Nhân sinh ngắn ngủi, vận mệnh khó đoán, thật không khác để hình dung tình cảnh của nàng hiện tại.
Sao có thể chứ? Nàng thấy hắn, thiệt tình so với gặp ác quỷ ăn thịt người càng thấy đáng sợ hơn. Trăm phương nghìn kế tránh né, cuối cùng lại gặp nhau trong tình huống này. Một đầu dây nằm trong tay mình, một đầu khác lại cứ thế dính vào hắn, cho nên chấp cho nàng chạy thật xa, hắn chỉ cần ôm cây đợi thỏ là có thể bắt được nàng, thần tiên này đúng là quá thông minh so với nàng tưởng tượng, khiến nàng thiệt có cảm giác sa bẫy tuyệt không lối thoát.
Hắn từ trong bóng tối bước ra, mắt rét lạnh, thật rét lạnh nhìn nàng chăm chú, một khắc ánh mắt này thực xuyên thủng nàng. Biết lọt vào tay hắn là xong rồi, nàng cầu may tháo nhẫn tính chạy trốn, ai dè bị hắn bắt lấy cánh tay, lực đạo thô bạo bóp chặt đến mức nàng cảm thấy như cánh tay muốn phế.
Hắn không nói, cứ vậy nhìn chằm chằm nàng, Nhai Nhi cảm thấy xấu hổ vô cùng, đuối lý! Thật sự rất đuối lý! Nàng mặt đỏ tai hồng, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, trước nàng đã vô số lần tính đến tình huống tệ nhất, cho đến thời khắc này mới biết đều không xài được. Nàng đến một câu nhu tình mật ý đều không thốt nên lời, chỉ có thể tránh né, chỉ mong hắn đừng nhìn rõ mặt nàng.
Cho nên đây là từng dây dưa không rõ, gặp lại tuyệt vọng không cách nào buông bỏ hướng Phật. Tử Phủ Quân là từ trên trời cao bị kéo té rầm xuống đầm sâu, té đến ngập bùn đầy người, không còn chút thể diện, cho nên mới nói, chết vẫn không hết hận.
Nàng kêu đau ai ai, “Buông ta ra!”
Khiến lực đạo tay hắn thêm mạnh, “Còn muốn trốn?”
Sau đó không đợi nàng phản ứng, ôm lấy nàng nhảy xuống lan can, mũi chân một điểm, liền phi thân bay nhanh trong trời đêm.
Nhai Nhi trong lòng thùng thùng đánh trống, không biết hắn rồi sẽ xử trí nàng như nào. Hồ Bất Ngôn có nói qua kết cục của kẻ dám trộm sách của Lang Huyên, chắc đến khi tìm được cuốn bản đồ rồi, hắn giết nàng ngay và luôn!
Nàng nao núng, lặng lẽ giương mắt nhìn hắn, còn nhớ rõ khi mới gặp hắn, hắn một người thật an an ngắm gió thưởng trăng. Hai tháng sau, nàng sa lưới, trên mặt hắn không còn có vẻ mặt thong dong tự đắc nữa, chỉ có phẫn nộ như mưa gió kéo đến, phảng phất muốn lập tức bóp nát nàng.
Thôi được rồi, thua thì đành nhận phạt. Cũng may Đồ thư không ở đây, hắn tìm không thấy thứ hắn muốn, tạm thời không động đến nàng.
Hắn mang nàng đến căn nhà cỏ hai gian ở một nơi hẻo lánh cách xa thành, khó có người phát hiện. Nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ, xem ra hắn sợ gian tình lúc xưa bại lộ, tổn hại uy nghiêm Tử Phủ Tiên quân hắn đây! Nàng cười rộ lên, cho đến khi hắn không nể mặt đẩy nàng ngã xuống đất, nàng vẫn còn cười.
Ánh nến rọi lên khuôn mặt thông minh tinh ranh của nàng, nàng chống người ngoái đầu nhìn lại nhìn hắn, thật phong tình vạn chủng, mềm mại không khác gì xưa, “Tiên quân không phải nên bắt ta về Ba Nguyệt lâu hỏi phạt sao, sao lại đem ta đến đây? Đêm đen gió heo may thổi lộng tứ bề vắng lặng, ngài muốn làm gì?”
Nàng lại còn có tâm tư chế nhạo hắn, cười tươi đến đau nhói mắt, hắn hận không thể đem cái biểu cảm theo trên mặt nàng cắt xuống, thô lỗ đạp lăn ra đất. Chính là cái kiểu mê hoặc người này, y như rắn độc dùng dịch độc từng giọt từng giọt ăn mòn sự phòng bị của hắn. Hắn sống nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy phàm nhân nào đáng giận như vậy, nàng so với trong tiềm thức của hắn trước kia hoàn toàn trái ngược, nàng chính là sói đội lốt người.
“Cuốn bản đồ ở đâu.” Hắn nói khàn khàn, tìm hết nửa ngày đợi chờ, hiện nàng lọt vào tay hắn, hắn lại phát hiện tâm trí mình vạn dặm trống rỗng, chỉ nói được mỗi một câu này..
Nàng đứng lên, liếm môi, “Tiên quân không có gì khác muốn nói với ta sao? Cũng là đã từng quen biết, gặp mặt liền đòi nợ, thật không có chút tình nghĩa!”
Sắc mặt của hắn rất khó xem, không biết có phải do mặc bộ đồ đen không, càng làm nổi bật lên khuôn mặt trắng không có chút sắc hồng. Giọng rất không kiên nhẫn, lớn tiếng nói: “Đừng quanh co nữa, ta không phải từ Phương Trượng Châu vạn dặm đuổi bắt cô đến tận đây để chơi, không lấy lại cuốn Bản đồ, tuyệt không từ bỏ. Cô đã có gan mở trộm Lang Huyên, thì cũng nên lớn gan mà gánh hậu quả. Đem Đồ thư giao ra đây, ta có thể cho cô ra đi thống khoái chút.”
Cặp mắt sáng kia chăm chú nhìn hắn, “Ngài muốn giết ta sao? Vì một cuốn Ngư Lân đồ?”
Hắn nói chính phải, “Cô xúc phạm thiên luật, giết cô là hình phạt nhẹ nhất rồi đó.”
Ai ngờ nàng lại không vội, mỉm cười nói: “Sao ngài lại muốn dùng thứ hình phạt nhẹ nhất, rõ ràng có thể giam ta nơi Bát Hàn cực địa, chịu băng hình vô tận mà… Tiên quân thật là đối với ta thủ hạ lưu tình, nếu Đại tư mệnh và các chúng đệ tử biết, không rõ sẽ nhìn ngài thế nào.”
Hắn cả giận nhìn nàng, cắn răng nói: “Nhạc Nhai Nhi, lòng nhẫn nại bổn quân có hạn, không cần thử dùng lại cách đó đùa giỡn ta, vô dụng.”
Trên mặt nàng dâng lên một điểm bi thương, nghiêng đầu nói: “Ta biết, đến tình cảnh này, nói gì nữa đều dư thừa. Ta cũng muốn đem Đồ thư trả lại cho ngài, chỉ tiếc không có trong người, Tiên quân nếu không tin, ngài có thể lục soát xem.”
Cô ấy lại bắt đầu dùng kỹ xảo, vài ngày nay hắn ở lại Ba Nguyệt lâu, nhìn thấy qua rất nhiều kiểu nữ nhân khoa trương sắc tướng, dưới mắt hắn, có lắm hành động đủ tổn hại tôn nghiêm, người Ba Nguyệt lâu vứt bỏ tôn nghiêm cá nhân miễn sao được chuyện có lợi. Hắn nguyên vốn tưởng rằng cô ấy ít nhất sẽ khác các nàng, nhưng thật giận, cô ấy còn ở cấp bậc nghìn phần vạn phần hơn.
Hắn dùng lực đóng chặt mắt, nắm chặt hai đấm, gặp phải người như thế, tu dưỡng tốt cỡ nào đều khó có thể giữ. Chỉ trách lúc trước có mắt như mù, làm sao có thể cùng cô ấy dây dưa không rõ. Cô ấy là tặc, là cướp, là yêu nghiệt ngàn đao vạn kiếm cũng không đủ hả giận. Nhưng cái âm thanh yêu nghiệt này cứ buông gần ở bên tai, hơi thở ấm áp hắt vào cổ hắn, vừa giận vừa oán trách: “An Lan, ngài đối với ta không vô tình như vậy, ta biết.”
Đầu ngón tay nàng dạo trên má hắn, đỏ tươi, phảng phất quỷ mị. Cảm giác quen thuộc muốn gần gũi đối phương lại bắt đầu phát huy tác dụng, giống như cái bẫy, đổi thang mà không đổi thuốc.
Hắn cười lạnh, rời tay nàng, “Cô có thể thử, xem ta cuối cùng có thể vô tình hay không.”
Nàng đứng dưới đèn, giương mắt mỉm cười, “Tiên quân tâm tư phẳng lặng, đâu cần né tránh? Ngài chẳng lẽ sợ sao? Sợ ta tới gần, hủy mất đạo hạnh ngài a?”
Hắn thẹn quá thành giận, ngày đó toàn bộ từ đầu tới cuối đều là sai lầm, nhắc tới thật hổ thẹn, cô ta lại cố tình vén lên vết sẹo. Có lẽ lại một chiêu nữa của cô ta, khiến hắn thật xấu hổ, làm thế nào lại biến việc lùng bắt trộm một hồi lại biến thành thủ tiêu gian tình vậy.
Hắn cúi đầu, hô hấp run nhẹ. Bỗng nhiên vung tay lên, trong tay áo phất sợi dây trói hai tay nàng thật chặt kéo lên, treo cao trên xà nhà.
Nhai Nhi kinh hãi, ra sức giãy dụa, “Tiên quân là thượng tiên, chẳng lẽ tính lạm dụng tư hình?”
Hắn đứng phía dưới ngó nàng, “Ta không phải thượng tiên, mà chỉ là người gác tàng thư thôi. Cô trộm sách chỗ ta, bắt không được cô thì ta thật không bằng người, hiện giờ chịu trói, ta đã hết lời khuyên bảo cô không khuất phục, vậy thì đừng trách.” Hắn phủi cái sập, ngồi ở một bên, ôm ngực nói, “Cô có nhã hứng thì mời chịu treo ở đó đi, khi nào đem Đồ thư giao ra đây, ta thả cô xuống.”
Nàng tức giận trừng mắt, “Tử Phủ Quân dùng thủ đoạn này, thực khiến ta xem thường.”
Hắn nở nụ cười, “Cô cứ dành sức mà chịu phạt, không cần mạnh miệng.”
Con người a, đôi khi thật không biết tự lượng sức mình, lấy cái mạng nhỏ của cô mà so à, chấp cô chửi bới um sùm luôn đó, chỉ cần hắn búng tay một cái, tí nữa liền tan theo mây khói. Hắn ở nhân gian làm việc, vẫn nghiêm cẩn tuân thủ quy củ Cửu Châu, nghĩ tới nghĩ lui, hay là do lúc trước quy củ kia hắn định ra do sợ Sinh Châu biến thành tiên yêu nhạc viên, phàm nhân bình thường sẽ không có nơi sống yên ổn. Tự mình ra quy củ, tự mình phá hủy, sau này còn mặt mũi nào ăn nói? Vì thế giờ hắn xử lý nàng, dĩ nhiên không thể nghĩ nhiều cách, chỉ lấy chiêu cũ xưa nhất, lại hữu hiệu nhất.
Nhai Nhi trải qua quá vô số lần sinh tử tồn vong, chỉ cần không phải treo cổ tự tử, bị nơi hai cánh tay không có gì đáng ngại .
Mũi chân không thấy điểm tựa, không có nơi mượn lực, nàng chậm rãi hít thở đều đặn, tuy các đốt ngón tay bị kéo duỗi đau nhức cản trở, nàng vẫn cười nhạo: “Phủ quân vậy mà biết dùng khổ hình nhân gian sao? Ngày trước trận đại chiến Hồng Bạch, người Bạch Địch
Hắn không để ý tới nàng, thao tác tao nhã ngã chén trà, ngồi ở bên bàn lẳng lặng chờ nàng cầu xin.
Nàng cười cười, tự hỏi tự nói: “tường thành Bạch Địch rất cao, nữ tướng Hồng địch dũng mãnh thiện chiến, cho đến khi bị bắt, bị chết rất thảm. Người Bạch Địch dùng đao mổ bụng cô nương ta, rút ruột, đem người đẩy từ tường thành xuống, còn đặt cho cái tên thật dễ nghe, ‘Mỹ nhân phong tranh’. Tiên quân không muốn thử sao, ngài mà động đao, ta khai luôn.”
Có thể hình dung được là rất ghê tởm, một Tử Phủ Quân không nhiễm đến hạt bụi nhỏ hơi nhíu mày.
Nàng cười càng uyển mị, “Ngài vẫn nhất quyết không tha, truy ra ta vốn là người Ba Nguyệt lâu, nói vậy đã biết chi tiết về ta rồi, chẳng lẽ cho rằng chút hình phạt này có thể khiến ta mở miệng?”
Hắn nói không quan hệ, “Ta có thể từ từ mà chờ, chẳng mấy canh giờ nữa cô sẽ khai thôi.”
Trán của nàng đổ một tầng mồ hôi lạnh, người có chút hoảng hốt, nhưng vẫn cười, “Nhiếp An Lan, ngài chỉ có thế thôi sao.”
Đã nói câu này, bùng phát lửa giận của hắn. Hắn bỗng đứng lên, cắn răng nói: “Đúng vậy, ta đúng là không có gì hơn! Chỉ là thế này! Còn cô thì sao?”
Có thể chọc giận được ngài Tử Phủ Quân bát phong bất động nổi trận lôi đình, nàng đúng là người duy nhất xưa nay. Nàng nỗ lực ngóc đầu, mái tóc dài như sa tanh dưới ánh đèn ánh đến một ánh sáng mềm mại, rất trong sáng vô tội, “Ta thì sao? Là hồ ly phát tình, nhìn không rõ ư. Tiên quân làm gì ủy khuất dữ vậy, nam nữ yêu đương là chuyện thường tình của đời người, ta đâu có bức ép ngài, lúc đó không phải ngài cũng hưởng thụ, cũng phối hợp sao.”
Sắc mặt của hắn càng thêm trắng, run run môi nói: “Cô…”
“Ta vốn là… ta cũng đã tận hưởng.” Nàng hít vào một hơi, mồ hôi theo gò má chảy xuôi xuống, tới cằm hội tụ thành tia, rơi li ti xuống nơi đỉnh ngực. Nàng rũ mắt nhìn hắn, ý tứ tràn đầy khiêu khích, “Ngài thật không chút nào nhớ tình xưa a, dù sao chúng ta cũng từng có một đoạn…”
Thế nhưng bị hắn vô tình chặn đứng: “Im miệng!”
Cánh tay như bị bánh xe nghiền nát, từ đầu vai đến các đốt ngón tay như muốn tháo rời, nàng nghe trong lời quát mắng của hắn tràn đầy lãnh khí, lại thay đổi giọng điệu uyển chuyển bi ai van nài: “An Lan, hay là ngài trước tiên thả ta xuống đã, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, không cần phải dao kiếm như vậy.”!
Đầu óc hắn rối bời bời, trong lồng ngực tích tụ thành một luồng khí nghẹn, chạy trái chạy phải không lối thoát. Vốn lúc trước muốn bắt nàng với tâm can trầm như sắt, thống hận cắn răng không thể đem nàng bầm thây vạn đoạn, vậy mà khi bắt được nàng rồi, có một số việc lại không như hắn định đoạt. Hận thì vẫn thật hận, nàng ấy lại nhắc tới chuyện kia khiến hắn thật hổ thẹn trong lòng, hắn không thể lảng tránh, vì đều là sự thực. Hắn quả thật đã phối hợp cùng nàng, cũng quả thật đã hưởng thụ, vốn tưởng là chuyện thường của kiếp người, cùng nhau cam tâm tình nguyện, ai nghĩ tới hậu quả lớn đuổi bắt sát phạt như thế, ép hắn không thể ngẩng đầu.
Nàng treo trên xà nhà mỗi một tiếng gọi hắn, hắn thật phiền não bất an, chỉ lặp lại: “Nói Ngư Lân đồ giấu nơi nào, ta lập tức thả cô xuống.”
Nhai Nhi nhẹ giọng nghẹn ngào, nói hắn thật là lạnh lùng, hắn mắt điếc tai ngơ, chỉ đứng đờ ra đó. Lúc đầu nàng còn nói khéo như rót mật, đến sau không nghe thấy gì nữa. Hắn nhướng mắt thử nhìn, trên gương mặt kia chỉ phủ một tầng nước, như hết sực chịu đựng mà ngất đi.
Thật sự giỏi, quá giỏi rồi, hắn giận dữ nghĩ, đúng là đồ xương cứng như đá mà, tình nguyện mất luôn hai cánh tay cũng không chịu nói ra tung tích cuốn bản đồ. Tưởng hắn thật muốn biến nàng thành tàn phế hay sao? Hắn đến cùng vẫn là người từ bi, đối với con kiến còn có lòng trắc ẩn, nàng có chết thì chịu chết do bề trên ban phạt chứ sao có thể chết trong tư hình của hắn được.
Do dự chút, hắn vẫn thu hồi dây trói. Người trên xà nhà rơi xuống, phát ra một tiếng ngâm nga rên rỉ, dồn dập thở hổn hển mấy hơi, nhìn hắn bằng cặp mắt mênh mông sương mù, cũng không biết nước mắt kia là do cái gì mà rơi nữa.
“Ta còn nghĩ ngài là mặc kệ ta chết sống kia.” Miệng nàng nói xong, trong lòng lại nghĩ thật vạn phần may mắn, thật tốt vì hắn chưa dứt tình, bằng không chắc nàng trăng trối dặn dò ở đây luôn quá.
Nàng ngồi dậy, qua một canh giờ dày vò thật sự khiến nàng rất đau đớn. Toàn thân xương cốt đều muốn rời ra từng mảnh, có một khắc đau đến muốn nôn. Nàng nghĩ cách xoa bóp giảm chút đau nơi đầu vai, nhưng không ra sức nổi, vì thế ai oán gọi hắn: “Tiên quân, ngài giúp ta xoa chút được không?”
Hắn đứng đó, sóng mắt vẫn như đao. Nhưng trong hắn chính là không rõ mình bị thế nào, đã hạ quyết tâm muốn hỏi ra món đồ, lại vì sao không tra đến mức nàng nói ra mới thôi.
Nàng chờ hắn không được, cúi đầu ngồi thật lâu. Dần dần có cảm giác nơi cánh tay, mới miễn cưỡng nâng lên chạm đầu vai. Bình thường động tác này thật dễ dàng, giờ lại khó khăn đến thế, động đậy chút liền đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Dứt khoát mặc kệ, nàng nằm trên mặt đất, ngửa mặt lên trời, bày ra một dáng bình mẻ không sợ vỡ. Xiêm y vũ cơ Vọng Giang Lâu vốn rất có phong tình, phần dưới ngực đến rốn đều không có che chặn, làn da trắng tuyết thật đối lập lên nền gạch xanh thẫm, thật đẹp đến quỷ dị yêu diễm.
Nàng thật biết cách biến hắn đến xấu hổ, thật tài năng biến hắn kích động. Bỏ qua chuyện Ngư Lân đồ thư, dù sao từng có một lần ân ái, đã coi như nửa tình nhân rồi.
Một hơi hô hấp, ba đào kinh người, nàng nhẹ nhàng vặn vẹo một chút, “Kỳ thực Đồ sách với ta mà nói chẳng phải thứ giá trị, dù sao ta không nghĩ qua sẽ muốn dùng nó để đi tìm bảo tàng, trộm nó chỉ là muốn tròn vẹn nguyện vọng cha ta, cho nên ta có thể trả lại ngài.” Nàng trông thấy hắn vội vàng quay đầu, trên mặt băng tuyết dần dần có dấu hiệu tan rã, không biết vì sao, trong lòng mơ hồ cảm giác vui mừng.
“Chỉ là ta có một yêu cầu, không khó làm, Tiên quân nghe qua một chút nha?”
Chuyện này càng nhanh kết thúc càng tốt, nếu như không cần động tay động chân nhau, đối với lẫn nhau đều có lợi. Hắn thê lương nhìn ánh đêm ngoài cửa sổ nói: “Cô vốn không xứng đưa yêu cầu, nhưng bổn quân không muốn chấp, cô cứ thử nói.”
Kết quả hai cánh tay kia mềm như rắn, chạm được vạt áo hắn, lần theo cẳng chân ôm lên.
“Ngày hôm qua kiếm linh của ta hỏi ta một vấn đề kỳ quái, cô bé hỏi ta có phải sẽ sinh tiểu bảo bảo không, lúc đầu ta cảm thấy buồn cười, nhưng về sau lại cảm thấy có chút buồn tủi…” Nàng vừa nói vừa ngửa đầu khao khát nhìn hắn, khuôn mặt dưới ánh đèn phát ra vẻ mê hoặc. Thân thể mềm mại như cánh hoa, duỗi thân đè lên vách tường gió lốc, sau đó một đôi cánh tay ngọc xuyên qua nách hắn, dán vào phục tùng ôm lên ngực hắn, “Ngài ôm ta một cái được chứ, dù sao một ngày phu thê trăm ngày ơn nghĩa, ngài không nhớ ta sao? Không thích ta sao?”