng Châu, trên con đường mòn kia một bóng nam nhân cầm đèn đi tới. Nam nhân này mặc một thân cẩm y, bào cư thêu vàng bạc phác họa mây trời, dưới ánh đèn màu cam nổi lên ôn nhu lãng tử. Vòng miệng đèn lồng hắt lên mặt hắn như ánh chiều tà, không có góc cạnh, ôn nhuận như ngọc, đối bọn họ thân thiện cười nhẹ: “Nhạc lâu chủ đi xa vài ngày, lâu rồi không gặp!”

Loè loẹt, người này đến không có tốt lành gì. Hồ Bất Ngôn híp mắt dò xét, tỉnh bơ đem giấu nàng ra phía sau, “Nhiệt Hải công tử?”

Lư Chiếu Dạ mỉm cười nói phải, “Khi nãy tại buổi tiệc yến biểu diễn ảo thuật, bên ngoài bỗng nhiên chấn động, ta còn tưởng rằng là thuật sĩ hoa dạng, không nghĩ tới đó là Lâu chủ. Lâu chủ gặp chuyện khó sao? Vừa rồi đám người áo đen kia, là họ đuổi giết Lâu chủ?”

Một người chưa bao giờ gặp qua mặt thật của nàng, lại quá dễ dàng nhận ra, xem ra vị Nhiệt Hải công tử này ở Ba Nguyệt lâu khí lực không hề nhỏ. Nhai Nhi mím môi cười cười, “Gặp chút phiền toái, không đáng nhắc tới. Lư công tử đêm trăng cầm đèn đi một mình, thật có nhã hứng.”

Lư Chiếu Dạ nói không phải, “Ta là cố ý đến mời Lâu chủ, đã đi ngang qua Vọng Giang Lâu của ta, đã là hiếm có. Hàn xá ta không xa, lâu chủ nếu không chê, mời đến hàn xá ngồi một lát, ta dâng rượu ngon khoản đãi khách quý, được không?”

Nhai Nhi suy nghĩ một chút, thấy cũng tốt, dù sao lúc nãy cũng có ý đi thăm dò một chút, hắn ta đã mời, liền mượn nước đẩy thuyền.

Nàng chắp tay thở dài, “Đêm khuya quấy rầy Lư công tử, chỉ sợ với tôn phu nhân không tiện.”

Lư Chiếu Dạ lại cười, “Đâu nào, lâu chủ là khách quý khó mời. Nội tử đã sớm nghe qua đại danh Lâu chủ, cũng biết ta ủy thác Ba Nguyệt lâu làm việc, thường nói muốn đi chào Lâu chủ. Hôm nay vừa vặn gặp duyên, ta sai người mời nàng ra hầu rượu, mong hân hạnh được đón tiếp lâu chủ.”

Nhai Nhi mỉm cười gật đầu, nhớ tới khuôn mặt Lư phu nhân kia, đáy lòng không khỏi một trận run lạnh. Thật kỳ quái, theo lý diện mạo như nàng ấy là tuyệt không muốn dễ dàng gặp người, vị Nhiệt Hải công tử lại vẫn thân thiện mời phu nhân hắn ra tiếp, cũng không rõ trong hồ lô bán thuốc gì.

Hồ Bất Ngôn đối với việc uống rượu rất hứng thú, hắn cười lớn: “Vừa vặn ta chạy đến khô hết miệng lưỡi, vậy mượn chỗ công tử, lấy rượu giải khát.”

Lư Chiếu Dạ cười ôn nhã, so

tay, “Nhị vị mời.”

Không thể không nói, quý công tử này thật là người tràn ngập thi tình, tinh tế đến tận tư tưởng, thực không dễ có thể bắt chước.

Đường mòn phủ kín hoa rơi, cánh hoa kia có lẽ là cây đào, theo áo hắn lất phất nhẹ nhàng, quấn chân nhấc lên rơi mềm nhẹ. Vương Xá Châu khắp nơi xa hoa lãng phí, nhưng con đường này hướng đến Vọng Giang Lâu, lại như âm u an nhàn trong không trung, ảm đạm như lối thoát trong khu rừng, rất trần tục, lại rất thoát tục.

Nhai Nhi cùng Hồ Bất Ngôn trao đổi ánh mắt, Hồ Bất Ngôn trừng mắt nhìn, “Cô nhìn ta làm gì, sợ ta uống say à?”

Con hồ ly này mười phần là ít học, nhưng lại sáng dạ một điểm đã thông. Nàng khoát tay dương dương mà đi, “Không sai, mê rượu lại thích ăn phạt.”

Lư Chiếu Dạ quay đầu nhẹ nhàng cười, cũng không nói gì. Đi chừng năm mươi bước, nâng tay chỉ chỉ, “Ở phía trước thôi, Lâu phía trước Vọng Giang Lâu dùng làm yến khách, phía sau là chỗ phu thê chúng ta hằng ngày sinh hoạt. Phía trước quá huyên náo, người nhiều mắt tạp, phía Lâu sau tốt hơn, nơi đó yên tĩnh chút, có thể nói chuyện.”

Nhai Nhi ngẩng đầu nhìn qua, chỗ đứng góc nhìn khác, chứng kiến cảnh trí không giống. Lần trước nàng võ nghệ cao cường, cũng không có lưu tâm bố cục xung quanh, giờ là dạo chơi tuỳ hứng mà đến, đương nhiên được thưởng thức một phen rõ ràng.

Lúc trước Nhiệt Hải công tử ở Vương Xá xích cự tư dựng lên đình đài, Vọng Giang Lâu là trọng yếu nhất. Lâu có bốn tầng, kiều giác mái cong chế dạng phức tạp, thanh ngói tường trắng chu cửa sổ, đèn cung đình khắp nơi treo cao. Mới nhất kỳ ngược lại còn không phải kia lâu, mà là ngăn trở bên lâu thể vĩ đại cây đào. Nàng chưa bao giờ gặp qua lớn như vậy cây, chiếu cây tuổi đến xem ước chừng du ngàn năm , cành lá tua tủa, đầy cây phồn hoa, nguyên lai đường mòn thượng cánh hoa liền xuất từ cho nó. Nặng nề, rất nặng phấn bạch làm nổi bật Họa lâu, vì thế kia lâu cũng tượng này mê ảnh trọng trọng Nhiệt Hải công tử giống nhau, trở nên tao nhã mà sâu không lường được đứng lên.

Nhai Nhi ta thán: “Lư công tử là phong lưu nhã sĩ, này phủ đệ quả nhiên cũng có một phong cách riêng.”

Lư Chiếu Dạ gì khiêm tốn, “Vạn trượng hồng trần, khắp nơi đều là tinh tế tục người. Ta bất quá là cái tục người thôi, chiếu yêu thích làm đẹp nhân sinh, lâu chủ chê cười.” Một mặt nói, một mặt đem người dẫn thượng tràn pha.

Một chỗ ban công bên cạnh, truyền ra gió đêm gợi lên quần áo tiếng vang, sau đó đó là nồng đậm hương khí phô thiên cái địa thổi quét mà đến. Này hương khí Nhai Nhi nhớ được, đúng là Lư phu nhân trong khuê phòng dùng huân hương. Nàng ngửa đầu vọng, lại chỉ nhìn thấy gấm họa lụa theo gió phi vũ, trên lầu người muốn thượng cửu thiên dường như, nửa song đụn mây lý cơ hồ lâm không mà đạp. 

Không biết Hồ Bất Ngôn thấy vị kia phu nhân, có phải hay không phát ra hoa tươi phân trâu cảm giác. Bọn họ cố ý đi chậm nửa bước, nghe thấy Lư Chiếu Dạ ôn nhu lại đầy cõi lòng vui sướng tiếp đón: “Tiểu tình, xem xem ta mời người nào đến.”

Nhai Nhi làm tốt nhận thị giác đánh sâu vào chuẩn bị, có thể quấn quá khắc hoa lan can, xuất hiện dĩ nhiên là một trương xinh đẹp mặt. Ngũ quan không nói mỹ, ít nhất đoan chính. Làn da vô cùng tốt, vô cùng mịn màng nhẵn nhụi, cùng đêm đó dữ tợn tướng đi tiêu nhưỡng.

Nhai Nhi âm thầm kinh ngạc, nhưng nghi hoặc không làm ở trên mặt. Chỉ thấy Lư phu nhân đạp bước sen khoan thai mà đến, nghe Lư Chiếu Dạ giới thiệu hoàn, lập tức lộ ra mặt mũi kinh diễm đến.

“Vị này chính là Nhạc lâu chủ sao? Ai nha, ta đối lâu chủ ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay vừa thấy quả nhiên không giống bình thường.” Vừa nói vừa hướng đình đài nội dẫn, “Lâu chủ quý nhân sự vội, ta sớm trước liền muốn cho ngoại tử hạ bái thiếp mở tiệc chiêu đãi, có thể lại sợ lâu chủ không được nhàn, liền liên tục kéo không làm. Không nghĩ tới hôm nay lại có này cơ duyên, lâu chủ hạ mình giá lâm, thật sự nhường chúng ta phu thê thụ sủng nhược kinh.”

Nếu như nói Lư Chiếu Dạ thái độ đơn thuần là khách sáo, như vậy hắn phu nhân liền có chút nhiệt tình quá mức . Nhai Nhi tấc tấc lưu tâm, Lư phu nhân vài lần tam phiên bà con gần, đều bị nàng không dấu vết khéo léo từ chối , nhưng chống đỡ được tay chân, lại ngăn không được tầm mắt.

Lư phu nhân ánh mắt không kiêng nể gì, cùng với nói là ngưỡng mộ, chẳng nói là tham lam. Phảng phất sói gặp con mồi, răng nhọn ở môi hạ miêu tả sinh động, hơi bất lưu thần sẽ bổ đi lên, một miệng xuyên thấu ngươi da thịt.

Nhiệt Hải công tử đối Mưu Ni thần bích tin tức càng vì quan tâm, nho nhã người, đẩy chén đổi chén cũng không có phỉ khí. Kính quá một vòng rượu, liền dè dặt hỏi có liên quan Thần bích tin tức.

Nhai Nhi không có đáp lại, Hồ Bất Ngôn giành trước cắm miệng, “Lư đại công tử không biết trong đó hung hiểm, trên giang hồ cướp đoạt Thần bích tồn tại đã lâu, chúng ta lâu nguyên nhân chính chịu công tử nhờ vả, tự mình đi Yên Vũ Châu, cũng do này Thần bích duyên cớ, chọc dưới một thân phiền toái. Chúng ta lâu chủ là giảng giang hồ quy củ , mặc dù chính mình khó xử, cũng muốn vì công tử đạt thành tâm nguyện, công tử ở thù lao phương diện có thể cần phải không thể chậm trễ.”

Lư Chiếu Dạ nói đó là nhất định , liền tính không kiên nhẫn Hồ Bất Ngôn lắm miệng, cũng vẫn là bảo trì tốt tu dưỡng, dừng một chút lại hỏi: “Như vậy trước mắt tiến triển như thế nào? Theo lâu chủ ý kiến, tại hạ còn cần chờ bao lâu?”

Nhai Nhi chính là cười, “Lư công tử không khỏi rất gấp gáp , trên giang hồ chứa nhiều môn phái truy tung hai mươi năm, không có bất luận cái gì rõ ràng, công tử phó thác Ba Nguyệt lâu bất quá ngắn ngủn hơn mười ngày, nếu như mười ngày trong vòng ta đem Thần bích giao cho ngươi, ngươi có thể tin tưởng này Thần bích là thật sao?”

Lư Chiếu Dạ lộ ra thẹn thùng vẻ mặt đến, “Lâu chủ nói có lý, quả thật là ta đường đột , thật sự là muốn nó cần dùng gấp, cho nên không đến chỗ, còn mời lâu chủ bao dung.”

Hồ Bất Ngôn nhân cơ hội lại hỏi một câu: “Lư công tử, ngươi đã không cầu tài, kia đến cùng muốn Thần bích làm gì dùng? Này Thần bích vốn là Thần Binh Phổ thượng vũ khí, một cái giết người dùng đồ chơi, lại không thể cầm đảm đương truyền quốc ngọc tỷ, chẳng lẽ ngươi nghĩ cầm nó đệm chân giường?”

Lư Chiếu Dạ tựa hồ lười cùng hắn chu toàn, liên tươi cười đều không thấy, “Công tử nói giỡn, lư mỗ có khác hắn dùng, thứ ta tạm thời không tiện bẩm báo. Ta cùng với Ba Nguyệt lâu lập khế ước, Ba Nguyệt lâu vì ta làm việc, sau khi xong chuyện ta thực hiện hết thảy hứa hẹn. Lâu chủ liền tính không cần tiền thù lao, cũng phải làm để ý cái kia chân tướng đi!”

Hắn hai mắt như đuốc, có xuyên thủng hết thảy sắc bén. Nhai Nhi ở Lư phu nhân chăm chú nhìn hạ chậm rãi gật đầu, “Mời Lư công tử yên tâm, Ba Nguyệt lâu nhận lời chuyện nhất định sẽ làm được. Mời công tử lại dung ta mấy ngày, ta tất nhiên cho công tử một cái vừa lòng trả lời thuyết phục.”

Bọn họ cáo từ rời khỏi , Lư thị vợ chồng đứng dậy đưa tiễn, liên tục đưa đến tràn pha thượng.

“Thế nào?” Lư Chiếu Dạ cúi đầu hôn trán thê tử.

Tiểu Tình dựa hắn, cười đến mỹ mãn, “Tốt lắm.”

“Lần này quyết định không thay đổi chứ?” Hắn có chút không có cách giữ ả, trong lời nói tràn đầy sủng nịnh.

Tiểu Tình nhón chân ôm cổ hắn, một tiếng “Lư lang” kêu đến triền miên, “Được thứ tốt nhất, đổi làm gì nữa? Từ đây không thay đổi, thiếp nói chuyện giữ lời.” 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện