Bên trong vương phủ, Trần Lâm dùng chân đạp mạnh vào bụng Trần Mạc Liên khiến hắn ngã lăn ra đất, vẻ mặt cực kì tức giận quát: "Sao ta lại sinh ra một đứa con ngu dốt như vậy? Đáng nhẽ ngay từ lúc sinh ra ta đã phải giết ngươi đi cho rồi."
Trần Mạc Liên ôm lấy bụng, tuy đau nhưng vẫn cười nói: "Cuối cùng phụ vương cũng nói ra câu này, có phải trong lòng người đã muốn ta chết đi từ rất lâu rồi phải không?"
"Phải!" Trần Lâm gào lên: "Ta đúng là nên giết ngươi từ sớm, ngươi sống trên đời chỉ khiến ta mất mặt thêm không được tích sự gì. Cứ tưởng hôm trước ngươi vào phòng ta nói chuyện đã thay đổi bản tính, không ngờ lại dám trộm lấy con dấu, tưởng mấy cái trò mèo này mà định qua mắt được ta sao?"
Ông vừa nói vừa cầm ấm trà lên như muốn ném thẳng vào người Trần Mạc Liên, hắn không tránh né nhìn chằm chằm lại Trần Lâm, không biết vương phi từ đâu lao đến, cầm chặt lấy tay Trần Lâm khóc lóc nói: "Vương gia, ông làm cái gì vậy? Đó là con trai ông đấy, ông định giết chết nó thật sao?"
"Xem con trai tốt của bà làm ra chuyện tốt đẹp gì đi? Đến Mạc Nhiên nó cũng muốn giết, thật là gan to bằng trời!"
Trần Mạc Liên gào lên: "Người chết dưới tay phụ vương không chín trăm cũng một vạn, con giết một người thì đã sao? Mạc Nhiên còn chưa bị làm sao người đã muốn giết con, trong mắt cha rốt cuộc con có phải là con người không? Có coi con bằng một nửa của Mạc Nhiên?"
"Ngươi một nửa của một nửa cũng không bằng, ngu dốt đến mức bị một ả đàn bà lừa suýt nữa làm hỏng chuyện tốt của ta. Ta không trực tiếp giết ngươi không phải vì còn coi ngươi là con, bằng không..."
Vương phi bên cạnh đã không thể nghe thêm được nữa, ném mạnh bình trà từ trên tay vừa mới giật được xuống, nói lớn: "Nếu không thì làm sao? Ông thực sự dám giết nó?" Bà chỉ tay vào thẳng mặt Trần Lâm: "Năm xưa ông vì ả Nhan Nhược kia mà không coi ta ra gì ta nhịn, ả chết bao năm ông vẫn luôn nhớ thương không nguôi ta nhịn! Nay lại định vì con của ả mà muốn đánh muốn giết con ta, muốn giết phải không? Được rồi..."
Vương phi vừa nói vừa lao đến rút thanh kiếm được treo bên cạnh ra, đưa thẳng kiếm đến trước mặt vương gia: "Muốn giết thì ông giết cả ta luôn đi!"
Trần Lâm nhìn thấy vương phi cầm kiếm, không những không hạ giọng còn hung hăng hơn, giật lấy thanh kiếm đẩy mạnh vương phi ngã xuống bên Trần Mạc Liên, chĩa kiếm vào hai người nói: "Muốn chết chứ gì được rồi ta tác thành cho hai người!"
Trần Mạc Liên thấy Trần Lâm giơ kiếm lên như muốn ra tay thật, vội ôm lấy vương phi vào lòng nói trong nước mắt: "Đừng có động vào mẹ ta! Ta sai rồi được chưa? Ông muốn làm gì ta cũng được, đừng có động vào mẹ ta!"
Vương phi cũng ôm chặt lấy con mình khóc lớn, dù sao cũng là người chung chăn gối bao nhiêu năm không ngờ lại vô tình như vậy.
Trần Lâm cũng chỉ muốn dọa vốn không định ra tay, nhìn Trần Mạc Liên nói: "Ngươi sắp xếp đồ rồi đến chỗ đại ca ngươi nhập quân ngũ đi. Làm từ chức vụ thấp nhất, nếu không tự mình đi lên được chức thống lĩnh thì đừng trở về kinh thành!"
"Cái gì? Làm từ chức vụ thấp nhất khác gì bắt nó đi làm sai dịch?" Vương phi nghe xong như muốn ngất đi: "Ông bắt con ta đi hầu hạ cho cái đám người dơ bẩn đó?"
"Mẹ bỏ đi, con ở lại đây thì cũng không được coi ra gì, đi là được chứ gì!" Trần Mạc Liên vừa giữ lại tay vương phi, vừa quay qua nhìn Trần Lâm bằng ánh mắt căm thù.
Vương phi lau đi giọt nước mắt, lấy tay sờ lên trên mặt Trần Mạc Liên đau xót nói: "Nếu đã vậy ta đi cùng con..."
"Mẹ nơi đó không phải là nơi người nên đến!"
"Được ở cùng với con của ta, thì đi đâu cũng được."
Thấy Trần Lâm im lặng có nghĩa là cũng không phản đối. Vương phi bám vào tay Trần Mạc Liên gượng đứng dậy nói: "Đi chuẩn bị thôi con."
Trần Mạc Liên cắn chặt môi gật gật đầu, vì thấy thương cho mẹ của mình mà nước mắt cứ rơi xuống, hắn một tay đỡ vương phi đi ra ngoài vừa lau đi giọt nước mắt để bà không nhìn thấy. Trần Lâm ném thanh kiếm xuống đất thở dài nhìn hai người dần đi xa.
***
"Đừng... đừng chạm vào người ta!" Mạc Nhiên hoảng hốt bật dậy, khoảnh khắc bị đám người dơ bẩn đó động vào người làm y thực sự thấy sợ hãi. Nhận ra chỉ là mơ khẽ thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm áo.
"Tỉnh rồi?" Mạc Nhiên không để ý trong phòng còn có người, đột nhiên nghe tiếng có chút giật mình, một lúc sau mới trả lời: "Cố Thương sao huynh lại ở đây?"
Cố Thương mỉm cười ngồi xuống bên cạnh, nhìn bộ dạng trên người toàn vết thương của y không khỏi đau lòng nói: "Không phải là đến thăm đệ sao?"
"À..." Mạc Nhiên hụt hẫng trả lời, không biết vì sao y lại cứ nghĩ khi mình tỉnh dậy, người đầu tiên gặp sẽ là hắn.
Cố Thương hỏi: "Đệ có đói không?"
Mặc Nhiên mệt mỏi lắc đầu, vì y không muốn nói chuyện nên hai người chìm vào trong im lặng, Cố Thương muốn phá vỡ không khí ngột ngạt này nên mở lời nói trước: "Đệ ở bên cạnh Tần Lăng lúc nào cũng gặp nguy hiểm."
Mạc Nhiên: "Cũng đều là chuyện không lường trước được..."
"Lúc trước đệ từng nói với ta muốn đến một nơi không ai biết, sống một cuộc sống yên bình đệ còn nhớ không?" Cố Thương ngập ngừng vừa hỏi vừa chăm chú quan sát nét mặt của Mạc Nhiên.
"Ừm..." Mạc Nhiên gật đầu: "Đúng là ta từng nói, nhưng đột nhiên sao huynh lại nhắc lại?"
Cố Thương hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm nói: "Nếu như ta nói... ta có thể đưa đệ đi thì đệ có nguyện ý đi cùng ta không?"
"Hả?" Mạc Nhiên vì câu nói của Cố Thương mà ngạc nhiên mở to hai mắt, được một lúc mới cười gượng nói: "Huynh đừng có đùa... sao huynh có thể đưa ta đi được cơ chứ cha ta..."
"Ta đã nói với vương gia, ông ấy không phải không thể đồng ý." Cố Thương ngắt lời Mạc Nhiên, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay y, Mạc Nhiên giật mình nhưng cũng không thu tay lại, Cố Thương nói tiếp: "Ta có