Sóng Nguyệt Vô Biên

Chương 37


trước sau

Triều Nhan đối với chuyện có em bé hứng thú, nó phát hiện động tác nhỏ của chủ nhân, lập tức hỏi tới, tha thiết chờ mong nhìn nàng, “Có không?”

Nhai Nhi buồn bực bảo không có, mặt mũi nó thất vọng, “Xem ra thần tiên này hơi kém ý tứ.”

Nhai Nhi rất kinh ngạc, Triều Nhan tâm trí chưa mở, nhìn dáng vẻ mới mười bốn năm, kỳ thực tuổi đời so với người bình thường chỉ khoảng bảy tám tuổi. Nó căn bản không hiểu chuyện giữa nam nữ, nên khi nói ra câu này, nàng biết lại là Hồ Bất Ngôn giở trò quỷ. 

“Là Hồ ca ca em nói sao?”

Triều Nhan gật gật đầu, “Thần tiên mà lợi hại thì sẽ đậu được dưa, dưa còn là dưa hấu cát, dễ đậu như vậy. Nếu như thần tiên bận việc canh tác hoa mầu thất thu, chứng tỏ hắn không được —— nguyên văn lời Hồ ca ca đó.”

Nhai Nhi nổi trận lôi đình, “Về sau không cho em nói chuyện với hắn nữa nha! Em xem Chàng Vũ thật tốt, tới giờ không chút để ý hắn. Hồ ly tinh miệng toàn nói xàm, giỏi nhất lừa cô nương, chờ hắn về, ta thu thập hắn!”

Đến khi Hồ Bất Ngôn thật sự trở về, trên mặt còn nguyên một vết bầm đen nơi mi mắt, nàng có chút không hạ thủ nổi.

“Nguy hiểm thật a.” Hồ Bất Ngôn vỗ ngực, “Người Đại thực trợn tròn mắt mà ngủ, như ngựa vậy. Lúc đầu ta còn đề phòng, sau khi thăm dò qua vài lều trại lá gan lớn hơn, cũng không phân biệt nổi người ta đến cùng là tỉnh hay là ngủ, trực tiếp bắt đầu luôn. Ta mò vô xiêm y của Đại thực thủ lĩnh, sờ hết trên ngực, cái gì đều không sờ ra. Không từ bỏ ý định, sờ tới đũng quần, nên bị người bắt được .”

Không cần kể tiếp, khó trách bị đánh cho thâm tím mặt mũi.

“Thần bích đâu? Tìm được không?”

Hồ Bất Ngôn lắc đầu, “Người Đại thực nói bọn họ bị vu oan, làm gì có Thần bích gì, nhưng chim con của hải âu lớn thì có 2 hạt, hỏi ta muốn lấy không.”

Nàng không hiểu, “Chim con của hải âu lớn là cái gì?”

Hồ Bất Ngôn buồn tới mức không muốn nói, Chàng Vũ bên cạnh thay hắn trả lời: “Người Đại thực sống ở vùng duyên hải, chim hải âu lớn là vật thiêng của bọn hắn (Totem). Gã bị Hồ Bất Ngôn sờ vốn có máu đoạn tụ, trông thấy huynh ấy liền động xuân tâm, còn khen huynh ấy tuấn tú.”

Hồ Bất Ngôn khóc không ra nước mắt, “Hoàn hảo ta chạy nhanh, bằng không trinh tiết khó giữ. Hiện tại ta có lý do tin tưởng, có người nhúng tay tung tin đồn về Mưu Ni thần bích, nói cho cô một điểm, người này rất có khả năng chính là Lư Chiếu Dạ. Trên giang hồ những môn phái kia, dù là danh gia vọng trọng, đều thành quân cờ trên tay người. Vân Phù mười sáu châu chính là cái bàn cờ, lúc các ngươi tự giết nhau, có người trục lợi.”

Nhai Nhi ngồi ở chỗ kia trầm mặc thật lâu, lẩm bẩm: “Có lẽ Lư Chiếu Dạ biết Thần bích trong tay ta, thứ hắn biết được, vượt rất xa so với tưởng tượng của ta. Nhưng hắn không xác định Thần bích bị ta giấu ở nơi nào, như Lan Chiến năm đó, ngày ngày gặp nhau, ngày ngày đều tìm. Về phần hắn vì sao không có trực tiếp xuống tay, e là còn ngại Tử Phủ Quân. Người Lang Huyên nhất định truy bắt ta, hắn không nghĩ nên nhúng tay vào thị phi trong cuộc, nên chờ ta tự nguyện giao ra, Tử Phủ kia sẽ cùng hắn không quan hệ.”

Phỏng đoán này làm mọi người đều toát ra một thân mồ hôi lạnh. Lư Chiếu Dạ tuy là người phàm, nhưng hắn vung tiền như rác làm đại yến mười sáu châu, cùng tam giáo cửu lưu đều có quan hệ. Tin tức trên đời đều nắm rõ trong tay chính là loại người này, chỉ cần hắn động tâm tư, không có việc không làm được.

Hồ Bất Ngôn mờ mịt hỏi: “Vậy mình làm sao bây giờ? Lúc trước còn tính dùng chiêu Thần bích giả chắc cũng không ổn rồi?”

Nhai Nhi thở dài, “Nếu muốn đổi bí mật trong tay hắn, ta e không thể không cầm Thần bích thật sự để mạo hiểm. Kỳ thực ta lo chính là có còn nắm chắc vận may không. Hiện thế cục bên ngoài càng ngày càng ác liệt, cái chuôi này lửa không biết khi nào đốt lên tới thân đây, phải nhanh chóng tìm ra người phía sau màn. Năm đó chuyện đuổi giết chấn động toàn bộ võ lâm, không thể cứ như vậy mà quên đi.” Nói lên phụ mẫu bị hại, nàng trở nên rất kích động, cắn răng, nắm quyền, “Chủ mưu nhởn nhơ ngoài vòng công đạo, ta không báo thù cho cha nương thật uổng làm con của người.”

Trong lòng gợn sóng bắt đầu vỗ, hoảng hốt nhớ về đêm tuyết kia hai mươi hai năm trước. Nàng là như thế nào chào đời? Là cha mổ bụng mẹ lấy con đem nàng ra đến trên đời này, mỗi khi nhớ tới, trong lòng liền đau như đao cắt đau. Nàng biết đời này cũng bị Thần bích dắt khống chế, mỗi một truyền nhân của Nhạc gia đều như thế. Nhưng đã vận mệnh đã định, vậy bình yên đón nhận, sau đó tận chức tận trách sắm vai tốt cho bản thân nhân vật vậy.

Nàng nhìn Triều Nhan một cái, “Sau chuyện này, chúng ta đi đại trì tìm Tung Ngôn.”

Triều Nhan nghe xong thật cao hứng, Hồ Bất Ngôn lại cổ quái hét lên: “Cuối cùng cô thân mật bao người vậy? Ta kém chút bị người ta xé giạng chân, cô đều không quan tâm ta chút nào sao?”

Gặp gỡ người Đại thực cùng hung cực ác, quả là đã tổn thương sâu sắc nội tâm đao kiếm không ngã của Hồ Bất Ngôn. Nàng nói hai câu an ủi, tỏ vẻ thấu hiểu chuyện hắn ôm binh chạy như điên ngàn dặm thật sự vất vả, kế tiếp là tốt rồi tốt rồi dưỡng thương cho khoẻ, nàng ra chợ mua hai con gà quay cho hắn bổ dưỡng.

Trang điểm như vũ cơ y ngày hôm qua, trên phố nhiều người ngoại bang, mặc nam trang Ba Nguyệt lâu nhiều khi lại khiến người để ý. Thừa dịp thời tiết đẹp, ra bên ngoài dạo một vòng, thuận tiện xem hư thục Tử Phủ.

Trong ánh tà dương nàng tới đầu đường Vương Xá, cuối cùng lại có cảm giác trở về nhân gian, mới cảm thấy còn sống thật tốt. Loại người như bọn họ, quen liếm máu trên đao liếm, không vì bị truy đuổi mà không dám gặp người, mà cam tâm tình nguyện xa cách. Mà còn ngược lại, còn dạo chân đến gần kẻ truy bắt mình dịch người mà qua, đây mới là khoái ý kích thích cao nhất tại giang hồ. Nàng ngẩng đầu, ánh mặt trời phủ lên mặt nàng, Đợi hai ngày nữa, nàng sẽ đi đàm phán cùng Lư Chiếu Dạ. Bí mật phải đem ra, Thần bích cũng không thể giấu giếm nữa, nàng cho tới bây giờ không muốn mua bán thiệt thòi, bản tính luôn càn rỡ.

Buổi chiều Vương Xá Châu rất đẹp quyến rũ, phố xá ban ngày đã có chỗ trở lại nguyên trạng thật thà mộc mạc. Có lẽ nguyên do đi giữa thanh thiên ban ngày đều là dân chúng, sau khi mặt trời lặn yêu mị hoành hanh, nàng đi trên hành lang Lâm Thuỷ dài, nghe tiểu thương mời chào như hát, xem khách ngoại bang đùa đao hàm rượu phun lửa, trong một trận cười đùa nàng chen thân qua đám người, sau đó giống như nữ tử bình dân lưu luyến nơi quán nhỏ bán khuyên tai, thử dùng miễn phí bột yên chi nước, một tầng một tầng mỏng manh thử đánh trên mu bàn tay.

Thân hình yêu tiếu như gốc dương liễu, như vẽ trên hành lang dài sâu thẳm tự tại chậm chậm bước. Mặc xuân y không chuyên chính, trên lưng phô ra một mảng lớn, làn da tuyết trắng lộ ở trước mắt bao người, làm đám nam nhân chung quanh thèm nhỏ dãi ba thước. Nàng lại như không có gì kiêng kị, người khác cố ý vô tình đụng chạm, cũng không làm nàng loé lửa giận, cùng lắm chỉ quay đầu liếc đối phương một cái, sau đó lại cúi đầu lựa hàng gì đó.

Hắn nghỉ chân nhìn thật lâu, ánh nắng ngoài hiên tạt xuống vào mặt nước trong vắt, sóng nước chiết xạ ra màu như hổ phách, hắt lên mạng che mặt của nàng. Từ mặt bên nhìn lại, chỉ nhìn thấy một hình dáng mờ ảo, có lẽ đối với người xa lạ thật là một cảnh đáng chiêm ngưỡng, nhưng đối với hắn, là tạc đau trong lòng.

Hắn hồ đồ nhìn chằm chằm nàng, nhìn chằm chằm đến hai mắt chua xót, nếu ánh mắt có thể biến ảo thành đao, e là nàng chỉ còn lại khung xương. Hắn không khỏi cười khẩy, trốn đông trốn tây lâu như vậy, rốt cục vẫn phải ra nhân gian hấp dương khí. Hắn vốn tưởng rằng nàng cần mượn bóng tối có thể sinh trưởng, dù sao người tâm can đen tối đến thế, không cần sưởi dưới ánh mặt trời .

Hắn không gấp gáp, lập tức phóng đi bắt, ai biết nàng làm còn múa máy cái gì, không cưỡi hồ ly thì cưỡi kình, nàng có rất nhiều thủ đoạn chạy trốn thật. Lâu nay nàng hành tung bất định, quả thật làm hắn buồn rầu qua một trận, nhưng bây giờ chỉ cách hơn năm trượng, hắn lại có thể kiềm lại xúc động vì nàng, thậm chí còn muốn bố trí một màn, từ từ để nàng chui đầu vô lưới.

Đại tư mệnh dẫn theo vài đệ tử vội vàng tới, theo tầm mắt ngài ấy phát hiện ra nàng, đang muốn tiến lên bắt người, bị hắn nâng tay ngăn lại.

Đại tư mệnh không hiểu nói nhỏ: “Ả yêu nữ gần trong gang tấc kìa!”

Hắn nhíu mày liếc Đại tư mệnh, “Đồ thư tất nhiên không ở trên người cô ấy, ngươi đi bắt cô ta, đồng lõa cô ta sẽ tới ngươi truyền lời, ‘Lâu chủ có mệnh hệ gì, ta lập tức hủy đi Đồ thư’, lúc đó ngươi tính ứng phó thế nào?”

Đại tư mệnh giảm đi hiếu sát một nửa, nhưng vẫn khó chịu, “Vạn nhất lại để cô ta thoát nữa thì làm sao?”

Hắn cười cười, “Nàng chạy không xong đâu, Vương Xá Châu có thứ làm nàng dứt bỏ không được.

Người nhiều mắt tạp, các ngươi về Ba Nguyệt lâu trước, không được hành động thiếu suy nghĩ, chờ tin ta.”

Đại tư mệnh do dự, “Để bọn họ rút về, thuộc hạ ở đây đợi lệnh, lúc nguy cấp có thể trợ giúp quân thượng một tay.”

Tử Phủ Quân không phản đối, chỉ thở dài: “Trước kia thu phục Vạn yêu quyển, không phải do công của bổn quân, là do mấy con yêu kia tự trách mình nên nguyện ý quy thuận, tự ý bước vào cuốn sách thần là xong…”

Mặt đại tư mệnh nhất thời đủ màu đủ dạng, hiểu ý ngài ấy, dù không hỏi thế sự ngàn vạn năm, trải qua thu yêu kiến sách kia Tử Phủ Quân cũng vẫn khoẻ mạnh như cũ, đi bắt có một cô gái, hoàn toàn không cần đến tay người khác.

Hắn vâng dạ, nâng vung tay áo, dẫn đám đệ tử lặng yên lui ra. Trước khi đi nhìn lại một cái, quân thượng đang khoanh tay đứng một góc, chăm chú nhìn cái tên tặc trộm sách kia bằng ánh mắt đầy lãnh liệt và chuyên chú. Hắn biết ánh mắt này, nhiều lần một chiêu sai cờ, nhẫn nại nhiều bao nhiêu của quân thượng đều hao hết. Nếu như một việc gì không thể khiến ngài ấy để ở trong lòng, hơn phân nửa rất khó thành công. Nhưng nếu ngài ấy đã quyết định chuyên tâm xử lý, Nhạc Nhai Nhi này chạy trời không khỏi nắng.

Người trong tranh sao… là như thế này đây.

Lúc ở Yên Vũ Châu, nàng kim thiền thoát xác đem hắn xoay mòng mòng, không phải dùng chiêu này sao. Âm thầm bố trí trận, đối thủ vào rồi, nàng nhảy ra chặn luôn đường lui người, người thủ đoạn từng trải thật không bình thường. Hiện tại đến phiên hắn làm chủ, hắn hứng thú nhìn châu chấu, thắng thua trời định, gặp hạn đừng kêu đau, giống hắn lúc trước thôi. 

Phía đầu nhà thuỷ tạ kia, vang ra một trận nhiệt liệt vỗ tay, là bởi vài vũ cơ hoang dại đang diễn múa trên chén đĩa. Những cô nương kia không giống làm việc ở Vọng Giang Lâu, trang điểm rất đẹp so với đội nhạc kỹ càng bắt mắt. Nhiều mảnh vải đủ màu đủ dạng hợp lại thành quần áo, nhưng chỉ có đầu đuôi buộc lại, ở giữa là ánh sáng. Mỗi khi xoay tròn, thớ vải do quán tính phồng lên như đèn lồng, bên trong là hồng trù ghìm buộc ngực cùng quần lót, giữa ban ngày ban mặt cực cuồng đãng gợi cảm.

Nhai Nhi nghỉ chân nhìn một lát, nhóm vũ cơ tăng tốc xoay tròn, nơi mũi chân mảy may không di chuyển, nếu phía dưới không có cái đĩa, chỉ sợ mặt đất đều bị các nàng khoan thành hố. Những nam nhân kia nhìn đến phát hoả cả người, xem thôi không đủ mới đem tầm mắt chuyển đến trên người nàng. Đi một mình sao? Có bàn tay mờ ám lén vén mạng che mặt nàng, phía trên mạng che ánh mắt đầy ý cười trong suốt, nhưng giây lát, tay gã kia liền không thể cử động.

Thế như một hành động này không thể cho qua như không được, các nam nhân xung quanh cùng tiến lên, vũ cơ vốn là thứ đồ chơi, dựa vào cái gì mà còn lựa chọn khách?

Mắt thấy chiến hỏa hết sức căng thẳng, bỗng đầu hành lang dài kia phát ra giọng khóc thét cao vút, một lão phụ chạy trong đám người, vừa đi vừa thất thểu van xin: “Không thấy nữ nhi của ta nữa, vừa mới tức thì… Không thấy… Van cầu ngài… Xin ông…”

Nhưng không được gì, liền quỳ xuống đều không người chịu nhận. Lão phụ mắt thấy vô vọng, ôm mặt ngã ngồi dưới đất: “Trời ơi…. Con của ta con gái của ta…”

Nhai Nhi thở phào nhẹ nhõm, nhìn sắc trời, còn có một lát nữa mặt trời xuống núi. Lần này Lư Chiếu Dạ ra tay so với bình thường hơi sớm, chẳng lẽ “Dược” đã hết sạch, không thể chờ nên vội vàng tiếp tế sao?

Nữ tử kia thật đáng thương, không biết còn sống nổi đến buổi tối không. Bản thân mình cả đời chưa làm qua chuyện gì tốt, lần này trông thấy lão phụ này, tự dưng động lòng trắc ẩn. Gian bếp Vọng Giang Lâu kia đúng là cái lò sát sinh, nhớ lại cảnh tượng buổi tối hôm đó, vẫn khiến người ta ớn lạnh, nhưng nàng sẽ lại đi một chuyến, thuận tiện tìm thêm thông tin, cũng tốt.

Nàng trầm mặc rời khỏi đám người, nấp kín trong một góc của rừng trúc bên ngoài Họa lâu, lẳng lặng chờ đợi trời tối. Đến khi tia sáng cuối cùng biến mất, nàng dùng chiêu cũ, lại đi theo những vũ cơ kia qua cầu vượt, lắc mình tiến vào trong cánh cửa khắc hoa tinh xảo.

Giống như trước, ngàn cửa trong phòng chằng chịt mở, giống kết cấu phức tạp của màng nhĩ. Những bức tường quét vôi trắng, trắng đến phân không rõ là vôi hay là da, phảng phất nháy mắt vách tường sẽ di động, chỉ cần thay đổi bố cục một chỗ, đời này đừng nghĩ thoát ra ngoài.

Nàng nâng tay tháo chiếc nhẫn, cột vào góc thanh chặn cửa khắc hoa. Dây thiên tàm này nếu không có ánh đèn đuốc thì không sao thấy được, nếu sợ sợ bị lạc hướng chỉ có biện pháp này tối ưu nhất, cho nên nói A Bàng có đôi khi cũng quá sáng suốt. Chỉ là dùng dây đánh dấu, nếu lỡ có gặp người thì hơi phiền, cũng may dây rất nhỏ, đủ độ dài và dẻo dai. Đi tới khu vực của tỳ nữ vú già, nàng dựa theo trí nhớ lúc trước đi đến nhà bếp, nhưng tối hôm qua đầu bếp kia không ở, trong không khí đầy mùi thối của da thịt bị đốt. Nàng che miệng mũi lách vào thăm dò, kỳ quái khối băng kia làm án đài cũng không thấy, không thấy bày biện gì, làm cả phòng vô cùng trống trải.

Chẳng lẽ đi nhầm sao? Họa lâu này đến cùng có mấy căn bếp? Muốn xử lý cô nương mất tính ban nãy, không ở đây, chẳng lẽ bị nhốt chỗ khác?

Xác định gian phòng này không có gì, nàng lui ra. Thiên tàm ti ở đầu ngón tay nàng từ từ lay động, chạy theo thì dẫn đến 1 chỗ lắt léo, như lạc vào trong rừng. Đáng tiếc tìm vài phòng đều không có gì quan trọng, đừng nói một cô nương, đến sợi tóc đều không thấy.

Kỳ thật, nàng đứng ở trên xà nhà cân nhắc một lát, nếu không ở trong này, có thể là trong khuê phòng của Lư phu nhân rồi! Tiểu Tình lúc ra gặp người có mặt mũi, nhất định là mặt giả. Lư Chiếu Dạ bắt đi nhiều như vậy nữ hài tử xinh đẹp, có lẽ đều dẫn người đến cho phu nhân hắn chọn. Tuyển được gương mặt đẹp thì lưu lại, không thì cắt đầu ném, thân thể làm thuốc. Nghĩ đến thông suốt rồi, lại thấy nếu quả là chân tướng như thế, thật sự làm cho người ta kinh tởm.

Lanh lảnh Càn Khôn… Kỳ thực cho tới bây giờ liền không có gì lanh lảnh Càn Khôn. Trên đời này yêu ma quỷ quái nhiều, ai cũng không biết dưới vẻ đạo mạo bên ngoài, tâm can tốt xấu thế nào. Trong lâu nhiều lớp người đến rồi đi, nàng ngồi trên ở chỗ cao bàng quan, khi đám người dần dần tan hết, mới rút thiên tàm ti về.

Đường đi như không giống ban nãy, nàng chằm chằm dõi theo ánh sáng nhạt nơi dây tàm ti, ban nãy là dọc theo bên trái chân tường mà xếp, còn giờ đổi sang phía bên phải, nếu như không là tường có thể di chuyển, thì chính là có người động tay động chân.

Tiếp tục đi hay không, nàng không dám chắc, nhưng ở lại trong lầu cũng không được, nàng cân nhắc kỹ. Lâu rất sâu, càng gần cửa ánh sáng càng mạnh, mắt thường có thể cảm nhận. Nàng dọc theo sợi tơ rút lui khỏi đường mòn nhỏ, cuối cùng nghe thấy tiếng cuồng khác trước lâu huyên náo, đèn lồng nơi mái hiên cũng lọt vào tầm mắt, nàng một hơi thả lỏng, đi ra!

Nhưng khi rút sợi tơ tới cửa lại hơi có di chuyển, do cánh cửa bị mở ra, kim câu nhập vào bóng tối phía sau cửa.

Sợi tơ mảnh thu hồi cuốn nhanh vào chiếc nhẫn, phát tiếng tê tê. Dần bước đến trước cửa, nàng đột nhiên dừng lại, thoáng như một đạo kinh lôi đánh trong lòng, nàng không thể tin cảnh trước mắt ——

Tận cùng sợi tơ trong bóng đêm là một người đứng đó, y bào màu đen hoà vào ánh đêm. Chỉ có ánh đèn lồng xuyên qua bản chặn cửa khắc hoa, hắt lên má hắn một mảng sáng tinh tế, nổi lên làn da trắng khiến cả người phát lạnh.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện