Mạc Nhiên khẽ hít lấy một hơi thật sâu, dù bàn tay đang nắm chặt lấy vạt áo nhưng trên mặt vẫn không lộ ra biểu hiện nào khác thường, lạnh lùng trả lời: "Ở trong phủ không có bất kỳ tung tích nào, cũng không thấy Tần Lăng nhắc đến."
"Ta thấy Tần Lăng rất yêu thương con, không lẽ hắn không để tiết lộ một chút sơ hở nào sao?" Trần Lâm nhìn thẳng vào mặt, tỉ mỉ quan sát từng phản ứng của y.
Mạc Nhiên: "Tần Lăng không biết gì về binh phù, còn cha của hắn đã giấu kín nó bao năm nay, càng không dễ dàng gì mà nói với người ngoài như ta."
Trần Lâm đi gần lại người Mạc Nhiên hỏi lại: "Cái gì cũng không có thay đổi, vậy ngươi còn ở lại Tần phủ làm gì? Không lẽ ngươi thực sự yêu tên Tần Lăng đó rồi?"
"Ta không có tình cảm gì với hắn." Mạc Nhiên cười gượng nói: "Tất cả mọi chuyện ta làm, còn không phải vì tìm binh phù cho ông sao?"
Trần Lâm nghe xong hài lòng vỗ lên vai y một cái, cười lớn nói: "Ta biết mà, Mạc Nhiên của ta sao có thể thích nam nhân được chứ." Trần Lâm nói tuy đơn giản, nhưng Mạc Nhiên nghe ra trong đó tràn đầy sự mỉa mai, y cố cắn chặt môi để kiềm chế mình không được quá xúc động.
"Thực ra thì tìm không thấy cũng không sao, ta có cách đơn giản hơn." Trần Lâm dừng lại một chút, lôi từ trong người ra một gói thuốc nhỏ màu vàng đưa cho y.
"Đây là kịch độc, chỉ cần uống phải một chút lập tức sẽ chết không để lại dấu vết gì. Ngươi tìm cách hạ độc Tần Thiên Vũ cho ông ta uống thứ này, còn mọi chuyện còn lại cứ để ta tìm người chịu tội thay."
Mạc Nhiên cầm gói thuốc mà hai tay run lên. Bảo y hạ độc, đến chuyện độc ác này mà ông ta cũng bắt đi làm được.
Nhìn thấy phản ứng của Mạc Nhiên, Trần Lâm khẽ cười nói: "Làm xong chuyện này ta sẽ để cho ngươi tự do, dù là ngươi có yêu tên Tần Lăng kia thật, ta cũng sẽ tác thành cho hai người không ý kiến gì cả."
"Mạc Nhiên à... cuộc sống sau này của con là do con tự quyết định rồi."
Mạc Nhiên cầm theo gói thuốc ra khỏi phủ, khi trở về đi qua một con cầu nhỏ, y dừng lại không do dự mà ném thẳng gói thuốc độc xuống dòng nước. Ánh mắt Mạc Nhiên hiện rõ lên sự tức giận, xem ra không qua mặt được ông ta. Cái gì mà chỉ cần giết Tần Thiên Vũ sẽ để yên cho y cùng Tần Lăng, lúc đấy chính tay giết cha hắn, Tần Lăng biết được sẽ chịu tha thứ cho y sao?
Mạc Nhiên bàn tay siết lại, Trần Lâm muốn thử xem lời nói của y là thật hay giả, vậy thì y không để ông ta mất công nữa. Nhìn từ xa có một người vừa khuất bóng rời đi, mọi hành động lúc nãy đều đã được người kia thu vào trong mắt.
Nhìn thấy Mạc Nhiên trở về Tần Lăng mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, chưa đến gần đã nở nụ cười tươi nói: "Mạc Nhiên về rồi, vương gia không làm khó ngươi chứ?"
Mạc Nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn, Tần Lăng rót một chén trà rồi đưa đến trước mặt, Mạc Nhiên cũng bị cử chỉ ân cần của hắn làm tâm trạng không vui lúc nãy cũng đỡ đi phần nào. Y đón lấy chén trà trong tay, nhìn hắn rồi nói: "Ông ta muốn ta hạ độc cha ngươi."
Tần Lăng hơi căng thẳng hỏi lại: "Vậy ngươi..."
Mạc Nhiên nhấp trên môi chén trà hắn đưa, bình thản nói: "Thuốc bị ta ném đi rồi."
"Ngươi làm vậy vương gia mà biết sẽ bày trò khác làm khó ngươi hơn." Tần Lăng nghe Mạc Nhiên nói, thấy y thành thật như vậy với mình hắn cũng vui, nhưng vẫn không khỏi lo lắng.
Mạc Nhiên: "Ông ta chắc giờ cũng biết rồi."
Tần Lăng nhíu mày: "Ngươi không sợ?"
"Không sợ." Mạc Nhiên mỉm cười: "Không phải ngươi nói, dù sau này xảy ra chuyện gì vẫn sẽ luôn bên cạnh ta sao? Có ngươi bên cạnh rồi chuyện gì ta cũng không sợ."
Tần Lăng xúc động ôm y vào trong