Mới lần đầu gặp mặt, người mang tiếng là chồng của cô đã không ngần ngại dùng bạo lực làm bị thương chính vợ của mình.
Hành động kia càng khiến Lục Thiên Tình hiểu rõ, cuộc sống sau này cô sẽ phải đạp lên bàn chông mà khổ sở bước đi.
Cô chỉ muốn giúp đỡ anh ta, nhưng anh ta lại xem đó là hành động mỉa mai thương hại.
Lục Thiên Tình đưa tay lau đi dòng máu đỏ trên gương mặt mình, ngay cả gương mặt này cô cũng chán ghét căm hận làm sao.
Cô không dám chọc tới gã đàn ông điên rồ kia, liền lặng lẽ lui về cạnh sofa, khó nhọc xách theo chiếc váy cưới vào nhà tắm, thay ra một bộ trang phục ngủ đơn giản kín đáo mà người của Thạch gia đã chuẩn bị sẵn trong tủ.
"Hừ, ra vẻ cái gì chứ.
Anh cũng chẳng khác gì tôi, hai chúng ta đều là phế vật!"
Lục Thiên Tình ở trong phòng tắm, bất mãn nói.
Anh ta thì lấy quyền gì để làm bị thương cô? Chỉ là một tên vừa liệt vừa câm, căn bản còn không tự mình đi vệ sinh nổi.
Nếu không phải vì nghĩ đến người mẹ ở nhà, cô đã chẳng thèm để mắt đến anh ta từ lâu.
Buổi tối hôm ấy trôi qua trong sự lặng yên, Thạch Tâm Hân sau sự việc thô lỗ kia không buồn nhìn cô một cái.
Lục Thiên Tình cũng chẳng ngó ngàng đến anh nữa, dù sao cũng chỉ là vợ chồng hờ, anh ta dẫu có chết cũng không liên quan gì đến cô.
Sáng hôm sau, Thạch Vũ trông thấy vết thương trên đầu Lục Thiên Tình thì khẽ thở dài.
Ông biết Thạch Tâm Hân đã nổi cáu nhưng cũng đành bất lực.
Đứa con trai này, ông quả thực không biết phải dạy dỗ ra sao.
Tuy tàn tật hai chân, nhưng Thạch Tâm Hân lại là người sống lý trí hơn bao giờ hết.
"Tiểu Di à, chắc hẳn con oán ta lắm phải không? Chồng của con! "
"Cha, con hiểu.
Con không trách cha.
"
Lục Thiên Tình cắt lời.
Phải, cô không trách Thạch Vũ, vì người đáng trách từ đầu tới cuối chỉ có hai mẹ con Lương Hương Hảo lòng dạ rắn độc kia.
"Nếu con biết, tại sao vẫn chấp nhận lấy Tâm Hân, con có thể từ chối kia mà?"
Thạch Vũ chất vấn.
Trong lòng Lục Thiên Tình khẽ cười nhạt.
Người nhà giàu nói chuyện hay thật, từ chối ư? Liệu mụ đàn bà xảo quyệt kia có để cho cô có cơ hội từ chối không? Mụ chính là sợ chọc Thạch Vũ nổi giận sẽ khiến cả gia đình vong bại dưới tay ông, và điều thứ hai là vì mụ tham lam của cải của Thạch gia, dẫu không thể gả được Lục Bối Di, nhưng chỉ cần có Lục Thiên Tình, mụ còn sợ không kiếm chác được chút ít? Đối diện với câu hỏi của Thạch Vũ, Lục Thiên Tình phải khôn ngoan mà tìm một đáp án khiến ông hài lòng.
"Là vì mẹ của con, trước đây luôn phản đối việc con lên thành phố học xa nhà, bà ấy không muốn xa con, càng không muốn con phạm phải cám bẫy.
Bà ấy cho rằng con gái lớn thì cần sớm gả đi, vì vậy từ lâu luôn đôn thúc con có gia đình.
Trùng hợp cha đến muốn kết thông gia, bà ấy thuận nước đẩy thuyền, con cũng muốn bà ấy được vui nên chấp nhận"
Câu nói của Lục Thiên Tình khiến Thạch Vũ rất hài lòng.
Thang điểm của cô trong lòng ông càng vì thế mà cao thêm một bậc.
Lục Thiên Tình đối với những người khác thì rất dễ dàng tiếp xúc, nhưng đối với Thạch Tâm Hân kia thì cô nửa chữ cũng không dám mở lời.
Chiếc ly khiến cô suýt vỡ đầu ngày hôm ấy vẫn còn ám ảnh cô, khiến mỗi khi cô trở về phòng là lại sa sầm mặt mũi, xem anh như ruồi muỗi mà chán ghét.
Ngày hôm ấy, trong lúc Lục Thiên Tình đang tưới hoa thì bắt gặp Thạch Tâm Thất dáng vẻ có chút mệt mỏi lái xe trở về.
Người đàn ông này, từ sau hôn lễ ngày hôm ấy đã chẳng còn thấy mặt, bà Trần khi ấy mới nói cho cô biết, vì bản thân Thạch Tâm Thất vốn là một chủ tịch tân nhiệm, tập đoàn công ty gia đình gần đây xuất hiện rất nhiều những dự án lớn nên anh thường xuyên vắng mặt ở nhà.
Trước khi có cô, thì cũng vẫn như vậy.
Vai vế của Thạch Tâm Thất hiện giờ, là anh chồng của cô.
"Anh trai, anh vê rồi.
"
Lục Thiên Tình có ý tốt, gật đầu chào hỏi.
Nhưng đáp lại, ánh mắt Thạch Tâm Thất chỉ quét qua cô một chút rồi rời đi.
Không đáp lại bất cứ lời nào.
"Bà Trần, hôm nay ăn gì?"
Thạch Tâm Thất ngôi xuống bàn ăn, sự mệt mỏi bao trùm lấy gương mặt điển trai hảo soái của anh, mái tóc mềm đã khẽ rối tung lên vì những nụ hôn bên ngoài của gió.
"Thiếu gia, hôm nay có món canh sườn bí ngô mà cậu thích nhất đấy"
Bà Trần nói rồi, dọn lên bàn một món ăn thơm nức mũi còn nghi ngút khói.
Sau đó lại mang lên một món nữa.
"Thiếu gia, đây là món sương sâm hấp trứng lòng đào, là nhị