"Cô! Tại sao cô lại giống cô ta tới như thế? Là chị em song sinh sao? Hay cô chính là cô ta! Vi Vân Hạc càng nhìn càng bị thu hút bởi gương mặt giống y như tạc kia mà nói năng lộn xộn.
Cô ta sững sờ, thâm nghĩ giữa cả hai có quan hệ gì không, nếu không sao lại giống nhau tới như thế.
Lục Bối Di khẽ nhíu đôi mày xinh đẹp, căng mắt nhìn Vị Vân Hạc, chỉ có điều, gương mặt ấy không có nổi một nét dịu dàng nào như người chị của cô ta.
"Mày là ai? Mày nói tao giống ai?"
Lục Bối Di lúc này mới lên tiếng, thực ra cô ta đã bắt đầu có chút đề phòng.
"Cô! Tôi nói cô rất giống với vợ của một người.
Giọng nói cũng giống hệt.
Chẳng lẽ hai người là! "
Vi Vân Hạc vừa nói đến đó, lập tức bị Lục Bối Di lao đến, chộp lấy cổ cô ta mà siết mạnh.
Đôi mắt của Lục Bối Di lúc này như có một luống giông bão, nghiêm túc một cách đáng SỢ.
"Cô làm gì thế? Buông ra! Tôi biết hai người là chị em song sinh!"
Vi Vân Hạc hoảng sợ mà nói to, sau đó, Lục Bối Di cũng từ từ buông tay ra, vẫn không di chuyển ánh mắt của mình về một hướng khác.
Dưới ánh đèn như có như không trong hẻm, ở cự ly tiếp xúc rất gân, Vi Vân Hạc mới được dịp nhìn rõ Lục Bối Di.
Quả thật nếu xét về dụng mạo, thì giống với người phụ nữ kia một trăm phần, nhưng nếu về khí chất, thì hoàn toàn khác xa.
Người phụ nữ kia có một gương mặt xinh đẹp tự nhiên xen lẫn nét nhu mì điềm đạm khó mà lẫn lộn, còn người trước mặt trang điểm rất đậm, đôi mắt rất dữ tợn, biểu cảm như muốn ăn tươi nuốt sống con người ta, hơn nữa lại còn sống bại hoại như vậy.
Từ điểm này Vi Vân Hạc có thể chắc chắn xác định, hai người tuy giống nhau nhưng tuyệt đối không phải cùng một người.
Nhưng giống nhau tới như vậy, chỉ có thể nằm trong một trường hợp họ là cặp chị em song sinh! "Khu! Khụ! "
Vi Vân Hạc ho sặc sụa, cảm giác thấy vừa rôi Lục Bối Di kia dùng lực thật không hề nhẹ chút nào cả.
Cứ như muốn một phát mà giết người.
"Thì sao? Mày muốn gì? Mục đích mày tìm đến tao là gì?"
Lục Bối Di lên tiếng, trong đầu vẫn văng vẳng câu nói "hai người là chị em song sinh"
của Vi Vân Hạc.
Nếu cô ta mang việc này đi nói lung tung, thì bản thân Lục Bối Di sẽ còn gặp bao nhiêu rắc rối chết người chứ? "Tôi muốn cô giúp đỡ tôi, cho tôi vay chút tiền để sống"
Vi Vân Hạc nói thẳng vào vấn đề.
Đứng trước nghịch cảnh cuộc sống, cô ta đã chẳng còn sợ Lục Bối Di trước mắt có một lai lịch sống bất kham như thế nào.
"Haha! Mày bị ngớ ngẩn à? Mày biết mày đang nói gì không đấy? Mày lấy tư cách gì mà cầu xin sự giúp đỡ từ tao? Tao thậm chí còn chẳng quen biết mày!"
Lục Bối Di cười như thể đang nghe một câu chuyện cười rất hài hước.
"Nếu cô không giúp đỡ tôi.
Tôi sẽ trở về thành phố tìm người chị em đó của cô, sau đó nói cho cô ta biết cô hiện đang sống một cuộc sống nhơ nhớp như thế.
Để hai vợ chồng họ đến đây, làm xấu mặt cô!"
Lục Bối Di nghe qua, lại khẽ chậc lưỡi, nhìn chăm chăm vào Vi Vân Hạc, thoáng nghĩ mình chưa từng gặp cô ả, tại sao cô ả lại đùng một cái mà xuất hiện bám riết không tha như vậy? "Mày nói, hai vợ chồng ả ta đến đây? Theo như tao biết, gã đàn ông đó là phế nhân, một tên phế nhân thi có thể làm gì?"
Lục Bối Di nhận ra có gì đó sai sai, nhưng linh tính lại nách rằng có chút mơ hồ, liền lập tức hỏi ngược lại.
"Phế nhân? Ai nói với cô anh ta là phế nhân? Anh ta hoàn toàn là một người bình thường, biết đi biết đứng biết nói biết cười, cũng chính anh ta đã mở miệng đuổi tôi khỏi đó thì sao lại nói là phế nhân được chứ?"
Vi Vân Hạc thuật lại những gì mình được chứng kiến cho Lục Bối Di nghe qua.
Mà Lục Bối Di nghe xong, đã không còn giữ trạng thái mất bình tĩnh nổi nữa.
Cả người trở nên im bặt, đến cả con ngươi cũng không rõ là đang nghĩ điều gì.
Người đàn ông đó ấy vậy mà không phải kẻ tàn phế vô năng ư? Vậy thì lời đồn đại trước kia là cái gì? Nói như vậy, là cô ta đã ngu ngốc nhường lại miếng mồi ngon cho chính chị gái của mình hay sao? "Mày chắc chắn?"
Lục Bối Di