Chỉ là Thạch Tâm Hân đêm nay, ngay giây phút này, đột nhiên trở nên cuồng bạo quá!
[Vợ, em thật ngọt mà.
]
Thạch Tâm Hân khóa chặt cô bằng một nụ hôn say đắm, đôi tay đã khám phá hết nửa trên cơ thể của người năm dưới, giây tiếp theo liền không tự chủ được, đã bị sắc dục làm cho thần hồn điên đảo.
Anh luồn tay xuống dưới, từ vùng bụng phẳng lì, lướt qua vòng eo nhỏ nhắn, chuẩn bị đưa vào trong khu vực đại cấm kỵ mà thám hiểm một phen.
"Không, Hân, đừng!
Giây phút đó, Lục Thiên Tình đã sực tỉnh, cô thoát khỏi cánh môi đang nhiệt huyết của anh, nắm lấy bàn tay nam tính kia mà cản lại.
Cô vẫn chưa sẵn sàng để làm nốt việc đó! Thạch Tâm Hân trông thấy phản ứng đó của cô thì dừng lại mọi hành động, bàn tay hư hỏng kia cũng ý thức được vấn đề mà buông ra.
Anh cảm nhận được, trong phân người cô rõ ràng là còn có ba phần chưa muốn.
Anh thôi không quậy phá nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô, để cô gối đầu lên cánh tay mình.
Trong bóng tối tuy không nhìn rõ mặt nhau, nhưng Lục Thiên Tình có thể nghe rõ được từng nhịp hô hấp nặng nề vì ham muốn của anh đang cố gắng dẫn xuống.
"Hân, em chưa sẵn sàng! "
Lục Thiên Tình lí nhí nói, lại xoay người qua ôm lấy anh thật chặt, rúc đầu vào ngực anh, cô vĩnh viễn muốn giây phút này được đứng yên như thế mãi mãi.
Trong khoảng cách rất gần, cô cố gắng lưu lại trong trái tim mình những mùi hương từ cơ thế anh, khảm vào thật sâu trong đó.
Thạch Tâm Hân lẳng lặng đưa tay xoa lấy tóc cô, áp mũi mình vào, khẽ đặt vào đó một nụ hôn hết sức ấm áp.
Vòng tay cứng rắn đó choàng qua ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, khẽ sờ vào vùng bụng phẳng lì của cô.
Giây phút ấy anh đã nghĩ rằng, không biết khi nào trong này mới xuất hiện một sinh mệnh nhỏ.
Cảm giác đó thật khiến anh háo hức làm sao.
Anh đĩ nhiên không ép cô, vì anh biết chỉ cần cô vẫn còn ở đây, anh tất sẽ đợi được! "Mình ngủ nhé.
Khuya rồi.
"
Lục Thiên Tình dịu dàng nói, sau đó lại chui rúc người vào trong lồng ngực ấm áp đó của anh.
Cô tin rằng, chỉ cần nằm yên ở đây, thì mọi bão tố ngoài kia cũng không cách nào cuốn cô đi được.
Thạch Tâm Hân khẽ gật đầu, lại ôm chặt lấy cô, dịu dàng ru ý chí cả hai đi vào giấc ngủ.
Nhưng bàn tay anh sau một hồi an phận lại không chịu nằm yên, lại luôn vào áo của cô, nghịch ngợm đến mức khiến cô phải rùng mình rên rỉ, làm hai vật nhỏ vừa mới rũ xuống lại cứng lên, vươn cao chạm cả lớp áo.
"Ưm! Hân, đừng nghịch nữa mà! em muốn ngủ” Lục Thiên Tình chẳng thể ngủ nổi khi liên tục phải hứng chịu những loại cảm giác choáng váng như thế, cô nói khẽ, thuận tay xoa lấy mái tóc rối của chồng, nhưng dẫu có nói cũng chẳng thể làm yên được bản năng sinh lý của Thạch Tâm Hân.
Bàn tay kia vẫn điên cuồng mò mẫm trên người cô, cô có ngăn cũng không cách nào ngăn nổi.
Giây tiếp theo, Thạch Tâm Hân còn táo bạo mà vén áo cô lên cao, trong bóng tối tuy chẳng thấy gì cả, nhưng ý thức của anh lại chỉ rõ ra vật thể trước mắt không sai lệch một phần nào.
"Hân! anh làm gì vậy chứ?"
Lục Thiên Tình kinh ngạc, cô liên tục kéo áo của mình xuống, mặt cũng đỏ ửng lên.
Thạch Tâm Hân bất ngờ mở đèn, thứ ánh sáng bất ngờ khiến cô lóe mắt mà khẽ che lại.
Khi mở ra, đã thấy gương mặt đỏ lựng cùng ánh mắt tràn ngập dục vọng của anh.
[Nếu em còn ngăn cản anh, anh sẽ bất chấp mà vượt rào thật đấy.
Để anh giải trí một chút, chỉ là thăm dò chất lượng thôi, em an phận ngủ đi, anh hứa anh sẽ chẳng làm việc đó đâu.
Anh chỉ muốn thấy, vợ anh, mỹ miều như thế nào.
]
Dưới ánh sáng đèn ngủ, Lục Thiên Tình thấy rất rõ từng lời nói chắc nịch của anh, máu đỏ dồn vào cả gương mặt cô, còn đỏ hơn cả đèn đỏ trên đường phố.
Sau đó đèn vụt tắt, cả căn phòng lại chìm vào một mảng tối đến choáng ngợp.
Dưới lớp chăn dày được đắp trên người cô, Thạch Tâm Hân thô bạo mà chui luôn vào trong đó, anh lại vén áo của cô lên thật cao, cười hồ ly một cái, bật đèn flash điện thoại lên, trong không gian kín, soi vào nơi đang lộ thiên trước mặt.
Thạch Tâm Hân nhìn qua, thấy trên hai cái gò cao rất to có hai nụ hoa đào đang nở rộ một màu hồng đến kiều diễm, chỉ hận không thể có đủ nước bọt mà nuốt xuống, sau đó