Tần Lăng mang theo đồ sang khách điếm khác tắm rửa, trên người đã thay bằng y phục màu đỏ thẫm, khi trở về đúng lúc gặp Trác Phong dắt tay Tử Du đi vào. Tử Du được tắm rửa sạch sẽ, đầu tóc gọn gàng, trên người mặc một bộ y phục màu xanh nhìn rất đáng yêu. Tử Du thấy Tần Lăng vui vẻ chào: "Lam Việt ca ca."
Đứa bé này còn nhỏ đã có nét như vậy sau này lớn chắc hẳn sẽ rất đẹp, Tần Lăng nghe Tử Du chào chỉ gật đầu một cái rồi rời đi. Cái tên Trần Mạc Nhiên kia thật phiền phức, lại lôi về một đứa bé. Giờ y đã gả cho hắn, ở cũng là ở nhà hắn, đem người về không phải nên hỏi ý kiến hắn trước sao? Hắn đẩy cửa bước vào phòng nhìn Mạc Nhiên, được rồi mặc kệ y thích làm gì thì làm. Dù sao lúc trở về hắn sẽ cùng Giai Hy đi nơi khác, sẽ không dính dáng gì đến y nữa. Lúc đó hắn sẽ sống thật hạnh phúc bên gia đình và người mình yêu, không phải gặp y sẽ không tức giận.
Tần Lăng ra lệnh cho Tu Kiệt đi tìm Tống Nam Dương, còn Trác Phong dẫn đám người bắt được đến nhà lao ở nha môn giam giữ lại. Trong lúc chờ đám người Sở Tiêu đến, hai người tạm thời nghỉ lại ở khách điếm, từ khi có Tử Du bên cạnh y không để ý đến hắn một chút nào. Tần Lăng nhìn còn một miếng bánh phù dung cuối cùng trên bàn, y lại gắp cho Tử Du. Từ lúc nãy đến giờ đều gắp cho nó, y còn chưa động một chút nào, đây là món mà hắn bảo tiểu nhị làm riêng cho y ăn mà!
Mạc Nhiên không hề biết hắn khó chịu, Tử Du thì khác nó nhìn Tần Lăng mặt mũi hằn học, ngây thơ hỏi: "Sao Việt ca ca không ăn mà cứ nhìn đệ vậy?"
"Ta nhìn đệ ăn ngon miệng." Hắn cố gắng nở một nụ cười giả tạo hết sức. Đúng lúc Tu Kiệt từ ngoài cửa đi vào, nhìn rồi hướng về Tần Lăng bẩm báo: "Công tử, tên Tống Nam Dương đó chạy ra ngoài thành rồi, hắn chưa đi được xa tiểu nhân đã cho người đuổi theo, sẽ sớm bắt được thôi."
Tần Lăng gật đầu chỉ xuống ghế: "Vất vả rồi, ngồi xuống ăn luôn đi." Tu Kiệt nhìn về phía Mạc Nhiên rồi từ chối: "Tiểu nhân đợi Trác Phong quay lại rồi cùng ăn luôn."
Tu Kiệt thấy thức ăn trên bàn liền cau mày hỏi: "Công tử, không phải người ghét ăn mấy loại đồ ngọt này nhất sao? Sao cả một bàn không có thứ gì người ăn được vậy?"
"Khụ..." Tần Lăng ho khan, lúc này Mạc Nhiên cũng đã để ý nhìn về phía hắn. Tên Tu Kiệt này thật nhiều chuyện, hắm mỉm cười nói: "Ngươi nhớ nhầm rồi ta thích đồ ngọt mà."
Ai ngờ Tu Kiệt không hiểu ý của Tần Lăng, nói một tràng: "Không thể nào, tiểu nhân theo hầu người từ bé, đến chuyện công tử thích ăn gì còn không biết sao? Người thích ăn đồ cay, thích những đồ hơi cầu kì một chút, ghét đồ ngọt và đồ chay." Tu Kiệt chỉ lên bàn ăn: "Nhất là mấy loại này công tử ghét nhất này."
Tần Lăng quay qua lườm Tu Kiệt nói lớn: "Cút ngay!"
Tu Kiệt vẫn không biết mình nói sai cái gì, nhưng thấy hắn tức giận liền ngậm miệng, co hai chân chạy đi luôn. Tu Kiệt đi khuất Mạc Nhiên mới cất tiếng hỏi: "Ngươi không thích ăn mấy thứ này sao còn gọi?"
Tần Lăng: "Ngươi đừng nghe hắn nói linh tinh."
"Ngươi vẫn chưa động đũa." Mạc Nhiên lại nói tiếp. Tần Lăng lúc này cũng mới nhận ra, vì từ nãy hắn mải nhìn y thân thiết với Tử Du nên chưa ăn được miếng nào.
Tần Lăng ngập ngừng nói: "Ta không ăn không phải là