Chương 51: Cô là khởi đầu của sự xui xẻo và cũng là người kết thúc hạnh phúc của tôi
Tác giả: Vưu Tứ Tỷ
Nhạc Hải Triều không dẫn người đi về hướng thành nam, nơi đó đã bại lộ, không còn dùng được nữa.
Nhai Nhi biết lão ta thỏ khôn có ba hang, đáng tiếc sau trận chiến với cổ hầu cô đã bị thương, nên sau đó đã không thể tiếp tục điều tra được nữa. Nói vậy khi khắp thành đệ tử Trường Uyên điều tra kẻ xâm lấn thì lão ta cũng đã lặng lẽ dời người cổ đi nơi khác, giờ tòa lâu ở thành nam kia cơ bản đã bỏ không rồi. Hồ Bất Ngôn ngầm đi thăm dò, ngoài mấy thủ vệ môn đồ ra thì bên trong trống không không còn một vật nào, chỉ có dấu vết chất lỏng do cổ độc ăn mòn để lại trên mặt đất chứng minh nơi này từng là nơi nuôi dưỡng thậm chí tạo ra thứ gọi là “thú”.
Vốn dĩ nói muốn huỷ hoại tòa lâu kia, giờ xem ra không cần nữa. Nhai Nhi nằm rạp trên lưng kim hồ ly, vút qua mưa gió, tốc độ của y phải nói là còn nhanh hơn cả hạt mưa rơi xuống.
Hồ Bất Ngôn tranh thủ lúc rảnh rỗi tán thưởng:
– Ông chủ dáng người đẹp thật.
Nhai Nhi hai tay bám chặt cổ y:
– Đứng đắn chút đi.
Hồ Bất Ngôn lẩm bẩm:
– Nói đùa chút cho giảm bớt không khí thôi mà. Một Nhạc Hải Triều thôi, một người phàm hèn hạ thôi, võ công còn chẳng cao, để cho tôi, tôi cắn chết lão ấy luôn, cô có tin không?
Nhai Nhi thở dài.
– Tối hôm qua lại để Tô môn chủ đánh à? Tô Họa cũng là người phàm, sao ngươi lại bị người ta đánh cho mặt mũi bầm dập thế hở?
Hồ Bất Ngôn nhớ tới chuyện tối qua, quai hàm lại đau nhưng nhức. Y vẫn luôn cảm thấy giữa nam và nữ ở chung thật là huyền diệu, chỉ cần vừa mắt thì mọi ngôn ngữ chứng minh đều vô nghĩa. Một ánh mắt, một cái lúm đồng tiền, vượt qua mọi thiên ngôn vạn ngữ rồi.
Tô Họa bề ngoài ngang ngạnh, thực ra là người có nét đẹp tâm hồn. Hồ Bất Ngôn ngắm nhìn đến say mê, tự nhận là người biết thưởng thức nữ nhân sâu sắc. Có thể khiến nàng ta nói ra lời, nhất định sẽ là bề ngoài văn chương nhưng lòng dạ thì sâu sắc, lời nói khó diễn tả được. Vì thế y để ý nhất cứ nhất động của nàng ta, ý định từ vẻ thiên kiều bá mị của nàng ta tìm được một tia tình cảm chân tình. Thành công không? Hồ Bất Ngôn cho rằng thành công. Tỷ như nàng ta đang cười tươi tắn, chợt chạm phải ánh mắt của y thì không cười nữa, khóe môi nhếch lên giống như độ cung ai oán, làm y nhìn thấy thì trái tim run rẩy. Y cảm thấy một nữ nhân sâu sắc đầy hương vị như vậy đáng để nhấp nháp một cách tinh tế tỉ mỉ. Tựa như uống trà vậy, trà mới pha tuy rằng thơm ngát, nhưng lại không mang đến hương vị cổ kính được, cần phải từ từ thưởng thức, thậm chí trải nghiệm, mới có thể nhấm nháp được vị đậm đà trong đó. Con người sự từng trải không giống nhau, phương thức biểu đạt tình yêu cũng không giống nhau, tỷ như Tô Họa, đối mặt với người càng không để bụng, nàng ta càng phóng đãng. Người càng để ý, thì ngược lại càng như nước sâu yên tĩnh không muốn nhiều lời…Thật là một con người phức tạp nha!
Xem đi, xem đi, nàng ta lại có biểu cảm như này đối với y rồi. Hồ Bất Ngôn ngơ ngác nhìn nàng ta, nàng ta xoay người tránh đi, nhưng trước khi đi còn ngoái lại nhìn y một cái. Vì thế ngàn lời muốn nói đều nằm trong cái ngoái đầu lại nhìn kia, Hồ Bất Ngôn lập tức tự giải nghiã, đây là tín hiệu hẹn hò sau hoàng hôn đây mà.
Y mừng rỡ như điên, trở về thay trang phục màu mè nhất, điểm chút xông hương, nhảy qua làn khói, còn gỡ đai lưng xông thật thơm, muốn cho cả người mình thơm ngào ngạt. Tô Môn chủ là người tinh tế, đừng để chuyện trước mắt làm cho nàng ta bảo y bất nhã. Y rạo rực nghĩ, càng nghĩ càng thấy nên làm, cuối cùng còn kéo ống quần ra, để làn khói kia xông hẳn vào đũng quần. Làn khói nhẹ nhàng luồn qua giữa đùi y, y nhắm mắt lại, tưởng tượng làn khói kia chính là đôi tay mềm mại ấm áp của Tô Môn chủ.
Khi thời gian đã đến, hương cũng xông xong rồi, y run rẩy sửa sang lại quần áo dung nhan, sau đó dán tai lên tường nghe ngóng, nghe xem Tô Họa ở bên cạnh có động tĩnh gì không. Kết quả nghe nửa ngày, ngay cả ván giường kẽo kẹt cũng chẳng có, xem ra nàng ấy không ở trên giường rồi mà đang đau khổ chờ đợi mình. Y sốt ruột, vội mở một cánh cửa ngó ra ngoài, thật là tốt quá, lối đi nhỏ của khách điếm không có một ai. Lắc mình đi ra, thò tay đẩy cửa phòng của Tô Họa, quả nhiên là không cài then. Y tức thì mở cờ trong bụng. Ngoài miệng nói không cần, trong lòng thì đã mê mẩn mình từ lâu rồi, dẫu sao thì người đàn ông biết săn sóc lại quyến rũ như y đây thế gian rất hiếm có nha. Hồ Bất Ngôn cười hắc hắc, ngoác miệng tới tận mang tai chuẩn bị tặng Tô Môn chủ một cái ôm khổ tận cam lai. Ai ngờ đón y là một nắm quyền to bằng cái đấu lớn, nện mạnh vào mặt y, khiến cho y hoa mắt choáng váng, lòng nghĩ, chẳng lẽ mình đi vào nhầm phòng à? Không phải đâu, không đi nhầm đâu…Nhìn kỹ, mặt Tô Môn chủ như la sát, hai mắt đầy căm hận, nắm quyền lại lần nữa đánh tới. Thịch một cái, tức thì đánh y ngã lăn ra đất. Hồ Bất Ngôn nằm dưới đất giờ phút này vẫn còn sức cảm thán, thói đời nha, muốn từ chối mà còn đón tiếp đến mức độ này cơ, Tô Môn chủ quả nhiên không hổ là thủy tổ của giới tình.
Cho nên hôm nay đi làm nhiệm vụ mặt mày mới sưng vù như thế, ban đầu y còn xấu hổ gặp mọi người, không ngờ mọi người thấy thì chẳng ai trách móc cả, đặc biệt là Tô Môn chủ, nói nói cười cười không chút nào xấu hổ, ít nhiều còn cho y chút mặt mũi. Vì thế y bình thường trở lại, ai mà không có chút yêu thích cá nhân đâu chứ, không chậm trễ chính sự, y vẫn là nhân tài lương đống.
Vốn dĩ y đã quên chuyện này đi rồi, không ngờ lúc này lâu chủ lại nhắc tới, tức khắc như cắm một cây đao trong lòng y, thì ra họ đều biết hết rồi.
Hồ Bất Ngôn cảm thấy nước mưa trên người đều là nước mắt của y, nhưng y vẫn bướng bỉnh:
– Tô Họa là phụ nữ, mà lão Hồ đây thương hương tiếc ngọc chưa bao giờ đánh phụ nữ.
Nhưng y không đánh phụ nữ, không biết như thế nào, cuối cùng chuyển thành bị phụ nữ đánh. Hồ Bất Ngôn lại bắt đầu thổn thức:
– Ông chủ à, cô là họa của tôi đấy.
Nhai Nhi nhìn chằm chằm phía trước, bởi vì tốc độ y quá nhanh, xe ngựa Nhạc Hải Triều căn bản không đuổi kịp, cho nên đành phải lệnh cho y giảm tốc độ lại. Y vừa lao qua, cô liền quan sát chặt chẽ hướng đi của đoàn xe. Nhưng Hồ Bất Ngôn vào những ngày mưa dầm luôn có chút ưu buồn nho nhỏ, cô đành đáp lời theo đôi câu cho có lệ:
– Vì sao?
Y sụt sùi nói:
– Bởi vì từ lúc ở ngoài Phương Trượng Châu gặp cô thì tôi làm gì cũng thất bại cả. Cô khởi đầu của sự xui xẻo, và cũng là kết thúc hạnh phúc của tôi.
Nhai Nhi nhếch khóe miệng:
– Nói bừa. Ta nói cho ngươi, rốt cuộc là vì sao biết không. Bởi vì ngươi trước kia chỉ dụ dỗ những tiểu hồ ly không rành thế sự, giờ ngươi tham lam, mưu toan dụ dỗ con người. Ngươi mới có 300 năm đạo hạnh mà thôi, lừa cô nương bình thường thì thôi đi, nhưng không nên ở Ba Nguyệt Lâu khoe khoang mị thuật của mình. Luận thủ đoạn, Tô Họa là ông nội của ngươi đấy.
Hồ Bất Ngôn quả thực sợ ngây người,
– 300 năm, nói nhẹ nhàng nhỉ, người phàm các cô chỉ sống được mấy chục năm thôi đấy.
Nhai Nhi nói:
– Không thể tính như vậy được, người sinh ra người, hồ ly tu thành hình người, chẳng phải mất mấy trăm năm à.
Nói như thế, lại gợi cho Hồ Bất Ngôn nhớ tới chuyện cũ. Nhớ trước đây y chưa vượt qua cấp độ cuối cùng không nề hà lên Bồng Sơn làm tạp dịch. Có ai biết thân người đầu hồ ly ăn mặc bao y, cầm cái chổi, loại sinh hoạt này khó khăn biết nhường nào không? Bồng Sơn bốn mùa như xuân, bởi vậy giữa trưa hơi nóng hơn một chút. Thân thể không lông lá khá là mát mẻ, có lông thì như bị nhét vào trong bếp lò, người nào mà chưa từng trải qua tình trạng nửa người nửa thú, vĩnh viễn không cảm nhận được nỗi đau này.
– Cho nên tôi cảm thấy bản thân không thể cứ tiếp tục cuộc sống hoang đường như vậy mãi, tôi nên tìm một nơi để tiếp tục tĩnh tu, ông chủ nói xem có đúng không?
Nhai Nhi hừ mũi:
– Ta là người ích kỷ, giờ ngươi đang làm việc cho ta, chẳng lẽ ta lại ủng hộ ngươi quay về thanh tu, không làm hồ kỵ cho ta nữa à.
Hồ Bất Ngôn kêu lên:
– Quả nhiên là cặn bã. Tôi vẫn luôn đánh giá cao bản tính cặn bã của cô, rất thẳng thắn, không vòng vo…
Người trên lưng y lại véo tai y, giống như kéo dây cương:
– Rẽ vào,
Y bị túm chặt, lập tức tập trung tinh thần. Thì ra đã ra khỏi thành Thương Ngô từ lúc nào rồi. Đằng trước là hai ngọn núi đối mặt với nhau, ở giữa là một khe hở rộng chừng ba trượng, được người ta tận dụng mọi thứ mà tạo một tòa lâu, không nhìn kỹ, cho rằng đó chính là sơn thể.
To lớn, đồ sộ, Nhạc Hải Triều quả thực là kỳ tài kiến trúc. Hồ Bất Ngôn hạ thấp thân thể xuống, nói nhỏ:
– Làm chưởng môn hơn hai mươi năm cũng không phải làm chơi, sau có quyền thì có thể luyện cổ tạo lầu, nhân sinh người xấu cũng là một bước một dấu chân.
Nhai Nhi không để ý tới câu châm trọc của y, chỉ híp mắt đánh giá tòa sơn thể kia, trên vách đá tạc động so le, mỗi động đều có lửa màu xanh, có lẽ bởi vì khi Hoạt sắp thành hình, không thể tiếp xúc với nhiệt độ quá cao được, cho nên đều dùng nến xanh lạnh để thắp sáng. Cái gọi là nến xanh lạnh được tạo ra bằng cách nghiền xương người, sau đó trộn với dầu xác và dầu sáp. Nó cháy như lửa phốt pho, chạm vào không bị bỏng. Nhai Nhi bắt đầu suy xét, một khi hành động của vị chưởng môn này bị bại lộ, thì không biết từ danh môn chính phái mỹ miều này có còn người ta coi trọng nữa không.
Khi Tô Họa xuống xe ngựa, Nhạc Hải Triều đã đứng trên cầu nổi đối diện rồi. Đúng là cẩn thận có tiếng, lão ta trước sau duy trì khoảng cách với người ngoài, chỉ chắp tay làm động tác mời:
– Lâu chủ, mời đi theo ta.
Tô Họa phe phẩy cây quạt, gót sen khoan thai, cũng không nói lời nào, trao đổi ánh mắt với Yêu Quái và Quỷ Quái. Dù sao mục đích chuyến này của họ chỉ có một, chính là giết Nhạc Hải Triều. Đối với những gì có liên quan đến lâu chủ, không phải là điều họ có thể suy xét, có quan trọng hay không, lâu chủ sẽ tự phán đoán.
Nhưng mà tòa sơn lâu này đi vào như đi vào động ma, sâu không lường được. Tô Họa đứng lại, chau mày nói:
– Nhạc chưởng môn, ngươi dẫn ta tới nơi này, đừng có giở trò gì sau lưng đấy. Ngươi ta không quen biết, ta dựa vào đâu mà tin ngươi?
Nhạc Hải Triều xoay người lại, nét mặt dưới ánh sáng xanh lạnh âm trầm như quỷ mị,
– Không biết lâu chủ có từng nghe nói đến khai sơn chưởng môn Trường Uyên không?
Tô Họa ngây ra:
– Nhạc Nam Tinh á?
Lão ta nói phải,
– Phụ thân của Nhạc Nhận Dư, đã từng đứng đầu đông di tam tú.
Nhắc tới cái tên này, trong lòng Tô Họa nhảy dựng lên. Khó trách lão ta nói có liên quan đến Nhai Nhi, e rằng lão ta đang đánh cuộc, Ba Nguyệt Lâu chủ chính là con gái của Nhạc Nhận Dư cùng Liễu Giáng Niên. Bất kể là không phải, Ba Nguyệt Lâu thanh danh hỗn độn, diệt trừ Ba Nguyệt Lâu chủ vốn dĩ chính là thay trời hành đạo, đối với lão ta có trăm lợi mà không một hại.
Nhưng nếu Nhạc Nam Tinh thật sự ở trong tay lão ta, vậy thì sự việc không ổn rồi. Sau khi cha mẹ cùng vong, nếu tổ phụ còn sống, thì đó là người thân duy nhất rồi, ai có thể bỏ mặc được đây? Tô Họa đành phải ổn định Nhạc Hải Triều, gắng sức nghiệm chứng sự thật trước.
– Nhạc chưởng môn cứ hay nói đùa. Nhạc Nam tinh đã chết vào hơn hai mươi năm trước rồi, lúc ấy toàn bộ giang hồ còn chấn động, ta nhớ rất rõ ràng đấy.
Nhạc Hải Triều cười nhạo,
– Lâu chủ nhớ lầm rồi. Trường Uyên tuy công bố với bên ngoài tin Nhạc Nam Tinh đã chết, cũng đã phát tang, nhưng không một ai từng thấy thi thể của ông ta. Chết không thấy thi, lâu chủ hành tẩu giang hồ nhiều năm, chẳng lẽ không nghi ngờ thật giả hay sao? Ta cho rằng lâu chủ đối với hiện trạng của Nhạc Nam Tinh sẽ cảm thấy hứng thú, xem ra là ta đoán sai rồi. Cũng phải thôi, lâu chủ chưa bao giờ gặp ông ta, sống chết của ông ta có liên quan gì đến lâu chủ đâu cơ chứ.
Cho nên lão ta mới không sợ mà tới cửa, nếu không có Nhạc Nam Tinh trong tay, dựa vào thân thủ không xếp hạng trong võ lâm của lão ta mà nói làm sao dám đấu với Ba Nguyệt Lâu!
Tô Họa yên lặng, Yêu Quái và Quỷ Quái đều ấn chuôi kiếm chỉ về phía trước, xem ra bọn họ đã chuẩn bị chiến một trận. Nàng ta hít sâu:
– Cũng phải, nếu đã tới đây rồi, vậy thì đi xem thử vậy. Nhưng Nhạc chưởng môn đừng làm ta thất vọng đấy, nếu chỉ là một cái thi thể, ta sẽ không để yên đâu.
Họ tiếp tục đi trong đám lân hỏa nhảy nhót, phía sau 50 bước, từng thủ vệ một bị cắt yết hầu gọn gẽ.
Nhai Nhi xanh cả mặt, nếu những gì Nhạc Hải Triều nói đều là thật sự, vậy thì mỗi đêm khi tiếng tru thê lương cất lên, thì sẽ tìm ra nơi xuất xứ của nó. Song kiếm trong tay đang run rẩy, cô bất giác không khống chế được cảm xúc của mình, xuyên qua xà nhà ngang dọc, cứ có cảm giác tinh thần bất an, năm lần bảy lượt suýt ngã xuống dưới.
Dưới chân đặt một cái, phát ra tiếng vang nhỏ. Thủ vệ phía dưới ngẩng lên nhìn, thấy một gương mặt lạ lẫm, đương nhiên còn chưa kịp cất tiếng thì một ánh sáng lóe lên, tức khắc không mở miệng được nữa.
Hồ Bất Ngôn đi theo sau đến dùng tay ra hiệu với cô, bảo cô bình tĩnh lại. Ai mà biết đây có phải là trò lừa bịp của Nhạc Hải Triều không, giờ mình tự loạn trước, rất dễ bị thua trong tay lão.
Nhai Nhi hít thật sâu, phát hiện bản thân đúng là xử trí quá cảm tính, bình ổn lại rồi, tiếp tục đi theo họ.
Có lẽ sơn thể được thông suốt, tóm lại độ sâu cực kỳ lợi hại. Cuối cùng cũng tới một sân bãi hình tròn giống như độn lâu thành nam, có lưới sắt, có hình giá. Một người phụ nữ đang đau đớn mấp máy dưới đất, thỉnh thoảng há to miệng, ngoài nôn ra mật thì không phát ra được bất cứ âm thanh gì. Tô Họa khó chịu bịt mũi:
– Nhạc chưởng môn, ngươi cho ta xem cái gì thế?
Ánh mắt Nhạc Hải Triều tràn ngập sự kiêu căng:
– Đây là luyện cổ của ta, hôm nay phá kén ra ngoài, mời lâu chủ thưởng thức.
Lão ta hếch cằm lên, ra hiệu, thủ hạ lập tức móc ra hai đoạn ống trúc thô to, ngậm hoàng phiến ngang miệng, thổi lên một điệu kỳ dị. Ống trúc nhúc nhích, trong ống chậm rãi bò ra hai con rết đỏ sậm, quen thuộc chui vào miệng người phụ nữ kia. Bên trong cơ thể người phụ nữ kia rất có khả năng từng bị ăn mòn gần hết rồi, da cũng trở nên cực mỏng, nơi con rết đi qua còn mơ hồ thấy được vết chân của nó.
Quá ghê tởm, Tô Họa nhăn mày lại, Yêu Quái cũng không nhịn được nuốt khan nước miếng.
Thân thể con người ấm áp ẩm ướt, Hoạt ham an nhàn, ăn vạ bên trong không chịu ra, cần phải dùng con rết để bức nó. Vì thế trong bụng người xảy ra trận hỗn chiến, nó rốt cuộc phải chui ra, lúc này đã khác rất nhiều so với lần trước Nhai Nhi nhìn thấy, nó dài hơn và mắt đỏ hơn, thân thể cũng có dáng vẻ của người, chỉ là chưa hoàn chỉnh, vẫn chưa có bộ da như cũ, cơ nhục và gân cốt đều lộ ra ngoài, giống như tù phạm bị lột da trên pháp trường.
– Lâu chủ, ngươi không cảm thấy nó rất xinh đẹp à? – Nhạc Hải Triều cười gần như điên cuồng, – Ta đào tạo người cổ này mất hai mươi năm, trong đó thất bại biết bao nhiêu lần khó mà đếm cho hết được. Cũng may là trời không phụ người có lòng, lần này rốt cuộc đã thành công. Chỉ cần để nó hợp nhất với tử sĩ ta đắc ý nhất, ta có thể san bằng võ lâm, khiến cho cả thiên hạ này phải cúi đầu xưng thần với ta.
Dã tâm bành trướng đến mức độ nhất định, người này chung quy bị điên rồi. Khi Nhạc Hải Triều ngửa mặt lên trời cười to, Hoạt kia loạng choạng đứng lên, dưới cái cổ dài ra, rống lên tiếng rống thị uy.
Hết chương 51