"Không được!" Tần Lăng gào lên nhưng đã muộn, cây đuốc trên tay Giai Hy rơi xuống đất bén vào dầu được đổ sẵn, hắn trân trố nhìn ngọn lửa bùng lên dữ dội.
"Ha ha ha cái gì mà vương quyền địa vị, cái gì mà thâm thù đại hận yêu đương thắm thiết, chết là hết! Chết à không còn gì cả, chết rất hay!" Giai Hy cười điên loạn nhìn Tần Lăng, dù lửa đã đến chân nhưng không tránh mà thỏa mãn ngắm nhìn.
Tần Lăng giữ chặt Mạc Nhiên trong lòng, hắn ôm y đi xung quanh xem có nơi nào thoát được không, nhưng ở đây chỉ có một lối ra duy nhất đã bị Giai Hy khóa lại. Lửa càng ngày càng lớn, hắn nghe thấy bên ngoài kia là tiếng la hét cùng tiếng người tán loạn, còn có tiếng gọi hắn hình như là của đám người Thẩm Cao. Nhưng tiếng rất xa, dù bây giờ hắn đáp lại họ cũng chưa chắc nghe thấy. Không thể đứng im như vậy chờ chết, Tần Lăng đến gần Giai Hy như đang phát điên đẩy cô sang một bên, cánh cửa bị lửa cuốn lấy không dễ dàng gì đến gần.
Nhưng hắn không thể cứ vậy mà trơ mắt ra nhìn, Mạc Nhiên còn ở đây hắn không thể để y gặp nguy hiểm. Tần Lăng mặc ngọn lửa nóng lao vào dùng chân đạp mạnh lên, nó rất chắc chắn hắn đã dùng gần như hết sức mà chỉ lung lay nhẹ.
"Vô dụng thôi, hôm nay chính là ngày chết của ba chúng ta!" Giai Hy ngồi dưới đất cười nói, khuôn mặt đã lấm lem tro bụi, cô ung dung ngồi không có vẻ gì là sợ hãi.
Tần Lăng không quan tâm đến Giai Hy, chỉ mải nghĩ cách để phá cửa. Dù đặt Mạc Nhiên xuống có thể sẽ dùng được nhiều sức hơn, nhưng hắn không muốn để y rời khỏi mình. Loại ổ khóa mà Giai Hy dùng vốn không cần dùng chìa cũng đóng được, cô cố ý dùng loại này chắc chắn là sẽ không mang chìa khóa theo, hơn nữa nó được đúc riêng bằng sắt rất chắc chắn. Tần Lăng đạp đến cả chân đau nhức mà nó vẫn không lay chuyển được chút nào.
Hắn cúi xuống thở dốc, hơi nóng bốc lên làm cả mặt đỏ ửng, mồ hôi rơi ròng ròng, hắn không để ý lửa đã bén vào y phục mình từ lúc nào, Tần Lăng dùng một tay xé rách phần cháy đó ra khỏi người, rồi lại tiếp tục dùng chân đạp mạnh vào cửa.
"Tần Lăng ngươi muốn sống đến vậy?" Nhìn hắn khổ sở muốn thoát ra, Giai Hy không nhịn được mà mở lời hỏi.
"Ta sẽ không để Mạc Nhiên gặp nguy hiểm!" Tần Lăng không quay đầu lại trả lời, chân của hắn truyền đến cơn đau dữ dội, nhưng vẫn không để ý đến, nhân lúc lửa còn chưa quá to phải tranh thủ phá được cánh cửa này. Sau một hồi cuối cùng cánh cửa cũng có chút lung lay, Giai Hy mặt biến sắc vậy mà hắn có thể đạp đổ nó thật!
Lúc này lửa lớn đã lan đến gần trần nhà, vì nơi ở của ba người ít đồ đạc nên dư ra một khoảng trống, cửa cũng đã bị cháy đến phân nửa. Bị khói bụi bao vây Tần Lăng ho lên sặc sụa, hắn lùi ra sau vài bước định tiến lên dùng hết sức mình đá lên đó lần cuối, thì bị một bàn tay nắm chặt chân lại.
Tần Lăng nhíu mày nhìn Giai Hy đang ôm lấy chân mình lớn tiếng nói: "Buông ra!"
"Tần Lăng đừng có đi, ở lại với ta đi được không?" Giai Hy mặt như khẩn cầu nói, tay vẫn giữ chặt lấy chân làm hắn không nhúc nhích được.
Hắn vung chân lên hất Giai Hy ra nhưng cô bám rất chắc, Tần Lăng có đá thế nào cũng không buông, hắn khẽ thở dài không thể cứ đứng dây dưa mãi như thế. Hắn dùng chân còn lại đá mạnh vào bụng Giai Hy, cô đau đớn kêu lên một tiếng nôn ra một ngụm máu, nhưng vẫn không có ý định gì như muốn buông.
"Ta mà chết một mình sẽ rất cô đơn... đi cùng ta đi... đi cùng ta đi." Khói bụi mù mịt cùng cơn đau làm Giai Hy nói đã không rõ lời, tầm nhìn bị thu hẹp đã chẳng còn nhìn rõ gì nữa, nhưng vãn cố chấp bám chặt lấy chân Tần Lăng.
"Nếu cô còn không buông, thì đừng trách ta ra tay độc ác!" Tần Lăng gào lên, bế Mạc Nhiên trên tay lâu cả hai tay đều đã mỏi, dùng một tay có chút vướng víu, dù không muốn nhưng vẫn phải đặt y xuống. Hắn cúi xuống đặt y ngay cạnh mình, rồi nhanh tay kéo Giai Hy lên, bàn tay nắm chặt lấy cổ tay cô như muốn bóp nát, Tần Lăng ánh mắt toàn tia lửa gằn giọng nói: "Cô muốn chết, thì tự mình đi chết đi!"
Nói rồi đẩy mạnh Giai Hy xuống nền đất, Giai Hy nhìn hắn bằng ánh mắt căm thù, nhân lúc Tần Lăng xoay người lại, Giai Hy vội nhặt lấy thanh kiếm nằm lăn lóc trên mặt đất lao về phía hắn. Tần Lăng cảm nhận được không do dự mà vung kiếm trong tay lên.
"AAAA!" Thanh kiếm của hắn vung lên chém vào đúng tay Giai Hy làm cô gào lên thất thanh, cả bàn tay bị hắn chém cho đứt lìa, thanh kiếm cùng cánh tay