Đám truy binh vẫn đi lùng sục hai người khắp nơi, có vài lần chạm mặt nhưng toàn là nhóm vài ba người, nhìn thấy họ mấy tên kia chưa kịp truyền tin đã bị Tần Lăng giết. Hai người chọn một chỗ ở trên cao có thể nhìn xuống đường lớn nấp ở đó, đợi người của họ đi qua rồi tụ họp. Theo tin tức nhận được hai ngày nữa đám người Tu Kiệt sẽ đến, giờ một ngày đã trôi qua nếu Sở Tiêu và Minh Nghi có đi trước báo tin, gấp rút lên đường chẳng bao lâu nữa sẽ tới nơi.
Mạc Nhiên ngồi không có gì làm lôi sổ sách trên người ra xem thử, xem được một lúc hai mày càng ngày càng nhíu chặt lại. Tần Lăng không nhìn cũng biết, xem ra tên Tống Nam Dương kia đúng là xưng vương ở trấn này.
Trên con đường hoang vắng chợt có một bóng người gầy yếu loạng choạng bước đến, Tần Lăng nhìn rồi quay qua đẩy tay Mạc Nhiên một cái. Mạc Nhiên ngẩng đầu lên nhìn, thấy bóng của một đứa bé thẫn thờ bước đi như sắp ngã, y sửng sốt nói: "Tử Du?"
Đứa bé đó không ai khác chính là Tử Du mà họ gặp trong thôn lúc mới đến, Mạc Nhiên nhíu mày từ trong chỗ ẩn náu nhảy xuống bên dưới. Đứa bé nhìn thấy người nhảy xuống trước mặt, lúc đầu thì hoảng hốt về sau thấy người này là Mạc Nhiên, trên mặt liền nở nụ cười tươi, reo lên: "A... Lam Vân ca ca là huynh sao?"
Nhìn bộ dạng trên người toàn vết thương của Tử Du, Mạc Nhiên không khỏi xót. Lúc này Tần Lăng cũng đi đến nhìn Tử Du hỏi: "Sao đệ lại đến đây?"
"Đệ..." Tử Du ấm úng. Mạc Nhiên nhìn bộ dạng lôi thôi của Tử Du, hai chân trần đi đường xa đã bị bong đến chảy cả máu.
"Đệ một mình đến đây làm gì? Lý thúc đâu? Không lẽ thúc ấy đối xử với đệ không tốt?" Mạc Nhiên hỏi.
"Không phải, Lý thúc đối xử với đệ rất tốt chỉ là..." Tử Du ngập ngừng.
Mạc Nhiên: "Chỉ là cái gì?"
"Chỉ là thúc ấy còn người nhà... Lý thúc tuy không nói nhưng đệ biết Lý thẩm không thích đệ, thức ăn đã khó kiếm huống chi là chia cho một người ngoài. Đệ không muốn trở thành gánh nặng của thúc ấy, không muốn vợ chồng hai người vì đệ mà cãi nhau." Tử Du đôi mắt tròn xoe nói, những lời vừa nói ra không giống dáng vẻ của một đứa trẻ mới sáu tuổi gì cả. Mạc Nhiên nghe xong cảm thấy hơi nghẹn lòng.
"Mới mấy tuổi đầu sao lại suy nghĩ nhiều như vậy." Tần Lăng nhìn Tử Du rồi nhìn y, bảo sao y thích đứa bé kia như thế như hai ông cụ non với nhau. Hắn đưa cho Tử Du một quả táo nói: "Đi đường chắc đói rồi, mau ăn tạm đi."
Tử Du cầm lấy quả táo đang định đưa lên miệng thì từ đằng xa có tiếng ngựa chạy đến, hắn nhận ra đám người kia chính là người của Tống Nam Dương. Lục Hào thúc ngựa tiến lại gần, chĩa kiếm về phía ba người. Tiểu Du sợ hãi nép sau lưng Mạc Nhiên.
"Ta biết kiểu gì các ngươi cũng đi đường này, hai người còn lại đâu? Nói mau, ta còn tha cho một con đường sống." Lục Hào lớn tiếng quát, xung quanh có hơn hai chục người bao vây họ vào trong giữa.
"Chỉ với mấy người các ngươi mà cũng muốn bắt bọn ta?" Tần Lăng rút kiếm bên người ra, ánh mắt sắc lạnh nhìn xung quanh một lượt.
Lục Hào không nói nhiều dơ tay lên ra lệnh cho mấy tên cận vệ xông vào, Tần Lăng định dơ kiếm lên ứng chiến, bỗng từ đâu bay đến vài mũi tên hạ gục mấy người ở gần hắn. Cả hai người đều quay lại nhìn về hướng mũi tên bay đến, Trác Phong ngồi trên ngựa đang cầm một lúc ba mũi tên hướng về mấy tên đang bao vây họ bắn.
"Oa... Bắn thật chuẩn." Tu Kiệt nhìn thấy mũi tên lao đi, mỗi một cái đều trúng một người không khỏi cảm thán, quay qua nhìn Trác Phong bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Trác Phong tự mình tiến lên bắt giữ tên đầu sỏ Lục Hào, còn Tu Kiệt cùng vài cận vệ khác khống chế những người còn lại. Xong chuyện Trác Phong cùng Tu Kiệt hướng về hai người bẩm báo: "Thế tử, Tần công tử, hai người không sao chứ?"
Tử Du nghe Trác Phong gọi Mạc Nhiên là thế tử vội hoảng hốt vuông y ra