Khi bữa tiệc rượu gần kết thúc cũng là lúc trời chập choạng tối, Mạc Nhiên đi rồi không quay lại nữa, trong lòng Tần Lăng cảm thấy hơi lo lắng. Nhưng nhìn người đang ngà ngà say trước mặt, hắn lại rót tiếp một ly rượu đầy đưa về hướng Tống Nam Dương nói: "Nào Tống huynh ta mời huynh thêm ly nữa, hai ta mới gặp mà như tri kỉ, chỉ hận không thể gặp huynh sớm thêm một chút."
Tống Nam Dương hai má đỏ ửng, đôi mắt lờ đờ cầm lấy ly rượu: "Nói rất hay... chỉ hận không thể gặp sớm hơn... uống!" Hắn đã say đến mức nói không ra chữ, cầm ly rượu lên chưa kịp đưa đến miệng đã làm rơi xuống dưới đất, đầu gục xuống bàn thiếp đi.
Tần Lăng giả vờ lay vài cái: "Tống huynh, huynh say rồi sao?" Thấy không có phản ứng gì hắn mới đẩy cô nương bên người mình ra, loạng choạng đứng dậy nói với mấy người khác: "Đại nhân của các người say rồi, nhớ hầu hạ cho tốt."
Người hầu rượu Tần Lăng từ đầu đến giờ là Tiểu Mai, nàng thấy hắn cũng say như sắp ngã, chạy lại ôm lấy cánh tay Tần Lăng mỉm cười nói: "Công tử say rồi, để tiểu nữ đưa người về."
Tần Lăng đẩy tay nàng ra vẫy vẫy hai tên gia đinh bên cạnh: "Sao ta nỡ để một cô nương đưa ta về, ở lại hầu hạ đại nhân của nàng cho tốt đi."
Nói rồi hai tên gia đinh mỗi người một bên đỡ hắn về phòng, hắn vừa đi vừa lảo đảo như muốn dựa hẳn vào người bên cạnh. Tống Nam Dương đã cho người chuẩn bị phòng cho họ từ trước, hai hạ nhân đưa Tần Lăng vào một phòng trống, đỡ hắn lên giường ngay ngắn xong đóng cửa đi ra ngoài. Khi thấy mọi thứ đã trở về yên tĩnh, Tần Lăng mới ngồi dậy, khuôn mặt trở về nét bình thường không có vẻ gì là say rượu.
Không ngoài dự tính một lúc sau có tiếng gõ cửa, hắn dùng khăn tay lau vết son trên mặt, lạnh lùng nói: "Vào đi."
Tần Lăng nhìn Mạc Nhiên y đã thay một bộ y phục khác, lại là bộ màu trắng thường ngày. Hắn có chút tiếc nuối, bộ đồ màu lam kia nhìn đẹp hơn. Minh Nghi nhìn hắn trêu chọc: "Tần Lăng công tử thật là có số đào hoa, đi đâu cũng có mỹ nữ vây quanh, sao rồi? Đã kịp thưởng thức cô nào chưa?"
Tần Lăng không trả lời, khẽ nhìn về phía Mạc Nhiên xem thử sắc mặt, thấy y không có vẻ gì là quan tâm đến chuyện này hắn mới cau có nói với Minh Nghi: "Điều tra được gì không?"
"Cạnh tiểu viện này chính là tàng thư các, thường thì mọi sổ sách ghi chép lại rồi được để trong đó. Bao lâu nay không ai đến điều tra nên ta nghĩ, sổ sách trong suốt mấy năm qua đều ở trong này." Sở Tiêu hơi nhíu mày, nói: "Chỉ là hắn biết chúng ta sẽ đến nên sổ sách trong năm nay có thể bị mang đi sửa lại, khả năng tìm được hơi thấp."
Tần Lăng vuốt cằm suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng chưa chắc, làm lại sổ sách tốn không ít thời gian. Từ lúc truyền ra tin chúng ta sẽ đến đây chưa đến mười ngày, thời gian gấp gáp có lẽ hắn vẫn chưa kịp làm xong."
Minh Nghi: "Nhưng hắn cũng có thể mang sổ sách đi nơi khác làm, đâu nhất thiết sẽ để ở đây?"
Mạc Nhiên lúc này mới nói: "Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, trong này chất nhiều sách như thế dù có tìm cũng không dễ, tội gì phải đi nơi khác làm để người ta nghi ngờ. Hơn nữa đây là phủ của hắn, ai ra vào còn