"Cướp bóc ư?"
Vi Vân Hạc nghe xong mà nuốt nước bọt, nếu nói vậy khác gì tự mình dấn thân vào chỗ chết đâu chứ, nhưng đã không còn cách nào khác nữa, cô ta nghĩ mình chỉ cần cẩn thận chút là được rồi, sau đó lại đánh bạo hỏi tiếp.
"Vậy, bác có biết con gái nhà họ Lục ở cái trấn ấy không?"
"Ý cô là Lục Bối Di? Cô quen cô ta sao? Cô ta là đứa con gái phá gia chỉ tử của nhà họ Lục, là khách vip thường đi hãng xe của tôi đấy, nhưng mỗi lần đều đi đến khách sạn.
Cũng không biết con gái thời nay học lối sống buông thả như vậy giống ai nữa?"
Tài xế nghe xong thì tỏ vẻ kinh ngạc lẫn chán nản, sau đó nói thẳng.
Tưởng ai ông còn không biết, nhưng hỏi đến Lục Bối Di thì đã quá quen thuộc rồi.
"Lục Bối Di sao?"
Vi Vân Hạc không ngờ, lại tìm được người nhanh đến thế, hơn nữa lại còn biết cả tên, thì ra cô ta có lối sống bại hoại như vậy.
"Bác tài, cô ta! cô ta hư hỏng đến thế sao? Bác có nhầm lẫn với ai không đấy?"
"Làm sao nhầm được.
Tôi nhớ có một lần, cô ta ở trước cửa khách sạn bị hai gã đàn ông quấy rối, tôi đã chụp ảnh lại, sau đó đe dọa gã báo cảnh sát mới cứu được cô ta đấy.
"
Tài xế vừa lái xe, vừa mơ hồ nhớ lại chuyện cũ.
Vi Vân Hạc nghe xong, dường như đã nghĩ ra kế hoạch gì, lập tức nói với tài xế.
"Bác tài, vậy bác còn giữ bức ảnh ấy không? Bác có thể cho tôi không? Tôi là chị gái thất lạc của nó, tôi sắp kết hôn, chúng tôi lại mất liên lạc rất lâu rồi, em gái tôi cũng thay tên mới nên tôi mới phải đi tìm kiếm vất vả như vậy để gửi thiệp.
Tôi xin bức ảnh đó để xác thực hơn về lối sống của nó chút thôi, gặp được nó tôi có khi sẽ thay đổi được.
"
Vi Vân Hạc bắt đầu giở kỹ năng nói dối điêu luyện của mình để xin ảnh từ tài xế.
Vì có bức ảnh đó, cô ta sẽ có cách khiến Lục Bối Di phải giúp đỡ cô ta.
Tài xế nghe xong, cũng thấy có vẻ thật, vì trước đây Lục Bối Di cũng từng nói cô ta có một người chị gái lâu rồi không gặp lại, hơn nữa ông ta nghĩ nếu không phải chị em thì sao có thể tốn số tiền lớn như vậy để đi xe đến đó chứ.
Không chút nghi ngờ, ông liền mang lấy bức ảnh chụp lén đó đưa cho Vi Vân Hạc.
Vi Vân Hạc vui vẻ câm lấy, nhưng lại không ngờ mình đang cầm một thứ mang đến họa sát thân.
Xe chạy hơn năm giờ nữa thì đến trấn Tô Thanh.
Vi Vân Hạc định hỏi thêm về chỗ ở của Lục Bối Di nhưng tài xế nói chỉ đón cô ta từ bên ngoài câu, hoàn toàn không biết, chỉ nói đi qua cây câu trước mắt, sau đó hỏi thăm người khác thì có lẽ sẽ rõ.
Không còn cách nào khác, Vi Vân Hạc thanh toán tiền xe xong, cũng lập tức đi tìm người.
Trước khi đi tài xế liên tục dặn phải chú ý an toàn, Vị Vân Hạc dĩ nhiên cũng ậm ừ để bụng cho ông ta an tâm.
Bây giờ đã có thông tin, việc tìm được người sẽ rất nhanh chóng.
Sau khi xe rời đi, Vi Vân Hạc mới được dịp nhìn kỹ cái trấn mà mẹ mình đã nhắc đến, xung quanh tối om om, nhà nào nhà nấy đều đóng cửa kín mít, không còn bất cứ sự hiện diện của con người nào, sự tối tăm lạnh lẽo bao trùm khắp trấn, thứ duy nhất còn sót lại chính là âm thanh của cóc nhái còn kêu râm ran.
Đáng sợ, tịch liêu, ảm đạm và rùng rợn là những từ ngữ đọng lại trong đầu Vi Vân Hạc lúc này.
Cô ta nhìn lên chiếc đồng hồ rẻ tiền trên tay, thấy đã hơn tám giờ tối.
Lại nhìn qua cây cầu nhỏ trước mặt, chỉ thấy bám đầy rêu xanh, nó bắc qua một con sông nhỏ tĩnh đến ngỡ ngàng.
Vi Vân Hạc thu hết can đảm, nhìn ngó một lượt mới chậm rãi đi qua, mỗi một bước chân đều mang theo chín phần sợ hãi.
Qua bên kia cầu, Vi Vân Hạc bắt gặp được một người phụ nữ đang chuẩn bị then cửa.
Mừng như bắt được vàng, cô ta lập tức lao đến, hỏi thăm, còn hứa sẽ trả tiên thì mới được bà ta chỉ đường đi đến căn nhà đó.
Lần mò trong đêm tối, đúng lúc vừa định đi tìm nơi ở của Lục Bối Di kia thì từ xa có một nhóm người đàn ông mặt mũi bụi bặm