Cô gái trước mặt, tuy ngũ quan xinh đẹp, thân hình gợi cảm, nhưng nhìn thái độ đó, Lục Thiên Tình thật chẳng thể nào chứa nổi vào mắt.
Trong đầu cô liên tục lùng bùng hàng loạt những câu hỏi, cô ta là ai, cô ta có quan hệ gì với chồng của mình, và tại sao cô ta lại muốn ở lại đây? Từ bao giờ mà Thạch Tâm Hân có thể trở thành kiểu người dễ dàng cho người khác sống chung như vậy chứ? Đi lâu như vậy, khi trở về lại mang một cô gái theo, hỏi có người vợ nào mà chấp nhận cho nổi? "Cô là ai?"
Lục Thiên Tình hỏi một câu, lại trưng ra một vẻ mặt hết sức nghiêm túc, cũng chẳng có gì là lo lắng hay run rẩy trước cô ta.
Vì cô ta chỉ là khách, còn cô mới là chủ nhà! "Chào chị, chắc chị đây là vợ của nhị thiếu, em họ Vị, tên Vân Hạc, là bạn của chồng chị.
"
Cô gái nọ lúc này mới thu lại gương mặt kiêu ngạo kia, vờ rằng mình rất thân thiện, liên tục cười nói.
Nhưng chữ chị kia, thực sự nhức nhối vô cùng.
"Bạn? Bạn thế nào?"
Lục Thiên Tình lại tiếp tục hỏi, nhìn nụ cười cứng ngắc đầy khuôn khổ kia, thật khiến người ta nhìn phải chướng mắt.
"Là bạn! Lâu năm không gặp.
"
Vi Vân Hạc điềm nhiên trả lời, cơ mặt cô ta lúc này như có gắn cả dây rối trong đó vậy.
Lúc này Thạch Tâm Hân mới kéo nhẹ tay cô, giải thích rằng.
[Cô ấy là bạn cũ của anh, dạo gần đây nhà cô ấy có chút chuyện xảy ra, không còn chỗ để đi nữa nên mới đến nhà chúng ta lánh tạm một thời gian.
Khi mọi thứ ổn định, cô ấy sẽ đi ngay.
] Lục Thiên Tình sau đó lại nhìn Vi Vân Hạc với ánh mắt thăm dò, cô có nên tin không chứ? Thạch Tâm Hân ra hiệu mình đói bụng, sau đó kéo cô vào nhà.
Trước khi vào trong còn không quên nhìn về phía Vi Vân Hạc với cái nhìn lướt qua lạnh toát đầy đe dọa, biểu cảm khô khốc hoàn toàn ngược lại khi đối diện với vợ của mình.
Trước khi về lại Thạch gia, khi còn trên xe, Thạch Tâm Hân đã dặn dò Minh Cửu vài chuyện.
Đến khi Vi Vân Hạc tỉnh lại, thì Minh Cửu cứ theo đó mà nói thay anh.
Đầu tiên là mua cho cô ta một vài bộ trang phục mới nhìn cho ra dáng dấp con người, trau chuốt một chút.
Tiếp theo là căn dặn cô ta cứ lấy thân phận là bạn cũ lâu năm của Thạch Tâm Hân, vì hoàn cảnh gia đình mà xin nhờ trú tạm.
Mọi thứ rắc rối như vậy, Thạch Tâm Hân lo nghĩ cũng đều vì muốn trấn an vợ của mình.
Đợi đến khi anh có được chút thông tin gì đó từ cô ta, sẽ tìm một nơi khác để cho cô ta chuyển ra ngoài.
Anh hiểu cô sẽ không vui vẻ, nhưng đây là nguồn tin cuối cùng có thể có chút lợi ích, anh trước mắt phải giữ lại để điều tra.
Trong bữa cơm, Vi Vân Hạc liên tục khen món ăn rất ngon, khiến Lục Thiên Tình nhìn rất khó chịu.
Đây cũng đâu phải là nấu cho cô ta đâu chứ.
Lại còn ăn uống suồng sã như vậy, thật chẳng có lịch sự chút nào.
"Cô bao nhiêu tuổi?"
Lục Thiên Tình vừa gắp một miếng thức ăn cho Thạch Tâm Hân, vừa dửng dưng hỏi.
"Em hai mươi mốt ạ"
Vi Vân Hạc lại cười tươi, mơ hồ như cái chết của người mẹ xấu số kia đã chẳng còn chút vướng bận gì trong tâm trí cô ta nữa.
Thạch Tâm Hân nhìn cô ta với dáng vẻ như vậy cũng kinh ngạc không thành lời.
Mới vài hôm trước còn gào khóc thảm thiết như vậy, bây giờ lại đang rất hưởng thụ mà quên đi mình vừa mới mất mẹ như thế nào.
Ánh mắt cô ta từ khi bước chân vào ngôi nhà này liên tục ngó dọc ngó ngang, láo liên như thể muốn nhìn cho thật rõ từng loại ngõ ngách trong đó.
Nhưng không trách cô ta được, vì cô ta cũng là lần đầu tiên được bước chân đến thành phố, tâm trí đã bị cảnh sắc náo nhiệt của chốn thị thành làm cho lu mờ, lại còn được tiếp đãi nồng nhiệt như vậy.
Chẳng trách!
"Cô hai mươi mốt, tôi đã hai mươi tư.
Cô kém tuổi hơn tôi, thì cái gì cũng phải nên biết kính trên nhường dưới một chút.
"
Lục Thiên Tình nhãn mạnh, sau đó dùng đũa giữ chặt con tôm lớn cuối cùng trên đĩa mà Vi Vân Hạc định gắp, giành lấy bỏ vào bát cho Thạch Tâm Hân.
Loại hành động này, chính là một sự dẫn mặt tuyệt đối.
Nhắc nhở Vi Vân Hạc nên biết thức thời xem đây có phải nhà mình hay không.
Thạch Tâm Hân thấy động thái của vợ thì cười mãn nguyện, cô cuối cùng cũng đã biết thị