Yêu ư? Từ này nghe rất xa xôi, cũng quá ly kỳ.
Nàng quấn lấy hắn, gắt gao ỷ ôi cùng hắn, hắn không thích thấy nàng như vậy. Hai người quả là đã từng trải qua một tầng quan hệ thế kia, nhưng từ sau khi Lang Huyên bị mất trộm, hắn sẽ không còn cách nào có thể dùng tâm tư không chút khúc mắc đối với nàng.
Nàng ấy vốn làm gì cũng đều cũng có mục đích, một nữ nhân, vì sao có thể mưu tính sâu đến vậy, để hoàn thành mục tiêu luôn dốc hết vốn liếng. Nàng ấy nói một đêm phu thê sao, đúng, chính xác là từng cùng nhau trải qua một đêm xuân, đêm đó khiến hắn thoát thai hoán cốt, nếm đến mùi vị đẹp nhất của thế gian. Nhưng, là nàng ấy bỏ hắn mà đi, cho nên có cái gì thì cũng đã hết rồi, khi gặp lại chỉ có thể đinh là đinh, mão là mão.
Hắn đẩy nàng ra, “Trước kia không có yêu, sau này lại càng không gọi là yêu. Ta cho rằng Nhạc lâu chủ là người sảng khoái, sẽ không lấy chuyện không đáng nhắc tới này để gợi chút thân tình chứ.”
Nàng run một chút, “Không đáng nhắc tới… Ở trong mắt ngài là chuyện không đáng giá nhắc tới sao?”
Không như vậy, còn như thế nào? Hắn không thể yêu đương với con người, yêu sẽ có kết cục thê thảm, rút tiên cân đoạn tiên cốt, huỷ hết linh căn, bỏ thân vì một thứ tình cảm vì nàng thì rõ là không đáng.
Hắn chậm rãi lắc đầu, “Ta đi qua nhiều chặng đường dài như vậy, không phải để gặp cô tranh luận chuyện này có đáng hay không. Ta chỉ muốn tìm lại Tứ hải Ngư Lân đồ, đó là thứ Thiên đế dùng để coi quản hải vực, cô không biết nặng nhẹ trộm đi, chết vạn lần cũng không đủ chuộc tội.”
Nàng lẳng lặng nghe xong, sắc mặt lộ vẻ sầu thảm, “Có lẽ… là mệnh số của ta rồi. Nhưng trước khi chết có thể gặp được ngài, cuộc đời này thật không uổng. Tuy lúc đầu ta tiếp cận ngài thật sự động cơ không thuần, nhưng sau này, từng giọt từng giọt đều xuất phát từ chân tâm ta.” Nàng nói đến thâu tâm đào phổi vì nàng biết rõ lợi hại. Tô Họa đã dạy, muốn đánh động đối phương, trước tiên bản thân phải động. Thời khắc này nàng cảm thấy mình đã thật sự thương hắn, còn muốn được hắn đáp lại.
Tiên quân này thật khó đối phó, đã thấm qua một lần, chỉ sợ không mắc câu dễ dàng. Hắn tránh nàng như ôn thần, nhưng tên ôn thần này lại cố tình dấn lên dây dưa. Nàng đem hết mọi kỹ năng ra, quấn quanh hắn, hắn tránh đến đâu nàng đuổi tới đó, ngữ khí thậm chí có chút bức người.
“Ngày đó vì sao ngài gọi ta Diệp Lý? Ngài biết rõ đó chỉ là tên giả, mà ngài vẫn dùng gọi ta, vì trong lòng ngài vẫn âm thầm nhận Diệp Lý là nữ nhân của ngài, phải không?”
Tử Phủ Quân nói không phải, “Chỉ nhất thời thốt ra, cô không cần nghĩ phức tạp vậy.”
Nàng trào phúng cười, “Thật vậy sao? Ngài trong vòng hai ngày từ Yên Vũ Châu đuổi tới Vương Xá Châu, là đằng vân sao? Phủ quân đã quên chính mình lập lời thề, phàm là tiên hay yêu của Cửu Châu, nhất quyết không được ở Sinh Châu địa giới vận dụng tiên thuật, ngài phạm lời thề rồi đó.”
Hắn có chút buồn bực, “Ta thân gánh trọng trách, phải mau mau bắt cô quy án!”
Nàng hừ một tiếng, “Ta không tin, ngài vốn là nóng lòng gặp ta, khi ở Yên Vũ Châu cách gần như vậy, vẫn để ta chạy thoát, là do ngài không cam lòng.”
Hắn nói phải, “Ta quả thật không cam lòng, không cam lòng bị một khách hồng trần qua đường như cô lường gạt, cô đúng là thứ rơm rác.” Hắn nói lời cuối rít qua kẽ răng, cố tình biểu hiện rất khinh thường nàng, để nàng biết khó mà lui.
Đáng tiếc, cả đời Nhai Nhi chưa từng biết qua bốn từ biết khó mà lui. Nàng càng thích vượt khó mà qua, nếu không đã không tồn tại đến hôm nay.
“Ngài có nhận ra không, nãy giờ nửa ngày ngài không có tự xưng ‘Bổn quân’.” Nàng giảo hoạt nháy mắt mấy cái, “Ngài chỉ nói ‘Ta’, không có cao cao tại thượng, ở trong lòng ngài ta không phải là đệ tử của ngài, lại càng không phải con kiến, mà là nữ nhân của ngài.”
Bốn chữ nữ nhân của ngài này làm cho hắn cực kỳ hổ thẹn, hắn nhịn không nổi muốn bộc phát, trên đời sao lại có người da mặt dày đến vậy chứ!
Hắn hít vào một hơi, “Cô rốt cuộc muốn cò cưa đông tây đến khi nào? Ta hỏi cô, cuốn bản đồ đâu, đừng nói với ta những thứ tư tình kia nữa!”
Hắn đứng đó, tuy không giữ nổi nhịp thở, vẫn một dáng đạo cốt tiên phong trên khung cảnh nhà tranh rách nát vốn không mấy phù hợp, nhưng nàng lại thấy rất đẹp mắt, cho dù lúc nào, nơi đâu hắn đều có thể làm lòng nàng lay động.
Cũng như thứ gì quá tốt đẹp, liền khiến ta nổi lòng ham muốn. Có phải là yêu hay không do yêu, phát triển đến tận cùng, đều để lại nỗi đau khắc cốt. Nàng cắn môi, đưa tình nhìn hắn, “Sắc trời không còn sớm nữa, ta hôm nay không muốn nhắc đến cái bản đồ gì kia, chỉ muốn cùng ngài nói chút chuyện hai người. Ngài từng đoán thử vì sao ta lại không sợ ngài không? Bởi vì ta biết ngài thích ta. Cho dù hiện tại chưa yêu, sau này cũng sẽ yêu ta, không tin thì đánh cuộc không? Có vài chuyện một khi đã bắt đầu, thu lại sẽ không được, như tình cảm vậy đó. Phủ quân thực không cảm thấy sao? Ngài có thể quên được tất cả chuyện ngày hôm đó sao?” Nàng khanh khách bật cười, “Ta rất rất thích thưởng thức vẻ đạo mạo này của ngài, ở ngoài một bộ nghiêm trang, kỳ thực bên trong đầy tình nam đạo nữ xướng.”
Tử Phủ Quân quả nhiên thay đổi sắc mặt, hắn cực kỳ phẫn nộ như muốn phá núi lấp biển, một tay chế trụ cổ nàng, gầm nhẹ như tiếng thú: “Cô im miệng cho ta!”
Nhai Nhi miệng lưỡi phản ứng rất nhanh, thuận tiện cũng đem tay chân quấn quíu gần vào hắn. Hắn thật sự cực kỳ tức giận, bóp cổ nàng thật chặt, không cho nàng thở dốc. Nàng nâng hai tay lên cố bắt cổ tay hắn, thật nhẹ nhàng khẩu khí như thổi như tan, “Muốn ta chết cũng đơn giản mà…” Nàng dùng sức phụ hắn bấm mạnh vào cổ nàng, “Cứ như vậy đi!”
Hắn lùi lại một bước, nàng càng không sợ chết, hắn càng khó giải quyết.
Trên cổ tay buông lỏng, nàng cuối cùng thở gấp một hơi, liền chuyển tay xuống dưới, chuyển qua chỗ trái tim đang đập nóng rực của hắn.
“Cảm giác được sao, ở nơi này…” đôi mắt kia cong cong, sâu như mực, “Nếu ngài thích, đều cho ngài.”
Lời yêu thương của nàng như vĩnh viễn không khi nào khô cạn, trong lòng hắn lại nhộn nhạo, dưới kia cánh tay mềm mại như võng, trói hắn thật ngọt ngào, khiến hắn thật muốn chôn đầu vào. Hắn muốn rút tay ra liền bị nàng chận lại. Thực sự vẫn là chính hắn muốn rơi vào bể sắc, bằng không, chỉ bằng nàng làm sao có thể ép được!
Nàng lấn tới, không biết lúc nào đạp lên một bên đụn mây thêu trên giày hắn, oánh oánh một đôi chân ngọc, linh hoạt giẫm lên mũi chân hắn.
Phảng phất như cánh bươm bướm bị kim châm, là hắn muốn trốn, nhưng là nàng muôn hình vạn trạng quấn lấy hắn, kiểu gì cũng không thoát nổi, “Nhạc…”
“Gọi ta Nhai Nhi, hay Diệp Lý cũng được.” Trong lòng ù ù, nàng có chút đỏ mặt không thở được, hai tay cài ôm cổ hắn, dán nơi vành tai hắn nói, “Được ở cùng với ngài thật tốt, chỉ có lúc này mới thấy ta thực cũng là nữ nhân. Ta mấy năm nay liên tục phiêu bạt trên giang hồ, muốn tìm người để dựa vào, chân đã mệt mỏi.”
Lý trí cùng thể xác hắn lại bắt đầu giằng co, không thể phủ nhận nàng thật xinh đẹp, mặc dù biết tâm nàng như rắn rết, nhưng đến khi nàng tiến lại gần hắn, hắn vẫn cứ đắm chìm. Hắn cảm thấy như muốn rơi xuống a tì địa ngục, vì sao lúc này còn có thể rối loạn tâm can. Một mặt rất giận, một mặt lại không thể kháng cự, chẳng lẽ đời này hắn trốn không thoát khỏi nàng sao?
“An Lan… Lan Nhi…” Nàng kêu hết sức ái muội, cái miệng tên Hồ Bất Ngôn kia thật đúng là gì cũng nói được, tự nhiên đặt cái biệt danh ớn lạnh như vậy cho hắn.
Tử Phủ Quân càng khó chống cự, “Cô lại nói bậy bạ gì đó!”
Không được nói bậy, vậy để miệng nhàn rỗi làm gì? Liền thân thiết với hắn chứ chi!
Nàng liếm lên môi hắn, nỉ non : “Đã bao lâu rồi… Hương vị này… thật đã muốn quên mất.” Hắn định quay mặt nơi khác, nàng ôm lấy, quay lại, oán trách, “Ta chết cũng không thể để ta làm con ma no sao?”
Lửa nóng rực, lại hừng hực ập lên, lúc trước tâm hắn đã như đặt trong chậu than lạnh, vùi trong lớp tro tàn trắng xóa, hắn vốn tưởng rằng sẽ không bao giờ còn được thiêu đốt nữa, có lẽ hắn quá xem nhẹ mình. Nàng đúng là yêu nữ trời sinh, trên đời chỉ có nàng có thể trêu chọc đến hắn vạn năm lãnh tình. Hắn không hiểu, có lẽ nàng vốn là khắc tinh định mệnh, nếu chưa đến lúc ngọc đá cùng vỡ, tuyệt không quay đầu.
Nàng nâng mặt hắn, hết sức chuyên chú hôn hắn, sau đó cách xa một chút,
Hắn phủ định, ánh mắt né tránh, “Ta chỉ là không muốn công khai nội tình, đã là chuyện riêng giữa ta với cô, giải quyết riêng giữa hai chúng ta là tốt nhất.”
Nàng cũng hùa theo gật đầu, “Nói cũng phải, chỉ là thầm kín giải quyết kiểu này, chỉ sợ không như Tiên quân nghĩ.” Lại cắn hơi cay nóng nơi vành tai hắn, trêu chọc, “Hương vị của Tiên quân, vẫn y như trước.”
Cô nam quả nữ, như củi khô bén lửa, có lần đầu tiên rồi, lần thứ hai cứ tự nhiên mà đến.
Có lẽ lòng của họ đối với nhau vẫn như xưa, lúc trước cho là nhân duyên, còn lúc này, tự dối lòng đó là nhân duyên, nhưng tâm tư thì đã chết rồi.
Lần đầu hắn lỗ mãng, chỉ theo cao hứng của bản thân, quên mất để ý đến cảm thụ của nàng. Sau đó hắn từng tự trách, thậm chí còn cảm thấy nàng trộm đi cuốn bản đồ để trừng phạt hắn. Là lừa mình dối người, hắn cho tới bây giờ không dám biểu lộ, lúc này hắn mới chần chờ hỏi nàng, “Lần trước ta có làm đau cô sao?”
Nàng trên người hắn cười yêu tiếu, mắt long lanh, làn môi tươi đỏ, lay động vần vò như liễu. Nghe thấy lời hắn, nao nao xuống dưới, trên mặt hiện vẻ ngượng ngùng, cúi đầu khẳng định, “Có một chút, mà ta không sợ đau.”
Trong lòng hắn co rút, không rõ cảm giác gì. Đôi tay nàng mảnh khảnh áp nơi ngực trần của hắn, nàng nhu mì nhìn hắn. Vai nàng, ngực nàng, thắt lưng của nàng, được ánh đèn phủ lên một sắc mảnh mờ nhạt, mạ một màu vàng, giống như Bồ Tát. Nhưng Bồ Tát này dần dần lại huyễn hóa ra một gương mặt khác, mị hoặc khát máu, gặp mặt cắn mặt gặp cổ gặm cổ hắn, thật rầu là hắn không còn thiết quản gì nữa. Đầu óc không thể nghĩ gì nữa, đúng sai chính tà đều như hư vô mờ mịt, giờ phút này trong mắt chỉ có nàng.
Trải qua một hồi cực lực quay cuồng, ai cũng không chịu thua, một tấc đất không nhường, hắn trong mê loạn nghe thấy tiếng nàng, “Ngài là… người ta yêu, ngài là của ta…”
Hắn có chút đau khổ, yêu khi nào, ai thuộc về ai lúc nào. Hắn đáng lý sau khi bắt trói được nàng nên đem nàng xử tội chết, nào ngờ tự mình rơi vào thế thua cược, nói hận nàng sao, hận mình thì đúng hơn.
Hắn ôm chặt lấy thắt lưng nàng, mười ngón tay muốn khảm vào trong da thịt, đến lúc này còn hỏi tội: “Ngư Lân đồ ở đâu?”
Nàng tươi cười bén như đao, “Ngài làm ta vui thích đi, ta tự động nói cho ngài biết.”
Có chút nhục nhã, mắt hắn đỏ ngầu, oán giận, dùng lực tiến vào va chạm, đâm cho tan xương nát thịt cũng sẽ không tiếc.
Nhai Nhi nhẹ nhàng hít vào một hơi, khẩu khí kia rất nhanh tan biến, nàng chỉ có thể phủ phục thân thể xuống, qua lớp mồ hôi lạnh như băng, cảm giác độ ấm từ người hắn. Hắn ở trong thân thể nàng càn quấy, giống như một thanh vũ khí, màn dạo đầu không cảm thấy thích thú, chỉ là đơn thuần phát tiết. Một hồi dần dần nảy sinh khoái lạc, hắn mạnh mẽ ôm nàng cuốn đi cuộn lại, nàng giật mình cảm nhận đến một tầng khoái cảm khi bị chinh phục.
Nàng muốn ôm hắn, hắn ngăn lại hai cánh tay nàng. Trên lưng vết thương chưa hoàn toàn phục hồi như cũ, hắn không muốn để nàng phát hiện. Nàng vô lực sau hai ba hồi, cuối cùng buông thõng, đôi chân lại như rắn mềm, linh hoạt quấn bên hông hắn. Nàng cười cười, “Tiên quân quả nhiên dũng mãnh.”
Âm u sâu nặng trong mắt hắn, có nhắm mắt lại vẫn có thể nhận ra nàng, vẫn xác định là nàng, muốn chăm chú nhìn nàng. Nàng bị hắn nhìn đến phát lửa, sóng nhiệt càng ngày càng cao, liền cắn một phát lên đầu vai hắn. Răng xuyên da thịt, thật ngon, ngọt ngấy thơm tho lan tràn nơi đầu lưỡi. Thân thể nàng căng thẳng, nghe thấy hắn thấp giọng rên rỉ, dài ra một hơi, thỏa mãn nhắm hai mắt lại.
Ván giường lạnh lẽo, không mền không chiếu, cũng không có cỏ tranh, đêm dài có chút lạnh.
Nhiệt lượng trên người không bao lâu tiêu hao hết, nàng lật thân mình, trốn vào trong lòng hắn.
Cả hai đều không nhắc lại chuyện vừa rồi, trong phòng im ắng, ngọn nến trước khi kịp cháy hết, phát ra một đoạn hồi quang phản chiếu lộng lẫy, sau đó bấc đèn nhảy lên một cái rồi phụt tắt. Ánh trăng như vải sa mỏng manh bao trùm khung cửa sổ, nàng nghe thấy tiếng hắn không chứa chút cảm tình, “Thoả mãn rồi sao? Giờ có thể nói ra Đồ thư ở đâu chưa?”
Nàng ưm một hồi dài, nhắm mắt vẻ buồn ngủ, “Tiên quân quần ta mệt muốn chết rồi, ngài để ta chợt mắt một lát, khi tỉnh lại ta dẫn ngài đi tìm, được chưa?”
Hắn thanh tỉnh dị thường, “Cô lại muốn mượn cơ hội chạy trốn chứ gì?”
Nàng không nhận, “Xương cốt ta toàn bộ rã rời, chạy sao nổi. Huống hồ, Đồ thư kia với ta là vô dụng, ta chẳng qua muốn tự mình bảo quản, không cho rơi vào tay người khác.” Nàng ách xì một cái, hơi thở ấm áp quét nơi đầu vai hắn, nhỏ giọng ông nông , “Hơn nữa… Tiên quân với ta mà nói cũng là người đáng tin cậy, để ngài mang về, ta biết ngài sẽ bảo quản nó thật tốt.”
Nhai Nhi tự thấy lời mình nói quá hợp tình hợp lý, hắn tạm thời sẽ thả lỏng cảnh giác, nhưng cổ tay kia đột nhiên bị siết chặt, nàng thở dài: “Tiên quân thật bụng dạ tiểu nhân.”
Tay với người bị trói cùng một chỗ, nàng sao có thể thoát? Hắn vẫn kiên định, không ngả lòng theo lời nàng. Nàng trong bóng tối dùng sức muốn nhìn rõ mặt hắn, nhìn nửa ngày không ra, hắn mới mở miệng nói: “Đừng uổng phí khí lực, dây buộc yêu này nước lửa không xâm, trừ phi cô tự chặt tay mình, bằng không vĩnh viễn đừng mong trốn thoát.”
Nàng tức giận đến phồng má, “Ngài bị nghiện trói người hay sao hả? Vừa mới treo ta trên xà nhà, giờ lại thế?”
“Trong lòng cô không có quỷ, sợ gì ta trói cô chứ?”
Nàng không nói lại, chỉ trầm mặc xuống. Tinh tế cân nhắc lại câu kia vừa rồi mình dùng để thuyết phục hắn, cũng không phải hoàn toàn không có lý. Nàng do dự hỏi hắn: “Nếu như ta đem Ngư Lân đồ hoàn trả lại, có thể bỏ qua chuyện cũ không?”
Hắn ở trong bóng tối mở mắt, nói không thể, “Lang Huyên mở một lần, tội của cô liền đã định, thiên luật không thể nghịch chuyển, vĩnh viễn không cách nào bỏ qua chuyện cũ.”
Nhưng mà lần này… Chỉ sợ không bao giờ có thể biết nữa. Hắn không hiểu vì sao gặp mặt nhau lại thành như vậy, phải chăng chỉ là do nàng dụ dỗ? Chẳng lẽ trong lòng hắn không có một tia khát vọng nào sao? Lại phạm sai lầm thêm một lần, nghiệp chướng nặng nề, hắn bắt đầu lo lắng, nếu như mình gánh tội hết thay cho nàng, không biết kết cục sẽ ra sao. Có lẽ nàng được miễn cho tội chết, cũng có lẽ lại bị cộng thêm một thành tội lỗi vô cùng lớn là dụ hoặc thần tiên, không biết chắc, hắn không dám cam đoan, càng không có cách mở miệng nói cho nàng.
Khoé môi Nhai Nhi tràn ra một cái cười lạnh ẩm ướt, vậy trả lại Đồ thư đâu có ý nghĩa gì đâu? Chi bằng nghĩ cách chạy trốn, ít nhất có thể sống lâu một vài năm.