Chương 47: rốt cuộc giống ai?
Doãn thiên nhìn bộ dạng đáng thương của Long tịch bảo một chút, lại nhìn ngón trỏ đeo băng, không tự chủ được bắt đầu đau lòng, rất đau, đáng chết, về sau không bao giờ cho cô vào phòng bếp nữa. 11 Đưa tay sờ sờ tóc cô, nhẹ nói: “Đừng nói lung tung, còn đau không?”
Long tịch bảo chẹp chẹp cái miệng nhỏ nhắn, có đau hay không thì tự anh cắt tay mình đi rồi biết.
“Đau, đau chết mất, làm sao bây giờ? hôm nay em không thể nấu cơm cho anh ăn rồi.” Nói xong còn nặn ra hai giọt nước mắt, muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương, muốn có bao nhiêu uất ức thì có bấy nhiêu uất ức.
Doãn thiên đau lòng lau nước mắt trên mặt cô, nhẹ nói: “Không nấu, không bao giờ nấu nữa, về sau không cho em vào bếp, đừng khóc, ngoan.”
mặt Long tịch bảo làm bộ như đang tự trách: “Nhưng không phải là anh muốn ăn thức ăn em nấu sao? Đều tại em không tốt, không cẩn thận, hại anh không có cơm ăn, thật xin lỗi, anh Thiên.”
Doãn trời ban nhìn khuôn mặt ‘ khổ sở ’ kia, cười an ủi cô”Không sao, anh nấu cho em ăn cũng được, đừng khóc nữa, ngoan, về sau đừng vào bếp biết không?”
“Vậy em liền nghe lời anh, không vào bếp.” Long tịch bảo khéo léo gật đầu một cái, meo meo.
“Ngoan, vậy em ngoan ngoãn ngồi ở đây, anh đi nấu cơm, sau đó cùng nhau ăn.” Doãn thiên thấy cô nín khóc, dịu dàng sờ sờ đầu của cô, nhẹ giọng.
Long tịch bảo nhìn đồng hồ, 4 giờ đúng, ăn xong thì cũng phải 6 giờ, có thể kịp lúc trở về Long gia ăn cơm tối, cùng lắm thì ăn ít lại một tí, không sợ, bụng của cô to lắm.
“Dạ, em chờ anh.” Long tịch bảo cười ngọt ngào, dáng vẻ nhu thuận khiến tâm tình doãn thiên thật tốt, cũng thỏa mãn cảm giác muốn bảo hộ cô. Lại sờ sờ đầu cô cái nữa, mới xoay người đi vào phòng bếp.
Long tịch bảo chờ bóng lưng anh vừa biến mất ở trong phòng, lập tức làm mặt quỷ đối với nơi anh vừa biến mất, sau đó thô lỗ chà chà mũi khéo léo, cầm kẹo sữa bò trên bàn đổ vào trong miệng. e5 Nơi nào còn có bộ dạng khổ sở tự trách chứ.
Long tịch bác cùng Long tịch hiên bộ mặt hắc tuyến nhìn cô gái trên màn ảnh, này ••• chính là ‘ nhân tài’ bọn họ bồi dưỡng ra được ••• Long tịch bác nhìn Long tịch hiên, ánh mắt kia rất rõ ràng là đang nói: phúc hắc như vậy, giống em ghê.
Long tịch hiên cười khẽ một tiếng, cũng nhìn Long tịch bác, ánh mắt cũng rất rõ ràng đang nói: âm hiểm thế này, giống anh ghê.
Long tịch bác co quắp khóe miệng nói ra tiếng: “Giảo hoạt như thế, giống em.”
“Tính toán cẩn thận,