Nhưng điều khiến Tô Mẫn Ái cảm thấy khó hiểu chính là tại sao Lục Bối Di lại không xuất hiện cùng chồng mình mà lại đi cùng Thạch Tâm Thất, hơn nữa cả hai lại còn có vài hành động dễ hiểu lầm như vậy? Tuy cô cũng rất tò mò, nhưng suy cho cùng đó vẫn là chuyện của nhà người ta, không nên quản nhiều thì hơn.
Chớp mắt một cái, cũng đã không còn thấy hai bóng người kia đâu nữa.
Tô Mẫn Ái nhè nhẹ sờ lấy chiếc bụng tròn lẳng của mình, quan sát đường phố xung quanh một lượt, thiết nghĩ từ khi cô rời đi, nơi này cũng đã thay đổi ít nhiều rồi.
"Á"
Từ phía sau có người gọi tên cô một tiếng, khiến cô giật mình.
Tuy xa cách đã lâu ngày nhưng cô vẫn nhận ra được đó là giọng của Lam Thanh Sương.
"Ái, đúng thật là cậu rồi.
"
Lam Thanh Sương xuất hiện, cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Vẫn thần thái xinh đẹp đó, có chút không tin lại có chút ngỡ ngàng mà nhìn người bạn thân trước mặt.
"Chẳng lẽ còn là đồ giả được sao? Đồ ngốc này.
"
Tô Mẫn Ái cười phì, lại gọi phục vụ thêm một phần nước ép dâu tây.
Mất liên lạc với nhau đã hơn một năm dài, bây giờ gặp lại, Lam Thanh Sương còn thấy rất bỡ ngỡ.
Cô nhìn người con gái ngồi trước mặt, vẫn là gương mặt đó, vóc dáng đó, nhưng từ khí chất đến nụ cười đều đã khác hẳn ngày xưa, không còn là một Tô Mẫn Ái kiêu căng ngạo mạn, không xem ai ra gì nữa.
"Ái, hình như việc sắp thăng chức làm mẹ đã khiến cậu thay đổi đi rất nhiều, nhìn kìa, cả người cậu đều tràn đầy năng lượng sống, so với ngày xưa đúng là cảm giác gần gũi đã tăng lên không ít rồi.
Lam Thanh Sương vừa thật thà nói, vừa nhìn biểu cảm hạnh phúc của Tô Mẫn Ái, trong lòng bất giác cũng cảm thấy vui vẻ thay cô.
"Đúng là sau khi được làm mẹ mình đã có cái nhìn tích cực hơn về cuộc đời này rất nhiều.
Thời gian cũng khiến mình ngộ ra, chân ái chẳng phải ở ngay trước mặt sao, đều là trách mình ngốc cả.
"
Tô Mẫn Ái mỉm cười dịu dàng, lại khuấy nhẹ ly nước ép, một làn gió mát thổi qua khiến mái tóc ngắn của cô khẽ lay động, cánh môi đỏ lại càng tươi tắn nhiều hơn.
"Ái, tớ thật sự chúc mừng cậu"
Lam Thanh Sương lên tiếng, chưa gì đã vội tìm ra vô số cái tên hay cho đứa con tương lai của Tô Mẫn Ái, nói đến nỗi khiến cô phải bật cười.
"Đúng rồi Sương, lần này tớ hẹn gặp cậu chính là cũng có một vài chuyện muốn nói.
Anh trai của Phó Dung đột nhiên mất tích không liên lạc được, cậu có biết chút thông tin gì về anh ta không?"
Lam Thanh Sương nghe đến cái tên kia thì mất vài giây để suy nghĩ.
"Ý cậu là Phó Thành, chủ tịch của Hoa Đô ấy hả? Nói mới nhớ, gần đây tình hình Hoa Đô rất loạn, thời gian trước còn đưa tin bệnh viện này trong lúc bất cẩn đã làm hai mạng người chết trên bàn phẫu thuật.
Nhưng chuyện này từ trước tới nay chưa bao giờ diễn ra, khi đó tớ còn nghi hoặc, bây giờ thì đã thông suốt rồi.
ngôn tình hay
Thì ra do không có Phó Thành mới dẫn đến hệ trạng xấu như vậy.
Tô Mẫn Ái cũng gật gù, nói tiếp.
"Chuyện Phó Thành mất tích ngoài chúng ta ra thì không một ai biết cả, bởi vì người nhà của anh ta đều vì Hoa Đô mà không vội báo cảnh sát.
Còn những người xung quanh, kể cả đồng nghiệp thì chỉ nghĩ là anh ta bị trầm cảm nên thoái thác công việc một thời gian mà thôi.
Sự mất tích của Phó Thành rất bí ẩn, khiến Phó Dung ở Mỹ cũng đang rất phiền lòng.
"
"Cậu có hỏi Di Di lân nào chưa? Biết đâu cô ấy lại biết được gì đó, dạo trước cô ấy cũng rất thân với Phó Thành kia mà"
Lam Thanh Sương đưa ra một lời đề nghị, nhưng lời đề nghị này trong mắt Tô Mân Ái lại cảm thấy không thỏa đáng.
"Lục Bối Di ấy hả? Vừa rồi tớ còn bắt gặp cô ta đi cùng Thạch Tâm Thất đấy, cả hai có vẻ rất thân thiết, nhìn vào còn tưởng đâu họ mới là một cặp vợ chồng.
Xem ra cô ta sống rất tốt, cũng không phụ sự kỳ vọng của Phó Dung.
Lam Thanh Sương nhíu mày, liền nói đồng thuận.
"Đúng là vậy thật, vì tớ cũng hay bắt gặp cô ấy ở một vài chỗ shopping.
Tình trạng của Thạch Tâm Hân hiện nay đang rất căng thẳng, theo lý mà nói cô ấy không nên vô tư như thế mới đúng.
"
Tô Mẫn Ái nghe xong thì thoáng qua một tia