Tần Lăng đứng dưới một đình nhỏ ít người đi qua, lẳng lặng quan sát khung cảnh trước mặt. Hôm nay trời hơi âm u như sắp mưa, tâm trạng hắn cũng nặng trĩu khi phải đưa ra lựa chọn.
"Ngươi hẹn ta ra đây là suy nghĩ xong rồi?" Cố Thương vừa mới đến nhìn thấy Tần Lăng đã hỏi luôn. Tần Lăng không trực tiếp trả lời mà hỏi lại: "Ngươi có chắc sẽ khiến Mạc Nhiên hạnh phúc cả đời? Sẽ không phải chịu nguy hiểm gì nữa?"
"Cố Thương ta đã nói là sẽ làm được." Cố Thương giọng chắc nịch nói.
"Vậy còn vương gia thì sao?"
"Ông ấy còn một chút e ngại với Tần phủ, dù sao dĩ hòa vi quý vẫn là tốt nhất. Nhưng nếu ngươi đồng ý thì mọi chuyện dễ dàng hơn rồi." Cố Thương mỉm cười nói: "Ngươi đã quyết định?"
Tần Lăng quay mặt về hướng khác gật nhẹ đầu: "Vậy ngươi giúp ta chăm sóc tốt cho y, đừng để y phải gặp nguy hiểm hay bất cứ chuyện gì đại loại như vậy nữa."
"Cái này ngươi cứ việc yên tâm." Cả hai chìm vào trong im lặng, thấy Cố Thương như sắp rời đi Tần Lăng mới ngập ngừng hỏi: "Bao giờ... thì ngươi rời khỏi đây?"
Cố Thương: "Ba ngày nữa."
Tim Tần Lăng như bị ai đó bóp chặt, hắn gật nhẹ đầu như đã hiểu lúc Cố Thương đi xa vẫn một mình đứng đó không động đậy. Ba ngày nữa, nhanh vậy sao? Tần Lăng khẽ cười, kiếp trước hắn nghĩ mình thích Giai Hy thì Giai Hy chết, kiếp này người chết thì vẫn chết, nhận ra tình cảm của mình với Mạc Nhiên thì y cũng bỏ hắn mà đi. Cuối cùng bên cạnh hắn cũng chẳng còn lại một ai cả.
***
Từ lúc tỉnh dậy đã được hai ngày Mạc Nhiên vẫn chưa từng thấy bóng dáng của Tần Lăng, lúc đầu y còn nghĩ do hắn bận nhưng làm gì có chuyện bận đến mức mặt cũng không thấy cơ chứ. Ngày trước dù hắn có bận đến đâu cũng phải ghé qua thăm y một chút, hiện tại dù hắn còn ở trong phủ nhưng cả ngày đều không thấy bóng dáng.
Trác Phong thấy tâm trạng của Mạc Nhiên không tốt, chắc chắn là có liên quan đến người kia. Nghĩ vậy liền mở lời hỏi: "Thế tử có phải người lại cãi nhau với Tần công tử rồi không?"
"Ta có được nhìn thấy mặt hắn để cãi sao?" Giọng y hơi gắt gỏng, có thể nhận ra tâm trạng đang cực kì tồi tệ.
Nếu không bận mà Tần Lăng cũng không gặp y chỉ có thể là do hắn muốn tránh mặt, sao lại phải tránh mặt y cơ chứ? Như nhớ ra gì đó Mạc Nhiên khẽ run lên, ngày hôm đó khi hắn đến vừa vặn nhìn thấy y bị mấy tên thổ phỉ kia làm nhục. Không lẽ là hắn chán ghét y rồi?
Nghĩ đến đây Mạc Nhiên khẽ cười nửa miệng, chẳng lẽ thực sự là vì chuyện này sao? Mạc Nhiên chua xót nói: "Phải rồi, chỉ có thể là hắn chán ghét ta..."
Tuy y nói nhỏ nhưng Trác Phong bên cạnh vẫn nghe thấy vội vàng hỏi lại: "Người vừa nói ai chán ghét người? Tần công tử sao?" Trác Phong vừa cười vừa xua tay nói: "Người nghĩ nhiều rồi, không có chuyện ngài ấy chán ghét người đâu."
Mạc Nhiên nhìn Trác Phong hỏi: "Sao lại nói vậy?"
Trác Phong bắt đầu kể lại: "Hôm thế tử bị bắt tiểu nhân mãi không thấy người về, cũng không biết làm cách nào nên đành nhờ Tần công tử giúp. Ngài ấy không nói một lời cầm kiếm lao thẳng vào vương phủ, đến nhị quận vương cũng dám đánh để bắt hắn khai ra tung tích của người."
"Sau đó đến doanh trại thổ phỉ chỉ có bốn người, Tu Kiệt trở về phủ gọi thêm ám vệ vẫn chưa đến kịp. Tần công tử