"Uyển Nhị, thay tôi chăm sóc mẹ cho tốt.
Còn nữa, em phải bảo trọng mình.
"
Lục Thiên Tình run run nói khẽ vào tai một cô gái trẻ.
Cô gái kia hai mắt sướt mướt, cả người run rẩy vì sắp phải chịu cảnh ly biệt, gấp gáp gật đầu, gương mặt không giấu nổi sự thương tâm.
Cô là Uyển Nhi, những gì xảy ra với Lục Thiên Tình suốt bao nhiêu lâu qua cô đều biết và chứng kiến cả.
Kể cả sự việc thay nhan đổi họ gả thay lần này.
Uyển Nhi rất trung thành, dẫu chủ có cảnh cơ hàn sống khắc khổ nghèo túng cũng nhất quyết không đi.
Lục Thiên Tình dặn dò xong, đau lòng đến độ phát run, vội vã rời ra ngoài.
Vốn dĩ Uyển Nhi muốn theo cô, nhưng Uyển Nhi đi rồi, ai sẽ chăm sóc cho mẹ.
Thân cô thế cô, Lục Thiên Tình phải chấp nhận để bản thân gồng gánh một mình.
"Đi thôi, xuất phát về thành phố!"
Thạch Vũ lớn tiếng ra lệnh.
Lục Thiên Tình bước lên một chiếc xe lớn tám chỗ ngồi, bần thần vén khăn mà nhìn về nhà họ Lục, nhìn về hướng căn nhà mà cô đã sống suốt bao nhiêu năm qua.
Chuyến đi lần này, chỉ có cha của cô là đi theo đoàn người lên thành phố tham dự hôn lễ, còn về phần mẹ kế, mụ lấy lý do phải ở lại chăm sóc người bệnh mà chính đáng vắng mặt.
Không ngờ thời khắc mà Lục Thiên Tình cô được gả đi, lại thương tâm tới như vậy, đến một cái ôm lưu luyến cũng chẳng có, nếu có cũng là có ánh mắt ghét bỏ xua đuổi của Lương Hương Hảo.
Lục Thiên Tình ngồi trong xe, nắm chặt lấy vạt váy mà nén tiếng thở dài.
Chặng đường này, cô biết phải sống sót ra sao? Đoàn xe chạy hơn ba giờ thì đến trung tâm thành phố Giang, chạy thêm ba mươi phút nữa thì đến cửa lớn nhà họ Thạch.
Hôn lễ diễn ra rất suôn sẻ, tuy nhiên quan khách lại không quá năm mươi người.
Thạch Vũ vì che giấu đối tượng kết hôn lần này, hạn chế khách tham gia hết mức có thể.
Hơn mười phút sau, Thạch Tâm Thất trong trang phục chú rể bước ra ngoài, tiến tới phía Lục Thiên Tình đang trong bộ váy cô dâu trắng muốt đã được thay ra, trên đầu trùm một chiếc khăn voan trắng cùng màu, mỏng như gấm thượng hạng.
Cô khẽ ngẩng mặt, lần đầu trông thấy Thạch Tâm Thất trong truyền thuyết.
Anh chỉ khẽ cười, không nói một chữ, sau đó lấy nhẫn mang vào ngón tay cô, lắng lặng xoay ngược mặt nhân lại, chiếc nhẫn kim cương hướng xuống dưới nền nhà.
Điều đó có nghĩa là gì, vì anh không phải chú rể nên chẳng thể mang đúng nhẫn như nghi thức cho cô dâu.
"Anh! sẽ là chồng tôi sao?"
Lục Thiên Tình khẽ nói, cô ngẩng đầu, nhìn gương mặt người đàn ông kia cách một lớp vải mỏng.
Tuy cô biết rõ sự thật đây không phải người mà mình sẽ lấy, nhưng vẫn cố ý hỏi như vậy.
Thạch Tâm Thất không trả lời, như thể không nghe thấy câu hỏi của cô.
Ánh mắt của anh vừa nóng vừa lạnh, trực tiếp đảo một vòng trên người cô, sau đó lại lặng lẽ thu về.
Lục Thiên Tình biết anh không thích nói chuyện nhiều, cũng đành im lặng.
Hôn lễ kéo dài thêm ba giờ thì kết thúc, trước khi trở về thị trấn, Lục Động đã cố ý tìm con gái, ánh mắt xót xa mà cúi đầu.
Bây giờ, nhìn mặt cô ông cũng không dám nhìn thẳng.
Ông biết, ông có lỗi với cô rất nhiều.
"Thiên! À không.
Di à, con! con có oán cha không? Xin lỗi! "
Lục Động run rẩy, trong lời nói ẩn giấu sự hổ thẹn đắng lòng, ngay bây giờ không có Lương Hương Hảo chua ngoa ở đây, ông mới có thể cố gắng cầu xin từ con gái một lời tha thứ.
Lục Thiên Tình nhìn dáng vẻ của cha, trái tim bất giác mềm lại.
Dẫu gì ông cũng là cha của cô kia mà, nhìn ông khổ sở như thế cô làm sao có thể oán hận được nữa.
Cô biết ông khó xử, nhất là đổi với món nợ ân tình sản nghiệp không thể trả kia.
Cô ôm lấy ông, trong lòng gào thét một loại cảm giác khổ sở điên cuồng.
"Mọi chuyện đã qua, con hiểu cha cũng không thể làm khác.
Chỉ trách! cha đã rước phải một con quỷ về nhà.
Con chỉ mong, cha hãy vì đứa con gái xấu số này mà bảo vệ mẹ thật tốt.
Không còn con bên cạnh nữa, bà ấy chắc chắn rất buôn.
Những chuyện bất biến đã xảy ra, cha hãy giúp con giấu kín, bà ấy có tuổi rồi sẽ không chịu đả kích nổi đâu!"
Sau câu nói chỉ người trong cuộc được hiểu, hai cha con ôm lấy nhau run run, đều không tránh được tiếng nấc nghẹn khổ sở.
Lục Thiên Tình chỉ vì một câu xin lỗi của Lục Động mà sẵn sàng tha thứ hết mọi tội lỗi đáng chê trách của ông.
Sau cái ôm tiễn biệt, cuối cùng Lục Động dẫu không muốn