Khoảng thời gian này trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng Lục Bối Di lại quá sức thoải mái, nhìn cô ta của hiện nay thực khác người của lúc trước rất nhiều.
"Hiểu lầm? Giữa chúng ta thì có gì mà hiểu lầm? Anh cùng em ra ngoài đi dạo một chút, chẳng lẽ trong mắt thiên hạ lại thành một cặp tình nhân trơ trẽn sao?"
Lục Bối Di đặt chiếc túi trên tay xuống, bình thản nói.
Xung quanh không có một ai càng khiển cô ta tùy tiện hơn nữa, ngang nhiên dám vuốt má Thạch Tâm Thất một cái.
"Di Di, giữ đúng lễ nghĩa!"
Thạch Tâm Thất sau hành động đó liền xê ra.
"Hừ, ngại ngùng cái gì chứ, đây chẳng phải là điều anh luôn muốn hay sao? Anh có dám nói là anh không thích em không?"
Đứng trước câu hỏi của Lục Bối Di, anh im lặng.
Phản ứng này càng khiến Lục Bối Di hiểu là mình đã nói đúng.
"Thất, anh tốt như vậy, anh thích em, em cũng không nói là không thích anh, vậy tại sao hai chúng ta không được chứ?"
"Di Di! Đây không phải là những thứ mà em nên nói ra đâu, người cần em lúc này nhất chính là Hân, em nên đồng cam cộng khổ cùng nó mới phải, không phải đứng ở trước mặt anh nói ra những lời nói không đúng đắn thế này! Di Di mà anh biết trước đây không phải là một người phi lễ như vậy!"
Thạch Tâm Thất thẳng thắn, mà câu nói này ngược lại đã chọc giận Lục Bối Di.
Cô ta không nói gì, chỉ nhìn anh một cái, thu hôi lại gương mặt còn tươi tắn của mình, lập tức rời lên phòng.
Tiếng cao gót dưới chân vang vọng lại thứ âm thanh cộp cộp, càng khiến người ta phải càng thêm căng thẳng.
Anh đứng dưới sảnh lắng lặng nhìn theo bóng dáng của Lục Bối Di, tâm tư bất ổn, khi cô ta đi khuất rồi, di động trong túi anh mới vừa hay vang lên một tiếng.
"Ái, có chuyện gì sao?"
Anh nhận máy, là số của Đường Bắc Ái.
"Bây giờ nếu rảnh thì sang nhà tôi một chút, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
"
Bên kia đầu mày, Đường Bắc Ái có vẻ có phát hiện chấn kinh, lập tức thông báo.
Thạch Tâm Thất "ừ"
một tiếng, lại không quên cao hứng dặn Đường Bắc Ái chuẩn bị mồi nhắm một chút, vì đêm nay anh sẽ ngủ lại đó, nói xong cũng tắt máy, dặn dò người làm vài câu xong, lên xe rời khỏi nhà.
Anh cũng không biết từ bao giờ, mà sự xuất hiện của Lục Bối Di lại khiến bản thân nặng nề như vậy.
Ở trên phòng, Lục Bối Di vừa mở cửa đi vào thì cũng là lúc Phí Mỹ đang giúp Thạch Tâm Hân tập vận động gân chân, các thao tác trên chân liên tục lặp đi lặp lại, anh có vẻ cũng đang nghiêm túc phối hợp, không có chút khó dễ gì.
Sở dĩ anh đột nhiên thay đổi như vậy, cũng bởi vì một lý do duy nhất, đó là anh muốn bình phục để tự mình điều tra xem Lương Hương Hảo rốt cuộc là ai.
"Cô Lục, cô vê rồi! Cô xem hôm nay anh Thạch đã có tiến bộ không ít, ít nhất là hai chân đã cử động được một chút rồi.
Nếu cố gắng luyện tập, kết hợp với thuốc thang điều dưỡng thì có lẽ khoảng nửa tháng nữa, anh ấy có thể bình phục được bảy mươi phần trăm.
Cô Lục, đây là tin tốt"
Phí Mỹ hào hứng nói, nhìn sắc mặt của Thạch Tâm Hân có vẻ cũng đã tốt hơn trước rất nhiều.
"Nhiệt tình như vậy là muốn được đề nghị tăng lương sao? Muốn gì thì tìm người đã gọi cô đến đây, đừng có tìm tôi! Tôi không có tiền chi trả cho những thứ vô nghĩa!"
Lục Bối Di không để tâm chút nào, nói một câu khiến người khác phải hụt hẫng tâm trạng.
"Cô Lục, tôi không có ý đó! Tôi chỉ muốn thông báo cho cô biết tình trạng của chồng mình.
Vì tôi nghĩ cô sẽ vui.
"
Phí Mỹ phân bua, lại nhìn Lục Bối Di, phát hiện người phụ nữ này không hề quan tâm đến chồng mình, nhìn cái cách mà cô ta lướt qua đôi chân gây mòn đó của anh cô cũng hiểu, trong lòng nhị thiếu phu nhân này có lẽ tình cảm đã sớm mai một từ lâu.
"Mỹ, cô ra ngoài trước đi, tôi muốn nói chuyện với Di Di một chút.
Thạch Tâm Hân lên tiếng, lại đại khái gật đầu nhẹ với Phí Mỹ.
Phí Mỹ rời đi, nhưng lúc đi ngang qua Lục Bối Di cô lại tình cờ ngửi được một mùi hương quen thuộc, mùi hương đó cứ bám mãi trong đầu khiến cô phải khựng lại một cách vô thức.
"Còn không ra ngoài? Hay mày muốn ở đây nghe vợ chồng tao nói chuyện?"
Lục Bối Di gắt, Phí Mỹ mới giật mình, vội vã xin lỗi mà rời ra ngoài trước.
Ra đến sảnh lớn, Phí Mỹ cứ không ngừng