Không nghĩ người đó lại là Tử Du, Tần Lăng thầm mắng trong lòng mấy người này thật là phiền phức, toàn xuất hiện những lúc không cần đến. Hắn nhíu mày nói: "Sao đệ lại ra đây?"
Tử Du xụ mặt nói: "Chẳng phải ca ca phạt đệ đi cuốc đất sao? Đệ đào mệt quá nên mới định đi tìm nước uống, nhưng bây giờ đệ hết khát rồi, không làm phiền hai người nữa ca ca cứ tự nhiên." Tử Du nói xong sợ Tần Lăng lại nổi giận phạt mình thêm nên chạy bay đi trước, Tần Lăng thở dài nhìn thấy Tử Du đi xa mới kéo y ra khỏi người mình, nhìn mặt y vẫn không ngừng đỏ lên, mỉm cười nói: "Đã đi rồi."
Dạo này Mạc Nhiên toàn gặp phải những chuyện mất mặt, nghĩ lại cũng đều là do hắn nên quay qua khẽ lườm Tần Lăng một cái, bao nhiêu nơi không chọn sao cứ phải chọn cái nơi này, còn để một đứa trẻ bắt gặp.
Mạc Nhiên tức giận nói: "Từ giờ ngươi đừng làm mấy cái trò như vậy ở những nơi thế này nữa."
Tần Lăng mỉm cười gian xảo nói: "Vậy làm ở nơi khác thì được đúng không?"
Mạc Nhiên không trả lời, bỏ mặc hắn một mình bước đi về phía trước, Tần Lăng vội chạy theo gọi với theo đằng sau: "Được rồi, Mạc Nhiên đừng giận ta xin lỗi ta không trêu ngươi nữa."
Mạc Nhiên không quan tâm hắn nói gì phía sau, cứ như vậy mà một mình đi trước, Tần Lăng không biết nhìn y như vậy cũng thật là dễ giận. Sau khi nỉ non xin lỗi một hồi, cuối cùng cũng thấy Mạc Nhiên nguôi ngoai một chút hắn mới thở phào nhẹ nhõm, lần sau không dại mà trêu y nữa!
Tần Lăng đi cạnh y khẽ hỏi: "Mạc Nhiên có muốn đi xem ta bảo mấy người kia làm cái gì không?"
"Không phải ngươi chỉ phạt họ san phẳng đất thôi sao?"
Tần Lăng mỉm cười không trả lời vội, dẫn y đi về hướng mà Tử Du đi qua lúc nãy, đi được một đoạn đã có thể nghe thấy tiếng cãi vã của đám người Tu Kiệt.
"AAA Thẩm Cao chết tiệt ngươi đạp phải chân ta rồi!" Là giọng Tu Kiệt đau đớn gào lên.
Thẩm Cao: "Còn không phải là ngươi không biết tránh sao?"
Án Minh nhìn Tử Du lười nhác, đá đá vào chân Tử Du dọa: "Tử Du đệ còn ngồi đấy không chịu làm, có tin ta mách công tử phạt đệ thêm không?"
Tử Du ngồi dưới đất xoa xoa hai tay, bày ra bộ mặt đáng thương nói: "Hức Án Minh ca ca huynh xem cả hai tay đệ đều đỏ hết cả lên rồi, đệ thực sự rất mệt, cho đệ nghỉ một chút thôi."
Tần Lăng đến nhìn đám người nhôn nhao, đây thực ra cũng chỉ là một mảnh đất cũng khá bằng phẳng, bị họ cày cuốc qua một lượt nên nhìn cũng đã rộng rãi hơn. Hắn ho khan một tiếng, bảy người nghe thấy vội vàng đứng dậy không đùa nghịch nữa lấy lại vẻ nghiêm túc.
"Công tử."
Tần Lăng không để ý đến họ, chỉ gật đầu nhẹ một cái quay qua nói với Mạc Nhiên: "Ngươi xem ở đây dựng lên một căn nhà gỗ nhỏ thì thật là đẹp."
"Ở chỗ kia đào thêm một cái ao cá, chỗ kia cỏ nhiều lại rộng rãi chúng ta có thể thả vài con dê, chỗ này làm thành một khu vườn nhỏ trồng các loại hoa mà ngươi thích." Hắn vừa nói vừa chỉ hết chỗ nãy đến chỗ nọ.
"Chúng ta có thể mang vài con thỏ về để nó trong vườn, trồng thêm cả một rừng đào gần đây nữa ngươi xem có được không?"
Mạc Nhiên không nghĩ, những lời y nói mê man trong lúc ngủ hắn lại để trong lòng như vậy, y khẽ mỉm cười nhìn hắn nói: "Hóa ra ngươi bảo họ đến đây là đã tính từ trước?"
Tần Lăng gật nhẹ đầu nói: "Ta chưa thể dẫn ngươi đi xa, nhưng xây cho ngươi một nơi như thế không phải là chuyện khó, chỉ cần ngươi thấy vui vẻ là được."
"Chúng ta sau này cứ sống yên bình như vậy qua ngày được không?" Tần Lăng quay qua nhìn y ánh mắt mong chờ hỏi.
Xây một căn nhà nhỏ có vườn có hoa là điều y muốn, nhưng quan trọng không phải là khung cảnh, mà chính là có những người sẽ không thể để y sống yên bình qua ngày một cách dễ dàng. Nhìn thấy Tần Lăng đang vui vẻ, Mạc Nhiên không muốn nhắc đến chuyện không vui nên cũng cố gượng cười gật nhẹ đầu.
Ta cũng muốn sống bình yên cùng ngươi qua ngày như vậy liệu có được không?
Tần Lăng dẫn y ngồi cùng trên ngựa đi dạo một