Sở Tiêu đốt lên một cây tích lửa, nhìn xung quanh một lượt rồi nói: "Thay vì than thở chi bằng mau tranh thủ tìm đi."
Minh Nghi bĩu môi, bắt đầu đi đến một dãy gần nhất tìm kiếm, hai người còn lại cũng chia nhau ra mỗi người một hướng. Dĩ nhiên để tìm được vài cuốn trong đám sách này là điều không dễ, hai nén nhang trôi qua vẫn không thấy một chút tung tích nào. Minh Nghi có chút buồn ngủ y ngáp một hơi dài, chợt thấy một quyển sách bị lệch ra ngoài khác xa với những cuốn khác.
Y cẩn thận lại gần kéo quyển sách đó ra, lật một trang ra xem, vừa mới thấy liền hoảng hốt kêu lên một tiếng: "...A."
Sở Tiêu đứng ngay cạnh đó nghĩ hắn đã tìm được thứ gì, tò mò chạy lại hỏi: "Sao? Tìm được rồi à?"
Minh Nghi ngại ngùng đưa quyển sách mình đang cầm đưa cho Sở Tiêu, y đón lấy tiện tay mở ra xem. Vừa nhìn thấy sắc mặt Sở Tiêu liền đen lại, ném thứ đó xuống dưới đất. Y gằn giọng hét lên: "Trần Minh Nghi!"
"Khụ..." Minh Nghi ho khan: "Ai bảo ngươi muốn xem."
Mặc Nhiên thấy hai người ồn ào lại thấy quyển sách bị ném dưới đất cũng tò mò nhặt nó lên, ngay trang đầu tiên đập vào mắt là hai nam nhân không mảnh vải, đang quấn quýt lấy nhau đủ loại tư thế. Mặc Nhiên hai má đỏ ửng ném quyển sách xuống dưới sàn. Sở Tiêu còn muốn nói cho Minh Nghi một trận thì Tần Lăng chạy vào, hốt hoảng nói: "Tống Nam Dương đang đến đây."
"Hả?" Ba người thoáng chốc bình tĩnh lại, Minh Nghi vội nhặt sách lên để lại chỗ cũ, nói: "Ta đã bảo mà, giờ làm sao đây?"
"Nếu bây giờ đi ra chắc chắn sẽ chạm mặt hắn." Sở Tiêu bình tĩnh hơn, thổi tắt ngọn lửa trên tay nói.
Minh Nghi: "Nhưng chúng ta đông người thế này ở lại cũng sẽ bị phát hiện, hắn không dám làm gì chúng ta, chỉ tiếc còn chưa tìm được gì."
Tần Lăng im lặng một lát nhìn về phía Mạc Nhiên, y thấy hắn chăm chú nhìn mình đột nhiên có cảm giác bất an. Tần Lăng đến bên cạnh nắm lấy tay y, rồi nói với hai người còn lại: "Hai người tìm chỗ kín một chút trốn trước."
Mạc Nhiên tự dưng bị một bàn tay ấm áp nắm lấy nên hơi giật mình, đây không phải là lần đầu Tần Lăng cầm tay y, nhưng mọi lần hắn cầm vào khuỷu tay hoặc là vạt áo. Lần này lại là hai lòng bàn tay chạm vào nhau, Mạc Nhiên có thể cảm nhận được lòng bàn tay mình truyền đến một hơi ấm.
Tần Lăng không để ý đến sắc mặt của Mạc Nhiên, kéo y ra ngoài rồi cẩn thận đóng cửa lại như cũ. Hắn đổi tư thế ép Mạc Nhiên vào vách, một tay chống lên tường, y ngạc nhiên nhìn hắn chằm chằm như muốn nói gì đó bị Tần Lăng lấy tay bịt miệng lại. Hắn cúi xuống nói thầm vào tai y: "Đừng lên tiếng."
Hắn nói xong im lặng lắng nghe, thấy tiếng bước chân của Tống Nam Dương lại gần, Tần Lăng bỏ tay mình trên miệng y ra, cúi xuống ngậm lấy bờ môi mềm mại. Mạc Nhiên lúc này sửng sốt đến cực độ, hai mắt mở to hết mức nhìn vào nam nhân trước mặt. Y muốn né tránh đẩy hắn ra lại bị Tần