Tứ đại trưởng lão đều chết sạch, mối thù với Trường Uyên đã báo một nửa. Chỉ còn chút chuyện tới cùng giấu không được, tin tức của cô nhi Nhạc Nhận Dư còn sống, trong một đêm như truyền khắp Vân Phù đại lục. Lần này không giống Yên Vũ Châu gió thổi nhà trống, đã có chết người, người chết lại là những người khi xưa cắt đứt đường sống của Nhạc Nhận Dư, chết rất thê thảm, không phải do thâm cừu đại hận thì không thể giải thích. Ai trên đời này hận những người này tận xương? Chỉ có đứa con may mắn còn sống kia.
Tất cả mọi người đều bàn tán, đầu đường cuối ngõ, trong khách điếm, trên bàn cơm. Tô Họa cùng Si Mị Võng Lượng ngồi một bàn, lời đồn đãi thao thao từ bên tóc mai lướt qua, bọn họ mắt điếc tai ngơ, như thường khí định thần nhàn uống rượu. Trong thế giới này đầy cá lớn nuốt cá bé, đối bọn họ mà nói xuất thân của Lâu chủ là gì không quan trọng, quan trọng là thủ đoạn của nàng trên cơ bọn họ. Có một đám người, mọc rễ nẩy mầm trong bùn, vĩnh viễn khó gặp ánh mặt trời, chốn ô tạp Ba Nguyệt lâu vừa đúng có thể cho bọn họ chỗ sống. Cho nên trong lòng người giang hồ gợn sóng, đối bọn họ mà nói chính chỉ là gợn sóng trong dòng suối nhỏ, không có kích động, không can hệ bọn họ.
Về phần Nhai Nhi, nàng muốn trong thời gian cực ngắn vậy hoàn thành kế hoạch, hai người làm việc có chút khó khăn. Nàng nghe khách bàn bên châu đầu ghé tai, trong mớ thì thào có tiếng “Trả thù”, ngã chén rượu cùng Hồ Bất Ngôn chạm cốc. Đồn đãi xôn xao, cùng lắm thì công khai thân phận. Giang hồ chính phái liên thủ nhau cùng giết cũng đâu phải lần đầu, còn có chuyện gì mới mẻ sao?
Nàng tìm Tô Họa trao đổi, gió mạnh từ từ xuyên qua phòng khách, nàng đang tháo mặt nạ trên mặt, nâng trong tay cẩn thận vì cần bôi lớp cao bảo dưỡng, một mặt nói: “Việc kinh doanh của Ba Nguyệt lâu, vài năm nay liên tục là do sư phụ lo liệu. Giang hồ khó khăn, có gánh vác, liền vô pháp thoải mái đi trước. Người biết con sợ nhất phiền toái, nếu như người nguyện ý, con hi vọng người có thể tiếp nhận Ba Nguyệt lâu, như vậy đối với mọi người đều có lợi.”
Tô Họa không phản ứng, nàng nắm tay áo kiểm tra thử hũ cao, mí mắt không nhìn một cái.
“Ta không được.” Nàng chỉ nói một câu.
Nhai Nhi hỏi: “Vì sao?”
Nàng ta cong lên ngón út, dùng ngón để lấy thuốc, móng tay dài và mỏng khơi một dúm thuốc dán, thả ở trong tay xoa cho nóng xoa, sau đó lấy tay bôi lên lớp da mặt, “Trong Ba Nguyệt lâu tất cả đều là những đệ tử liều chết, không có ngươi, ta trấn áp không được.”
Nàng ta nói thản nhiên, mặt mũi cũng không có vẻ cứng rắn chống đối. Khi hai người nói chuyện, giọng nàng luôn như vậy, rất trầm thấp, pha tang thương từng trải qua đau khổ, càng vô tâm, càng có vẻ gợi cảm.
Trong chốn giang hồ, chuyện liên quan đến sinh tử, không có thủ đoạn tuyệt đối, rất khó nắm trong tay đại cục. Lúc trước Nhai Nhi giết Lan Chiến, trong toàn bộ môn phái dấy lên một hồi sóng gió, những người không phục, cuối cùng tất cả đều chết dưới kiếm nàng. Nàng là uống sữa sói mà lớn lên, thủ đoạn huỷ diệt dị kỷ tàn nhẫn, người nào may mắn còn tồn tại người đều biết. Ngai chủ Ba Nguyệt lâu, không tùy tiện chỉ định một người có thể ngồi. Không có kinh sợ, người không đủ đức không xứng vị rất nhanh bị thay thế, hiện tại nhìn như đồng bọn sóng vai chiến đấu, đảo mắt chính là sói đen háu ăn. Người thông minh sẽ không đi nhận củ khoai phỏng tay này, huống chi củ khoai này còn có khả năng chỉ là để thăm dò.
Nửa miếng da mặt bôi xong, làn da trong sáng, trừ bỏ thiếu một con mắt, không khác gì mặt người thật.
Tô Họa giúp nàng đỡ lấy nửa bên còn lại, “Ta có thể thay ngươi giữ lâu, nhưng không thể thay ngươi chấp chưởng. Hành tẩu giang hồ, phía sau không có hậu thuẫn là nguy hiểm nhất, những kẻ độc lai độc vãng đều không có kết cục tốt. Còn Ba Nguyệt Lâu, ngươi còn hậu thuẫn, ra lệnh một tiếng vạn tên cùng bắn. Nếu như chỉ còn mình ngươi… Hai đấm khó địch bốn tay, câu nói này ngươi còn nhớ rõ?”
Nhai Nhi cười cười, “Con sợ cuối cùng sẽ có khổ chiến, không muốn người không quan hệ người liên lụy.”
Tô Họa lại nói không, “Không có ai là không quan hệ, đã vào Ba Nguyệt lâu, đến chết đều theo lệnh, đây là môn quy.”
Môn quy là chết, người vi phạm môn quy, đương nhiên cũng phải chết. Lúc trước bên cạnh Lan Chiến có một vị nhiếp đề muốn thoát ly môn phái, cùng người trong lòng sống ngày bình thường, kết quả làm cho Các nội nghiêm đuổi giết. Không riêng hắn, nữ tử kia cuối cùng cũng cùng chết, giang hồ quy củ, lên thuyền dễ dàng rời thuyền khó, ai cùng ai van xin giúp? Người đương quyền có thể không đem mạng người đương hồi sự, bằng không cũng không nhiều người dành ghế ngồi đầu như vậy.
Nhai Nhi không nhiều lời nữa, tiếp nhận thuốc dán, múc một chút trong lòng bàn tay. Hai tay thon dài chạm nhau, chậm rãi nhẫn nại nhẫn nại, vì trang điểm cho da cũng tựa như mặt thật. Chờ lớp da mặt thật sáng đẹp linh hoạt, nàng đem thuốc dán còn thừa cẩn thận vẽ loạn ở tay mình, nắm duỗi mười ngón dưới ánh mặt trời, giống như phật ôm bình nước, tư thế rất phổ độ hỉ xả.
“Ngũ đại môn phái đã qua Thước sơn, hướng tiến Thương Ngô châu. Con định phái Si Mị cùng Võng Lượng đi chặn giết, nhưng người cách rất xa, chỉ có thể từ bỏ.” Nàng cúi mắt nói, “Trường Uyên đã phát thiếp anh hùng, Nhạc Hải Triều không thể không thấy, hắn tạm thời không dám đắc tội ngũ đại môn phái, bởi vậy nhất định sẽ ở Trường Uyên phủ thiết yến đón gió.”
Tô Họa chần chờ, “Lâu chủ tính thừa dịp đó, thăm dò Thành Nam?”
Nàng nói không phải, “Cổ hầu chết đã khiến hắn đề phòng, nơi dưỡng thú ở Thành Nam chỉ sợ sẽ không tiếp tục sử dụng. Ta có xem qua 《 đại thực chí 》 ghi lại chuyện liên quan, nghe nói xác chết muốn dưỡng như thân người bình thường, chờ hấp đủ tinh nguyên, phủ thêm chiến giáp, liền sẽ biến thành công không giống quái nữa.”
Tô Họa đối với loại thủ đoạn kì lạ không có hứng thú, trầm ngâm nói: “Dưỡng thi cũng được, hấp tinh nguyên cũng được, còn dễ hiểu, còn chuyện phủ thêm chiến giáp… Cuối cùng chiến giáp gì?”
Cho thấy được trình độ âm độc của Nhạc Hải Triều, như khối bọt biển, mặc nó rồi khi tiếp xúc người, công lực đều sẽ bị nó hấp thu. Nàng tra quá thứ dùng để dưỡng cổ cơ thể mẹ, phục linh trên núi Thần viên, hai trăm tuổi, tránh được diên sinh mà chết, có thể đao thương bất nhập. Mặt khác, Nhạc Hải Triều làm ra được giọt nước không lọt, cuối cùng chế tạo ra một dạng da, chưa ai biết.
Đúng lúc, nghe thấy Võng Lượng nhẹ gõ cửa, hạ giọng nói: “Lâu chủ, Nhạc Hải Triều ở dưới lầu, mời lâu chủ.”
Tô Họa nhìn về phía nàng, cừu gia tới cửa, không biết nàng tính sao, “Động thủ sao?”
Nhai Nhi lắc đầu, quay đầu nói Võng Lượng: “Mời Nhạc chưởng môn đợi một lát, ta lập tức đi xuống.”
Ở khách sạn động thủ, toàn bộ giang hồ đều biết Ba Nguyệt lâu chủ chính là Nhạc gia cô nhi, không tới phút cuối cùng, nàng không muốn không đánh đã khai. Nhạc Hải Triều đến đây là có mục đích, nàng ở chỗ sáng, không dễ hành động, nhưng nếu là trong tối, còn rất nhiều cơ hội.
Nàng để Tô Họa giả nàng ra mặt, giao sa bao trùm nửa gương mặt, hắn căn bản phân biệt không rõ ai là ai.
Tô Họa thay trang phục của nàng và hoá trang mở cửa đi ra ngoài, nàng mang mặt nạ, dọc theo hành lang dài trên lầu chậm rãi điều chỉnh vị trí, để đọc được khẩu ngữ cuộc nói chuyện. Khi Ba Nguyệt lâu trang phục sắc đỏ nhanh nhẹn lướt qua hàng lan can khắc hoa, người đứng giữa đại đường đứng lên.
Tô Họa cười duyên, “Không hổ là Nhạc chưởng môn, đem khách sạn đều cho thanh tràng.”
Nhạc Hải Triều khiêm tốn cười, “Để lâu chủ nghỉ ở tiểu khách điếm cũ nát này, thật sự là chịu thiệt rồi. Trách ta hai ngày nay bận quá, không thể tận tình làm chủ, không sắp xếp chỗ chu toàn, mời Lâu chủ bao dung.”
Tô Họa không vòng quanh, chỉ nói: “Ta đi ngang nghỉ chân mà thôi, ít ngày nữa lại đi, tạm vài ngày cũng không ngại. Nhạc chưởng môn hôm nay đến, là nhớ tới Ba Nguyệt lâu ta có chỗ dùng sao? Nhạc chưởng môn đừng khách khí, cứ nói đừng ngại, chỉ cần thù lao thích hợp, mọi việc đều có thể thương lượng.” Thật sự là khẩu khí của Nhai Nhi, việc buôn bán dăm ba câu không thiếu mùi tham tiền, giả rất giống.
Nhạc Hải Triều cười sang sảng, “Lâu chủ thật sự là khoái nhân khoái ngữ, như vậy cũng tốt, tránh rất nhiều phiền toái. Không gạt lâu chủ, gần đây trong Thương Ngô thành không yên ổn, Trường Uyên trưởng lão một người lại một người bị ám sát, khiến quân tâm bất định, nhân tâm hoảng sợ. Hung thủ liên tục chưa bị bắt, Nhạc mỗ đêm không thể ngủ, Ba Nguyệt lâu chuyên giúp đỡ việc khó của người,
Tô Họa nghe xong, phe phẩy quạt lụa chậc chậc mà thán: “Trên giang hồ có đồn đãi, nói giết chết tứ đại trưởng lão, chính là cô nhi của Nhạc thiếu chủ. Đã xác định thân phận của hung thủ rồi, Trường Uyên lại không bắt được sao? Khiến ta có chút rối không rõ, nếu thật là cô nhi của Nhạc gia, nhận tổ quy tông là được, vì sao có thể giết hết trưởng lão trong tộc? Mặt này có hiểu lầm gì không?”
Nàng quay lại, cố ý cùng đứng hầu một bên nhóm hộ pháp chế nhạo, làm Nhạc Hải Triều mặt mũi xấu hổ, phẫn nộ nói: “Gia môn bất hạnh, để lâu chủ chê cười.”
Cuối cùng là ai bất hạnh, dĩ nhiên là Nhạc Nam Tinh bất hạnh. Loại tranh quyền đoạt thế, tàn sát đồng môn, dù sao cũng vẫn chịu người đời khinh thường gièm pha, mặc dù thắng, cả đời không ngẩng đầu lên.
Chẳng qua Nhạc Hải Triều cũng không làm rắc rối vấn đề, tư xấu hổ rất nhanh chuyển thành kiêu căng, “Trường Uyên bị hao tổn nặng, giang hồ đồng đạo không thể ngồi yên, bắt đầu hôm nay đã đến Thương Ngô thành. Nhạc mỗ lần này gặp lâu chủ, thực ra không chỉ vì trưởng lão gặp chuyện, mà là vì muốn bắc cầu nối kết Ba Nguyệt lâu cùng võ lâm các. Lúc trước khi còn Lan Chiến các chủ, cùng với giang hồ các phái bằng mặt không bằng lòng, Ba Nguyệt Các đã từng là ngoại tộc trong mắt mọi người. Bây giờ Lâu chủ chấp chưởng Ba Nguyệt lâu, có thể muốn nghĩ gia nhập minh hội, cống hiến cùng Chúng Đế Chi Đài?”
Dụ hoặc thật lớn, vào minh hội, cách Chúng Đế Chi Đài minh chủ gần hơn vài phần. Xa xa thấy Nhai Nhi nắm chặt quyền, Tô Họa không biết trong lòng nàng đăm chiêu suy nghĩ gì, nhưng không nghĩ ngợi liền đáp.
Nàng nói được rồi, “Nhạc chưởng môn thật chu đáo, theo lời ngài nói, vậy Ba Nguyệt lâu nguyện cùng Trường Uyên kết làm minh hữu, sau này chuyện của Trường Uyên là chuyện của Ba Nguyệt lâu ta.”
Nhạc Hải Triều mục đích đạt thành, hắn mỉm cười đứng lên, chắp tay nói: “Lâu chủ đã có ý, Nhạc mỗ nguyện cùng lâu chủ chân thành cởi mở. Trước khi Ngũ đại phái đến Thương Ngô thành, tại hạ muốn mời lâu chủ cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp.”
Sóng mắt trên mặt lưu chuyển, “Cùng nhau thưởng thức thịnh cảnh? Chúng ta từ Vương Xá Châu đến, chưởng môn đã biết. Một khi đã như vậy, thịnh cảnh tất nhiên không tầm thường, chưởng môn gợi ý, khiến lòng ta ngứa ngáy.”
Đèn lồng khách điếm treo cao, khuôn mặt Nhạc Hải Triều nhìn nửa tỏ nửa mờ, cười có chút ái muội, “Lâu chủ ngứa ngáy, Nhạc mỗ tạm thời chưa giải được. Ngày mai đi, đêm mai, ta đưa lâu chủ xem vật hiếm, đến lúc đó hân hạnh đón tiếp lâu chủ.” Dứt lời chỉnh lại trang phục, trong cái nhìn chăm chú của mọi người, nghênh ngang mà đi.
Tô Họa theo các hộ pháp lên lầu, cùng Nhai Nhi hội họp, Si Mị nhẹ giọng hỏi: “Muốn thuộc hạ đi theo dõi hắn hay không, kết liễu hắn?”
Nhai Nhi lắc đầu, “Giết hắn rất dễ, ta tò mò ở thứ hiếm mà hắn nói, nếu không đoán sai, đó là thứ kia.”
Võng Lượng sờ ban chỉ trên tay, nhẹ giọng nói: “Hay dùng một bao hỏa dược, cho nổ Thành Nam cổ lâu.”
Nhai Nhi thở dài, “Ngươi làm sao mà biết chắc chỗ hắn dưỡng cổ chỉ có một ở Thành Nam?”
Mọi người đều không nói, Tô Họa còn cân nhắc lời nói trước của hắn, “Hắn nói giới thiệu Ba Nguyệt lâu nhập minh hội…”
Nhai Nhi khẽ cười một tiếng, “Chỉ e Nhạc Hải Triều đã bắt đầu hoài nghi Ba Nguyệt lâu. Ngũ đại môn phái ngày mai sẽ có thể vào thành, hắn lại muốn ta ngày mai xem thứ hiếm lạ…”
Nghĩ đến là còn chưa từ bỏ ý định a, trưởng lão tự tiện phát thiếp anh hùng, không được hắn cho phép. Giờ muốn khuyên lui ngũ đại môn phái là không có khả năng, người người đều ôm ấp mục đích đằng đằng sát khí mà đến, xem chim tốt ở đâu? Bây giờ chỉ có chờ ngũ đại môn phái trước khi vào thành, bắt cá lọt lưới năm đó, như vậy Mưu Ni thần bích hắn có thể độc chiếm. Trên đời này, còn có người ngại tiền nhiều sao?
“Cuối cùng phải đi, hay là không đi?” Tô Họa nghe ý nàng.
Nhai Nhi nói đi, “Người ở chỗ sáng, ta nấp ở một nơi bí mật gần đó. Mặc kệ hắn làm trò mèo gì, đêm mai nhất định phải giải quyết hắn.
Mọi người lĩnh mệnh, đều tự trở về chuẩn bị.
Vốn tưởng rằng tiếng khóc lúc nửa đêm quanh quẩn đầy thành là do cổ hầu phát ra, dù sao sau khi nó chết, thanh âm kia quả không xuất hiện nữa. Nhưng tối nay Nhai Nhi lại bị âm thanh này đánh thức, trong sương mù chỉ cảm thấy cao độ so với trước rất cao, càng thê lương hơn, phảng phất điểm thống khổ đã đến giới hạn, chỉ cần thêm một cọng rơm, sẽ đứt dây đàn huyền.
Trong lòng nàng nhảy lên, không biết thế nào, như từ hư không xuất hiện một bàn tay, gắt gao bóp chặt cổ nàng, làm nàng hoảng hốt, thở hổn hển. Âm thanh gào thét, lần đầu nghe thấy nhiều người kinh hoàng bất an, nhưng lại như tiếng người hát, thật ngắn ngủn sai nhịp, lại có thể nghe ra vô cùng bi thương cùng tuyệt vọng. Không có phẫn nộ, chỉ có thống khổ, thậm chí cầu được chết. Nàng bình tĩnh ngồi ở trên giường, bỗng không có dũng khí đi đẩy cửa sổ ra nhìn. Cứ như vậy nghe xong thật lâu, đến khi thanh âm dần dần thấp xuống, như kéo tơ chìm trong bóng đêm, nàng mới phát hiện trong lòng bàn tay lạnh cả, mở ra năm ngón tay, trong lòng bàn tay nắm chặt đầy mồ hôi.
Ngày hè nhiều mưa dầm, ngày thứ hai sắc trời lại không tốt, cùng đến chạng vạng thời gian, bắt đầu giọt giọt tí tách đổ mưa.
Một chiếc xe ngựa màu đen đứng trước cửa khách điếm, môn đồ cầm ô, trong xe người nhấc bào đi xuống, đứng đợi từ tốn ở bậc thềm. Không bao lâu người trong khách đi ra, rất không kiên nhẫn, “Thời tiết rất xấu, đêm nay bắt buộc phải đi sao? Ngày mai ngũ đại môn phái tề tụ, đến lúc đó ngài đưa ta đến, mọi người đều được xem ảo thuật, không tốt sao?”
Nhạc Hải Triều hơi nheo mắt, trong mắt hàm chứa tia sắc lẹm như ánh đao, cười nói: “Người nhiều không tiện, thứ này cùng lâu chủ có liên quan, lâu chủ tin tưởng chút cũng không tốt hay sao? Huống hồ có Nhạc mỗ đi theo, lâu chủ chẳng lẽ không muốn cùng đi?”
Mỗi chữ đều có tính toán, Nhạc Hải Triều biết rõ mình là con mồi tốt nhất, bởi vậy đem chính mình ra đánh bạc .
Tô Họa đương nhiên muốn cố theo, nàng nhìn ánh trời còn sót lại, nâng tóc mai bên trâm cài tóc, lộ dáng phong tình nói muốn ngồi chung cùng Nhạc chưởng môn, đương nhiên bị khéo léo từ chối. Nhạc Hải Triều sợ chết, hắn muốn giữ khoảng cách để không có cơ hội gây nguy hiểm, “Nhạc mỗ người thô thiển, lỡ sơ ý đường đột lâu chủ, thật không phải . Ta vì lâu chủ chuẩn bị xa giá, trời đổ mưa, vẫn nên ngồi xe.”
Tô Họa cầm quạt lụa che mặt mà cười, “Nhạc chưởng môn sẽ không vì ta mà chuẩn bị xe chở tù ha! Ba Nguyệt lâu ta là địch chung của cả võ lâm, lỡ đâu Nhạc chưởng môn tính toán vì võ lâm trừ hại, ta đây làm sao bây giờ.”
Cuối cùng vẫn chừa lại các tư xe, lượn lờ hướng tây mà đi.
Mưa dần lớn, hạt mưa đồm độp đánh vào đấu lạp thượng, Si Mị cùng Võng Lượng trên người lân giáp đen như mực cũng sáng lên một tầng nước. Cầm chuôi kiếm đội mũ mão đụng mái hiên, sắc trời mau tối, hai bên đường cây cối càng thêm rậm rạp, đuôi mắt một đạo hồng quang chợt lóe, tiến vào mưa đêm rả rích.