Tần Lăng muốn nói thêm, nhưng sợ thương thế của Mạc Nhiên lại nghiêm trọng hơn, cứ thế để Sở Tiêu dẫn ra ngoài.
Cao Lão lo lắng lại gần bắt mạch cho Mạc Nhiên, nhưng y chỉ thẫn thờ như người mất hồn ngồi trên giường, mặc cho ai hỏi cũng không nói nửa lời. Tần Lăng cũng một trạng thái y nguyên, Tu Kiệt băng bó lại vết thương trên trán, hắn như một bức tượng không nhúc nhích.
Thấy ai cũng không có ý định giải thích đã xảy ra chuyện gì, Minh Nghi tức giận nói lớn: "Hai người rốt cuộc làm sao vậy? Nói gì đi chứ! Cứ im lặng mãi như vậy sao?"
Lúc này Tần Lăng mới khẽ ngẩng mặt lên, hắn nặng nhọc cất tiếng: "Ta muốn ở một mình."
Minh Nghi thở dài, biết có ở lại Tần Lăng cũng không chịu nói gì nên theo ý hắn rời khỏi, lúc này chỉ còn một mình Tu Kiệt vẫn ở lại.
Tu Kiệt đã theo Tần Lăng từ lúc còn bé hai người thân thiết như huynh đệ, bộ dạng nào của Tần Lăng chẳng từng thấy qua. Dù là ngày hắn bị thương đầy mình trở về, Tần Lăng vẫn gượng nói 'không sao' nhưng hiện tại nhìn sắc mặt hắn làm cậu rất sợ, người khác nhìn vào có thể không nhận ra nhưng làm sao qua mắt được cậu.
Tu Kiệt cân nhắc một lúc, cuối cùng cũng khó khăn mở miệng gọi: "Công tử..."
Tần Lăng ngẩng mặt lên nhìn Tu Kiệt, có thể thấy giờ khóe mắt hắn đã dâng đầy nước. Nãy giờ hắn luôn nhẫn nhịn, nhưng nghe một tiếng gọi của Tu Kiệt mọi kiên nhẫn từ nãy đến giờ của hắn đều như vụn vỡ. Tần Lăng siết lấy bả vai Tu Kiệt, từng móng vuốt của hắn đâm sâu vào làm vai cậu truyền đến cơn đau nhức, nhưng Tu Kiệt vẫn không động đậy.
Lần đầu tiên trong đời Tu Kiệt nhìn thấy Tần Lăng yếu đuối như vậy, hắn cả người run lên, khó khăn một lúc lâu lên mới lên tiếng. Nhưng lời đầu tiên nói ra lại là: "Tu Kiệt ta đau..."
Hắn đau vì vết thương trên trán sao? Hay là những vết thương cũ trên người, do va chạm mạnh lại bắt đầu nứt ra kia? Tần Lăng hắn chưa từng vì những vết thương ngoài da này mà nhăn mặt đến một cái, chỉ sợ hắn kêu đau là đau trong lòng.
Bình trà kia Mạc Nhiên ném trúng, không chỉ riêng trán mà trái tim cũng tổn thương đến nặng nề, nhưng hắn không hận hay oán trách y làm vậy với mình. Mạc Nhiên đã biết được mọi chuyện, hành động như vậy có gì là lạ cơ chứ? Nếu là hắn, chỉ sợ hắn đã lôi kiếm ra giết chính bản thân mình luôn rồi.
Có lẽ đây chính là điều ông trời muốn hắn phải chịu, hắn cũng đều chấp nhận nhưng trái tim sao lại đau thế này? Mạc Nhiên nói không cần hắn, không muốn gặp hắn, bảo sau này hắn phải làm thế nào đây?
Khi Tần Lăng đến phòng Mạc Nhiên thêm lần nữa, Cao Lão nói với hắn rằng đã đốt mê hương để cho y ngủ bảo hắn quay trở về. Nhưng Tần Lăng không can tâm quay về, vì Cao Lão không cho vào phòng nên Tần Lăng chỉ biết ngồi cả đêm ngoài cửa.
Lần đầu tiên Tần Lăng thấy đêm dài đến vậy, trên trời mây đen che kín cả ánh trăng, trời đã gần vào đông nên từng cơn gió thổi qua cũng làm con người lạnh đến thấu tâm can. Minh Triết mang cho hắn một cái áo khoác, Tần Lăng để mặc cậu khoác lên cho mình.
Tu Kiệt đến bên hắn khuyên hắn đi vào phòng trước mai lại đến, hắn im lặng không trả lời.
Minh Nghi cùng Sở Tiêu chỉ biết lắc đầu thở dài không biết nên làm gì cho phải.
Một đêm cứ thế nặng