Nghe đến đây Tần Lăng thấy cổ họng mình nghẹn lại, bàn tay sau lưng Mạc Nhiên khẽ vuốt nhẹ như muốn an ủi. Hắn nhìn y đang nằm trong lòng mình, cảm giác tội lỗi dâng lên cao hơn bao giờ hết.
Hắn sai rồi.
Ngày đó Sở Tiêu nói, hắn tự đặt tay lên ngực mình hỏi xem bản thân mình có phải đã sai rồi không. Hắn đã trả lời rằng mình không sai, tự dối lòng mình rằng bản thân không thích y, nhưng thì ra hắn sai từ đầu rồi, tất cả những việc hắn làm đều sai cả rồi.
Tần Lăng thấy giọng mình như nghẹn lại nói: "Mạc Nhiên, sau này đừng nói những câu như không còn ai bên cạnh ngươi nữa. Có ta ở đây, ta sẽ luôn bên ngươi có được không?"
Mạc Nhiên không trả lời câu hỏi của hắn, khẽ cắn nhẹ môi ngập ngừng nói: "Tần Lăng... thực ra ta được gả cho ngươi không phải như người bên ngoài nói, ta lần đầu gặp đã thích ngươi. Mà là..."
Biết y định nhắc đến chuyện trộm binh phù, Tần Lăng vội ngắt lời trước: "Mạc Nhiên hiện giờ trong lòng ngươi có ta không?"
Đột nhiên bị hắn hỏi thẳng như vậy Mạc Nhiên có chút ngại ngùng, Tần Lăng đợi một lúc lâu vẫn không thấy y trả lời, nhưng hắn cũng không thúc giục mà yên tĩnh đợi.
Mãi một lúc mới thấy người trong lòng mình khẽ gật đầu một cái, hắn khẽ mỉm cười nói: "Như vậy là được rồi, ta không cần biết trước kia ngươi vì lý do gì, chỉ cần hiện giờ trong lòng ngươi có ta vậy là đủ rồi."
"Nhưng ta..." Mạc Nhiên vốn muốn nói rõ để trong lòng không cảm thấy có lỗi, nhưng Tần Lăng đã nói trước: "Mọi chuyện ta đều biết cả, dù ngươi làm gì ta cũng đều không trách ngươi, chỉ cần sau này ngươi đừng rời bỏ ta có được không?"
Tuy Mạc Nhiên không nói gì, nhưng thay vào đó là một cánh tay vòng qua ôm qua người hắn thay cho câu trả lời, Tần Lăng hài lòng nhìn y dần dần chìm vào trong giấc ngủ.
Giai Hy cũng chết rồi, tuy cô nhiều thủ đoạn độc ác nhưng cũng là do thù hận làm mờ con mắt, Tần Lăng cũng không muốn truy xét đến gia đình hiện tại của cô nữa. Trần Mạc Liên hắn cũng đã xử lý, chỉ còn một mình vương gia là hắn chưa làm gì. Lúc biết mình thích Mạc Nhiên, hắn còn lo lắng chuyện mình ra tay với vương gia sẽ phải đối diện như thế nào với y. Nhưng hiện giờ biết Mạc Nhiên không phải con ruột ông ta, chuyện này không cần nhắc đến nữa.
Hơn nữa Trần Lâm dám đối xử với y như vậy, hắn lại càng không thể tha. Tần Lăng vừa nghĩ trong mắt liền hiện lên đầy sự độc ác và toan tính.
Khi trời vừa hửng sáng Mạc Nhiên thức dậy đã không thấy Tần Lăng đâu, y mệt mỏi nheo mắt nhìn ra bên ngoài, hôm nay là một ngày khá đẹp ánh nắng heo hắt len vào trong cửa sổ. Tần Lăng đẩy cửa bước vào, hắn đứng trước cửa làm ánh nắng chiếu rọi lên khuôn mặt, nở nụ cười ấm áp nhìn y nói: "Dậy rồi sao? Chuẩn bị đi ta dẫn ngươi đến một nơi."
Mạc Nhiên còn đang sững người ngồi đó nhìn, nghe hắn nói mới giật mình hỏi lại: "Hả? Ngươi nói gì?"
Tần Lăng im lặng mỉm cười, tiến lại gần giúp Mạc Nhiên buộc lại tóc cùng thay y phục, mặc cho y từ chối nhưng hắn vẫn không chịu để y động tay tự mình làm mọi việc. Sau khi làm xong hắn cầm lấy tay y đi nhanh ra ngoài, Mạc Nhiên bị hắn kéo đi cau mày hỏi: "Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?"
Tần Lăng trả lời: "Đến nơi rồi ngươi sẽ biết."
Hắn đưa y ra khỏi cửa, bên ngoài đã có một con ngựa đen đứng đó đợi sẵn, Tần Lăng trèo lên trước duỗi một tay xuống nhìn y nói: "Đưa tay đây."
Mạc Nhiên do dự nhìn hắn ngập ngừng hỏi lại: "Ngồi cùng một ngựa sao?"
"Có gì mà không được?" Tần Lăng nhún vai, sợ để y tự quyết định trời cũng muộn, hắn cúi xuống ôm lấy eo rồi dùng sức bế y ngồi lên trước mặt mình.
Mạc Nhiên tức giận nhìn hắn: "Ngươi..."
Tần Lăng vẻ mặt mang theo ý cười nói nhỏ bên tai y: "Suỵt... Ngồi im đừng cử động, cẩn thận ngã." Hắn vừa nói xong thì cũng thúc ngựa rời đi, ngựa đi rất nhanh trên con phố đông đúc, không ít người