Nãy giờ Tần Lăng chỉ đứng một bên vui vẻ xem trò vui, nhìn không ra y cũng diễn kịch giỏi như vậy, hắn ho khan hai tiếng hắng giọng nói: "Lam Vân, không được thất lễ."
Hắn lại quay về phía Tống Nam Dương, nghe Mạc Nhiên nói vậy hắn đang có chút sốt ruột, Tần Lăng dịu giọng: "Đại nhân đừng để ý lời của tiểu đệ ta, dù sao cũng là chỗ quen biết từ từ thương lượng. Nào, ngồi xuống đi đã."
Nhìn y đã an tĩnh ngồi xuống, Tần Lăng cầm viên trân châu lên xoa xoa trên tay: "Vậy đi, nể mặt tứ phu nhân ta bớt cho ngài, bốn vạn bảy trăm lượng đại nhân thấy thế nào?"
Thấy Tần Lăng chịu xuống nước trước, Tống Nam Dương nhìn về phía Hiên Viên Mân thăm dò ý kiến, ông ta lại ghé vào tai hắn thì thầm: "Đại nhân, nếu bây giờ bán bớt vài thứ bảo vật kia của ngài cộng với tiền mình đang có may ra vẫn đủ."
Tống Nam Dương nhăn mặt, những thứ đồ hắn có đều là đồ quý giá mất bao công sức mới mua được, bán đi quả thật hơi tiếc. Nhưng hắn cũng rất muốn viên trân châu này. Hiên Viên Mân đi theo hắn bao năm, chỉ cần nhìn sắc mặt là biết vì sao hắn đắn đo nên nói tiếp: "Chẳng phải vài hôm nữa triều đình mang lương thực và ngân lượng đến đây tiếp tế sao, đến lúc đó chúng ta lại..."
Nghe đến đó thì hắn cười thầm, lại quên mất chuyện này. Đúng là đến sớm đến muộn không bằng đến đúng lúc, nhưng bỏ ra một số tiền lớn như thế vẫn cảm thấy hơi xót: "Lam huynh, hay là bớt thêm chút nữa, dù sao đây cũng là một số tiền lớn."
Tần Lăng tỏ vẻ khó xử: "Tống đại nhân, không phải ta không muốn chỉ là nhà ta cũng làm ăn nhỏ, hiện tại đang rất cần số tiền này..."
"Lam huynh cũng nói là nhà chỉ buôn bán..." Tống Nam Dương xoay chiếc quạt trên tay, mỉm cười: "Vậy huynh có muốn đổi vận trở thành mệnh quan triều đình, thăng quan tiến chức không? Nếu huynh quen cô cô của ta chắc cũng biết, thái sư sủng ái nhất là bà ấy, với địa vị của thái sư một chức quan không khó, chỉ cần ta mở lời."
Với những nhà bình thường khác, có được chức quan quả thật là điều kiện hậu hĩnh, cầu mà không được. Tần Lăng vẻ mặt do dự một chút: "Cái này..."
"Huynh yên tâm, ngay cả đệ đệ của huynh cũng không phải là không có cách. Chỉ cần giao mọi việc lại cho ta."
Tần Lăng quay qua nhìn Mạc Nhiên, thấy y gật đầu thỏa hiệp hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bốn vạn hai trăm lượng vàng, đây là giá cuối muốn bớt hơn quả thật là không được nữa."
Tống Nam Dương hài lòng cười khà khà vỗ đùi, hào hứng nói: "Được. Lam huynh thật là sảng khoái, từ giờ ta với huynh kết nghĩa huynh đệ. Trong thời gian chuẩn bị ngân lượng cứ ở lại trong phủ, ta sẽ tiếp đãi hai người thật tốt ha ha."
"Vậy cung kính không bằng tuân lệnh. Vạn sự sau này đều phải nhờ vào Tống huynh rồi." Tần Lăng cũng đạt được mục đích, nhìn qua ba người còn lại mỉm cười đắc ý.
Lúc này Lục Hào quay trở lại bẩm báo đã chuẩn bị đồ ăn xong, Tống Nam Dương dẫn hai người bọn họ đi đến một nơi khác. Tần Lăng ra hiệu cho Sở Tiêu và Minh Nghi không đi theo để họ thuận tiện thăm dò nơi này. Tống Nam Dương dẫn họ đến một căn phòng lớn, giữa phòng bày một bàn sơn hào hải vị các loại, vừa vào đến đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi.
Hai bên là cung nữ trên tay cầm sẵn bình rượu đợi hầu hạ, ai cũng son phấn lòe loẹt quần áo mỏng manh. Nhìn thấy ba người bước vào, cung nữ nở nụ cười tươi cúi người hành lễ. Tống Nam Dương tâm trạng vui vẻ, tiến lại gần ôm lấy một cô nương vào lòng, thơm nhẹ lên má của nàng quay qua hai người giới thiệu: "Đây là nơi mà ta yêu thích nhất, rượu ngon mỹ nữ đều có đủ, hai huynh cứ tự nhiên mà chọn."
Tần Lăng