Khẽ nhắm mắt lại, trong mơ màng, câu chuyện bi thảm đêm hôm đó vẫn còn như mới chập chững diễn ra ngày hôm qua, một khung cảnh tan nát máu me khiến trái tim Thạch Tâm Hân cũng bỗng trở nên lạnh buốt.
Cuộc đời anh, nếu nói đến thân phận anh trai, thì thứ nhất chính là mắc nợ một đôi mắt sáng cho Thạch Tiểu Phong, thứ hai chính là mắc nợ một cuộc sống gia đình vẹn tròn cho Âu Tư Kỳ, một cái tên vẫn luôn là nỗi canh cánh trằn trọc trong tim anh, ngày qua ngày càng không thể nào buông xuống được.
Đêm hôm ấy, rõ ràng trăng rất sáng, nhưng trong lòng Thạch Tâm Hân lại cảm thấy tăm tối, tê tái, lạnh lẽo vô cùng.
Sáng ngày hôm sau, khi vẫn còn ngủ rất ngon trên giường Thạch Tâm Hân, một âm thanh bước chân gấp gáp xuất hiện, sau đó có một tiếng người lại nói khá to đã đã đánh thức Lục Thiên Tình.
"Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, cô mau thức ổi, có người tìm cô đấy.
"
Tiểu Chúc đứng bên cạnh giường, lay lay cô, liên tục gọi.
Lục Thiên Tình mơ màng, bị lay cho chẳng thể ngủ nổi nữa, khe khẽ mở mắt, ánh nắng bên ngoài ô cửa sổ luồn vào trong lớp rèm, pha lên gương mặt cô một vài tia nhàn nhạt.
Cô khẽ nhìn đồng hồ treo tường, cũng chỉ mới bảy giờ rưỡi sáng mà thôi.
"Tiểu Chúc, có chuyện gì sao?", Lục Thiên Tình còn ngái ngủ, lơ mơ nói.
"Thiếu phu nhân, cô mau thức dậy xuống giường chỉnh trang lại đi.
Có người đến tìm cô đấy, bà ấy đang đợi cô dưới phòng khách", Tiểu Chúc tường thuật, biểu cảm cũng sốt sảng y như phong thái làm việc thường ngày.
"Tìm tôi? Là ai vậy?", Lục Thiên Tình nghỉ hoặc.
Cô quanh năm suốt tháng chỉ ở trong nhà, lại không đặt bưu phẩm gì, ai lại tìm cô kia chứ.
"Là mẹ của cô đó, bà Lương thông gia ˆ Tiểu Chúc vừa nói xong, Lục Thiên Tình nghe đến một chữ "Lương"
kia cũng lập tức tỉnh ngủ.
Thần trí ngược lại còn trở nên tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào.
Cô lao xuống giường, sau đó lại gấp gáp mà hỏi Tiểu Chúc, ánh mắt đã có vài phần lo âu.
"Bà ta!
Em! Em có biết bà ấy đến là có việc gì không?"
"Thiếu phu nhân, sao cô có vẻ căng thẳng quá vậy.
Lương phu nhân nói bà ấy nhớ cô nên đã lặn lội đến đây thăm cô, hiện đang chờ cô dưới phòng khách cùng đại, nhị thiếu gia đấy.
Cô nhanh lên nhé.
Hôm nay thật không may, lão gia lại đi công việc từ sớm, chăng có ở nhà.
, Tiểu Chúc nói rồi, liền nhoẻn miệng cười rời đi.
Lục Thiên Tình đứng bần thần một lúc lâu, cảm xúc đang yên đang lành nhất thời lại vì cái tên không muốn nghe kia mà rối loạn.
Lương Hương Hảo, bà ta đến đây làm gì? Từ khi cô gả đi, đã hơn một năm bà ta còn không bận tâm tới, sao đột ngột hôm nay lại có nhã hứng đóng vai người mẹ tốt như vậy? Chẳng lẽ mẹ cô ở nhà đã có việc gì sao? Không thể suy nghĩ lung tung nhiều hơn nữa, Lục Thiên Tình lập tức chỉnh trang lại, vội vã xuống phòng khách, trong lòng cũng đã chuẩn bị sẵn rất nhiều trạng thái tâm lý sẵn sàng.
Xuống tới phòng khách, Lục Thiên Tình nhìn thấy Lương Hương Hảo đang ngồi nói chuyện rất vui vẻ với hai anh em Thạch Tâm Thất.
Theo không khí đó, có vẻ họ đang nói chuyện rất cuồng nhiệt.
"Con gái!"
Lương Hương Hảo trông thấy Lục Thiên Tình, liền lớn tiếng gọi, giọng nói ngọt ngào còn hơn cả loại mật ong thượng hạng nhất trên đời.
Chỉ là cô, nghe thấy cụm từ kia, lại ghê tởm không tả xiết.
Cô nhìn bà ta, lại nhớ đến những gì bà ta đã làm đối với mình, nhất thời mà im bặt, mặt không cảm xúc, lạnh như một tảng băng.
Hai anh em Thạch Tâm Thất trông thấy biểu hiện kì lạ đó của cô khi gặp lại mẹ mình, cũng bất ngờ không kém, lặng lẽ nhìn nhau không ai rõ điều gì.
Tại sao lâu ngày gặp lại mẹ mình, cô lại có thái độ xa lạ dửng dưng như vậy? Lương Hương Hảo nhận ra sự nghỉ hoặc của hai anh em họ Thạch, liên khẽ ho nhẹ một tiếng nhắc nhở Lục Thiên Tình, sau đó vẫn ngọt ngào gọi.
"Con gái, sao vậy? Gặp lại mẹ con không vui sao? Con không hoan nghênh mẹ sao?"
"Phải, tôi không hoan nghênh bà đến đây đâu!", Lục Thiên Tình bất ngờ nói.
Câu nói kia khiến gương mặt cả ba đều cứng lại.
"Haha, con đùa thôi mà.
Mẹ là mẹ của con, con mong ngóng được gặp mẹ còn không kịp.
Chỉ là vừa rồi gặp lại con có chút xúc động nên mới thất kính như thể, mẹ đừng để tâm nhé", Lục Thiên Tình cười giả lả, phụ họa diễn tròn vai một người con gái