Nhưng Lục Thiên Tình không suy nghĩ được nhiều như vậy, cô chỉ biết chắc chắn Lương Hương Hảo viện cớ để lấy số tiền kia làm vào chuyện không tốt, chẳng hạn như là đánh mạt chược.
Có lần một ắt sẽ có lần hai, cô làm sao có thể trơ mắt mà dung túng bà ta gặm nhấm Thạch gia như vậy? Hơn nữa chỉ mới vài ngày trước, Uyển Nhi còn gọi điện thông báo cha mẹ cô vẫn rất tốt, họ không có bệnh tật gì cả.
Lương Hương Hảo trắng trợn như vậy, cô làm sao có thể bỏ mặc làm ngơ? "Di Di! Con không cần bà ấy ư? Hay bà ấy không phải mẹ ruột của con nên con có thể tùy ý bất hiếu như thế?", Lương Hương Hảo sụt sùi, giả mèo khóc chuột, hòng lấy sự đồng cảm từ Thạch Tâm Hân.
"Bà! ", Lục Thiên Tình tức đến đỏ cả mặt.
Một năm không gặp lại, bà ta vẫn trơ trên không khác xưa chút nào.
nhân bất nghĩa như vậy từ bao giờ? Chẳng lẽ gả vào chốn hào môn vọng tộc rồi thì lập tức quên sạch người nhà phủi bỏ mọi ân nghĩa nuôi dưỡng bao nhiêu năm như vậy sao.
Anh giật lấy tấm thẻ từ trên tay cô, đưa cho Lương Hương Hảo.
Bà ta tuy có chút ấm ức, nhưng vẫn nhận lấy, cất luôn vào túi, thâm lặng mà đắc ý vô cùng.
Nhận được tiên, Lương Hương Hảo lập tức rời đi, trước khi trở về còn kéo tay Lục Thiên Tình ra một chỗ, nói rằng mình muốn dặn riêng con gái vài điều.
"Buông ra đi, bà lại muốn gì?", ra đến chỗ không có người, Lục Thiên Tình mới giật tay ra khỏi tay bà ta, thẳng thắn nói.
"Dĩ nhiên là đến hưởng phúc của con gái cưng, lấy chút tiền đi gỡ vài ván rồi.
"
Lương Hương Hảo thản nhiên nói.
"Tôi cấm bà, tôi cấm bà lần sau không được bén mảng đến đây.
Thạch gia không phải chỗ cho bà diễn kịch, còn một chuyện, bà không được lấy sức khỏe của mẹ tôi ra đùa!", Lục Thiên Tình nghiêm giọng mà nhắc nhở.
"Mày đừng quên nhờ ai mày mới được bước vào cái hũ vàng này.
Sao đây, tao vất vả chỉ cho mày, bây giờ đến đòi lại chút đỉnh cũng sai à? Nhưng mà, mặc kệ mày nghĩ gì, tao vẫn còn sẽ đến nữa.
Và nếu lân sau, mày còn cố ý chống đối tao như hôm nay, thì mẹ của mày! , Lương Hương Hảo đe dọa.
"Nếu bà dám làm gì, tôi sẽ! "
"Mày sẽ nói cho thằng phế vật bại liệt đó biết à? Nó biết rồi nó sẽ làm gì? Trước khi nó cứu được mày thì lão già đó đã san bằng cả Lục gia vì tội dối trá, mẹ của mày còn sẽ thảm hơn những gì mày nghĩ đấy con ngu ạ.
"
Lương Hương Hảo cướp lời mà dẫn mặt.
Mỗi câu mỗi chữ đều đánh vào nơi sâu thẳm yếu mềm nhất trong tim cô.
"Đừng có mà ngu xuẩn định chống lại tao! Cũng đừng có cái ý nghĩ sẽ đưa mụ đi.
Căn bệnh tim của mụ, vừa nhìn thấy mày có khi sẽ đi đời luôn đấy.
Haha! ".
Truyện Ngôn Tình
Lương Hương Hảo nói rồi để lại một tràng cười, bóng dáng cũng khuất dân đằng sau cánh cổng lớn uy nghiêm của nhà họ Thạch.
Bà ta cứ vậy mà rời đi, mang tất cả những hy vọng khao khát của cô trở về cái trấn Tô Thanh đó.
Giấc mơ đưa người mẹ đáng thương rời khỏi nhà họ Lục, cũng theo một chữ bệnh tim kia mà vỡ tan tành.
Lục Thiên Tình không thể xuất hiện, càng không thể đưa bà đi vì đó đều là những điều khiến bà kích động.
Nhưng cô cũng không muốn để mẹ của mình ở lại đó chịu đủ mọi loại dày vò.
Rốt cuộc cô nên thế nào, nên như thế nào đây? Lục Thiên Tình cứ đắm chìm mãi trong những lời nói của Lương Hương Hảo, chân như chôn tại chỗ mà bất động, ý chí rã rời.
Mãi đến khi Tiểu Chúc đi ngang, gọi cô, cô mới hoàn hồn mà trở vào nhà.
Dâu không muốn cũng phải cất đi gương mặt thống khổ đau lòng ấy.
Thạch Tâm Hân vẫn còn ngồi ở phòng khách, dáng vẻ trầm mặc, dường như là anh đang đợi cô.
Trông thấy anh cứ nhìn mình như vậy, cô không chịu được nữa, liền lên tiếng.
"Anh có gì muốn nói sao? Sao cứ nhìn tôi bằng cái ánh mắt chán ghét như vậy?"
[Cô thực không quan tâm đến sinh mạng của người nhà? Cô tiếc tiền, nên muốn để mẹ hai chết đi sao?] Thạch Tâm Hân giải thích.
Từ khi quen biết cô, anh từng thấy cô rộng lượng hiểu chuyện, lại chưa từng thấy dáng vẻ này của cô lúc gặp Lương Hương Hảo.
Đối diện với người mẹ cất công lên thăm con gái, cô lại lạnh lẽo khô khốc, như muốn đoạn tuyệt quan hệ với chính mẹ của mình.
"Chuyện không phải như vậy.
Là anh nhìn lâm thôi.
, Lục