Lâu gòi hổng NTR ️✌️ Hịc, mấy nay hơi bận nên úm hơi lâu sorry mấy pà ༎ຶ‿༎ຶ và cũng cảm ơn những ai vẫn còn follow truyện iu nhìu nạ :x
______________________________________
Chi nhánh mới của công ty gặp vấn đề, do thiếu nhân lực nên Đào Minh Ánh bị điều đi theo sếp đến để hỗ trợ. Bận rộn suốt mấy ngày liền cuối cùng cũng giải quyết xong, thế là mọi người kéo nhau nhậu nhẹt linh đình đến tận hai giờ sáng mới chịu tan cuộc ai về nhà nấy, còn lại mình Đào Minh Ánh chật vật đỡ người sếp say rượu trở về khách sạn.
Nhẹ nhàng dìu người đàn ông lên giường, cẩn thận tháo giày rồi sắp ngay ngắn trên sàn, thấy người trên giường nhắm mắt ngủ say Đào Minh Ánh mới thở phào một hơi. Gia Khiêm vốn dĩ không thích uống nhiều, hôm nay vì mọi người cứ nài nỉ nên đành chiều lòng họ một hôm, hơn nữa hắn còn giúp cậu uống thay khá nhiều nên cuối cùng mới say thành như vậy.
Đào Minh Ánh ngồi bên mé giường, ngây ngốc nhìn gương mặt đẹp trai của người đàn ông dưới ánh sáng vàng nhạt từ đèn ngủ. Dù dưới mắt là hai quầng thâm đầy rõ nét bởi những đêm không ngủ vì công việc đi nữa cũng không thể làm hắn trông xấu đi một chút nào.
Cậu chần chừ, cuối cùng không nhịn được mà vươn tay chạm nhẹ lên sườn mặt của hắn. Người này lớn lên cao ráo đẹp trai, năng lực làm việc tốt, lại rất biết đối nhân xử thế, khen thế nào cũng không đủ, ngay cả khi đã trải qua một cuộc hôn nhân cũng không thể làm giảm đi sức hút của mình. Mà trong số những người tơ tưởng đến hắn bao gồm cả Đào Minh Ánh.
Thế nhưng tình cảm đơn phương này cậu chỉ có thể cất sâu ở trong tim, bởi vì Gia Khiêm không chỉ là cấp trên mà còn là... anh chồng tương lai của cậu.
Cuộc đời của Đào Minh Ánh trong mắt mọi người luôn là một màu hồng tươi sáng, được sinh ra trong một gia đình có ba và mẹ yêu thương và tôn trọng lẫn nhau, được một công ty lớn tuyển dụng khi vừa tốt nghiệp đại học, hơn nữa còn được hứa hôn cho Gia Bảo - con trai út của một gia đình môn đăng hộ đối với nhà cậu.
Nhưng mọi thứ đều bị đảo lộn khi cậu được phân bổ đến bộ phận do Gia Khiêm quản lý. Sự ngưỡng mộ đối với người đàn anh dần dà chuyển thành những lần tim đập loạn nhịp khi cậu ở gần hắn hay những nhớ nhung dáng vẻ lúc làm việc của hắn mỗi khi cậu về đến nhà.
Cậu biết rõ mình không nên như vậy, nhưng lúc này dường như có điều gì đó liên tục thôi thúc khiến cậu xích lại càng gần, đôi mắt từ từ nhắm lại, để môi mình chậm rãi chạm vào môi hắn.
"Mm."
Người bên dưới khẽ động khiến Đào Minh Ánh bừng tỉnh, cậu hoảng hốt lùi lại trong khi người đàn ông từ từ nâng người dậy.
"A-anh... không phải vậy đâu! Em... em chỉ là vô tình..." Cậu lúng túng giải thích. "Đã trễ rồi, em về phòng mình đây!"
Đào Minh Ánh toan đứng dậy thì một bàn tay dày rộng nhanh chóng giữ cậu lại.
"Ahh.."
Chỉ trong một khoảnh khắc, tấm lưng của cậu đã đổ lên trên tấm nệm mềm mại. Khi mở mắt mới nhận ra rằng mình đã ở dưới thân người đàn ông từ lúc nào, tình thế hiện tại làm cậu cảm thấy chẳng khác gì con thú nhỏ bị thú săn lớn dồn vào đường cùng.
"Anh- ưn!"
Chẳng đợi cậu nói tròn câu, đôi môi hồng đã bị người ở trên chiếm lấy. Nụ hôn lần này vừa bất ngờ lại vừa mạnh mẽ khiến Đào Minh Ánh sững sờ cả người. Đến khi Gia Khiêm chịu tách môi mình khỏi cánh môi mềm của người bên dưới, chỉ thấy sự hoang mang xen lẫn ngượng ngùng trên gương mặt đỏ hồng của cậu.
"Anh yêu em." Gia Khiêm thẳng thắn thừa nhận.
Biết Đào Minh Ánh sẽ sớm trở thành em dâu của mình nên từ lúc cậu mới bước chân vào công ty, hắn đã luôn giữ khoảng cách đúng mực. Thế nhưng càng tiếp xúc nhiều hắn lại càng để ý cậu nhiều hơn. Mỗi ngày thấy cậu ở bên cạnh, hắn lại càng muốn người con trai này nhiều hơn nữa. Kể cả có phải giả vờ say để đổi lại một chút hơi ấm và mùi hương nhẹ nhàng từ thân thể cậu.
Đào Minh Ánh kinh ngạc mở to mắt nhìn người đàn ông. Trong phút chốc cảm giác như "hệ điều hành" toàn thân bị bị đình trệ. Đến khi ý thức được chuyện gì đang xảy ra, cậu mới vội ngồi dậy lùi người lại tạo khoảng cách. Cậu cất lời thành khẩn.
"Chúng ta không thể được! Em không thể làm vậy với mọi người... Em có lỗi với anh. Anh Khiêm, xin anh hãy xem như chưa có gì xảy ra..."
Từ nhỏ Đào Minh Ánh đã luôn là một đứa con ngoan luôn luôn nghe lời ba mẹ. Cậu là niềm tự hào của hai vị phụ huynh, là "con nhà người ta" điển hình của họ hàng và chòm xóm, chính vì vậy mà suốt hơn hai mươi năm cuộc đời cậu chưa từng cãi lại ba mẹ mình, cậu luôn sợ rằng ba mẹ sẽ bị người ngoài chê cười, sợ ba mẹ bởi vì cậu mà đau buồn.
Cho nên loại chuyện tày trời như có tư tình với anh chồng tương lai mà vỡ ra, cậu không cần nghĩ cũng biết xã hội này sẽ có phản ứng như thế nào với "một kẻ trơ trẽn" và "một gia đình không biết dạy con".
Bản thân Gia Khiêm thừa hiểu điều đó, thế nhưng hắn vẫn nắm lấy tay Đào Minh Anh rồi ôm cậu vào lòng.
"Cả em và anh chẳng ai có lỗi cả. Ánh, tin anh được không? Em chỉ cần yêu anh, còn lại những khác đề anh lo, em không cần phải bận tâm tới."
Hai người mặt đối mặt với nhau, ánh trăng sáng dịu bên ngoài đổ lên nửa mặt Gia Khiêm, bừng lên trong mắt Đào Minh Ánh một hình ảnh đẹp đến nỗi tưởng như vô thực, hệt như chàng thợ săn lãng tử trong chuyện cổ tích xuất hiện sau khi vượt mọi chông gai để đến giải cứu cậu.
Vào khoảnh khắc đó, cậu biết rằng người đàn ông này đã nắm trọn tim mình.
Chẳng cần Đào Minh Ánh phải lên tiếng, chỉ một giây sau tay của Gia Khiêm đã ôm trọn lấy vòng eo cậu, môi hắn lại lần nữa mạnh mẽ tấn công môi cậu. Chàng trai trẻ cứ thế bị cuốn vào nụ hôn sâu đầu đời cùng người đàn ông trong mộng của cậu.
Cảm giác khi lưỡi quấn lấy nhau khiến cả hai bị kích thích không thể ngừng được, hôn bao lâu ôm ấp thế nào cũng không đủ. Cặp vú của cậu liên tục bị ép vào bờ ngực săn chắc của người đàn ông khiến hắn càng hưng phấn. Mãi đến khi tạm thỏa mãn với cái hôn, hắn mới chịu rời khỏi môi cậu. Để chàng trai trẻ hổn hển nằm xuống nệm, bờ ngực cậu phập phồng dưới lớp áo sơ mi khiến hắn chỉ muốn xé toạc nó ra ngay lập tức.
"Ánh, anh muốn em. Em có muốn anh không?"
Đào Minh Ánh từ nhỏ đã được dạy rằng phải giữ mình đến khi kết hôn. Thế nhưng hiện tại người cậu thầm yêu bấy lâu lại đang ở trước mặt cậu, dùng gương mặt đẹp trai chết người đó mà hỏi rằng cậu có muốn hắn không.
Đào Minh Ánh cắn nhẹ môi mình.
"Em muốn anh, mau đến yêu em đi."
........
Thành phố C vốn nổi tiếng là đô thị "không ngủ", bởi lẽ đã gần ba giờ sáng mà vẫn còn nhiều hàng quán mở cửa phục vụ, người dân và khách du lịch vẫn còn đi lại trên đường khá nhiều. Hòa nhịp cùng không khí nơi này, trong một căn phòng tại một khách sạn nọ có hai vị khách còn đang bận quấn lấy nhau đầy hừng hực.
Vì là lần đầu tiên nên chàng trai trẻ Đào Minh Ánh chỉ biết thuận theo dẫn dắt của người đàn ông. Hắn hôn cậu, cậu liền hé môi để cùng nhau đá lưỡi, hắn hôn mút cái cổ duyên dáng của cậu, cậu liền nghiêng đầu để hắn thuận lợi hành sự, hắn cởi cúc áo cậu, cậu liền ưỡn người để hắn luồng tay vào xoa vú. Mỗi cái chạm của hắn đều nóng như lửa khiến cậu cảm giác như mình đang tiến ngày một càng gần với mặt trời. Đến khi hắn ngậm lấy vú cậu, Đào Minh Ánh tưởng như bản thân mình đang tan chảy ra.
Sự kích thích kỳ lạ này làm cậu nửa bối rối nửa lại muốn nhiều hơn nữa.
"Ah~ vú của em... Ưm... Anh hút mạnh quá~"
Gia Khiêm vục mặt vào cặp vú bự thơm mềm mà bú say mê, miệng bú bên trái thì tay bóp bên phải, miệng bú bên phải thì tay bóp bên trái. Ngậm mút chán chê rồi lại dùng răng cạ nhẹ lên đầu vú khiến Đào Minh Ánh giật nhẹ người rên lên.
Kể từ khi hắn nhận ra mình có tình cảm với người em dâu tương lai này, có những đêm vô tình sẽ nằm mộng thấy một Đào Phi Ánh lõa lồ gợi dục. Giờ thì giấc mơ đã trở thành hiện thực, hắn quyết định sẽ không kiêng nể mà ăn sạch cậu từ trên xuống dưới.
Theo từng suy nghĩ trong đầu, cái miệng tài năng của hắn cùng di chuyển xuống thân dưới cậu. Tay nhanh nhẹn mở cúc lẫn khóa kéo, đem quần tây của cậu một đường lột sạch khỏi đôi chân nõn nà.
Cảm nhận được hơi thở của người đàn ông càng gần vùng nhạy cảm nhất, tim của Đào Minh Ánh càng đập mạnh hơn. Thấy cơ thể cậu căng cứng lên, Gia Khiêm nhẹ nhàng nâng hai chân của cậu đặt lên trên cổ mình, từ từ kéo chiếc quần lót tam giác ra khỏi nơi mà hắn đang khao khát rồi dùng gương mặt đẹp trai cọ lên đùi non cậu.
"Để anh làm cho em thích hơn nữa nhé?"
Lồng ngực Đào Minh Ánh phập phồng, hai bên má cũng đỏ lên như quả gấc khi bản thân đang trần truồng dưới ánh nhìn tha thiết cháy bỏng của người đàn ông.
Nhận được cái gật đầu của cậu, hắn nhoẻn miệng cười bắt đầu rải những nụ hôn vụn vặt lên đùi non, dần tới bẹn, rồi hôn chụt lên vùng cỏ tươi tốt khiến Đào Minh Ánh run nhẹ người.
Đây rồi, một con cu nhỏ nõn nà cùng một cái lồn non hồng hào. Cuối cùng thì khoảnh khắc này cũng đã tới, Gia Khiêm đánh úp bất ngờ lao đến liếm cu rồi rê lưỡi xuống luồn vào khe lồn mà quét một đường khiến Đào Minh Ánh giật bắn người rên lên.
"Lồn của em thật đẹp, mùi thơm vị lại ngọt. Anh sẽ nghiện mất thôi."
Vừa nói xong hắn lại vùi mặt vào liếm láp lồn cậu như đang thưởng thức một que kem đầy ngon lành giữa ngày hè. Ngón tay hắn dịu dàng mở rộng hai mép lồn để chiếc lưỡi thuận tiện làm việc của nó, mặt lưỡi áp vào mép môi sau rồi càn quét một đường lên trên, đầu lưỡi quấn quít lấy hột le bé xinh làm Đào Minh Ánh nứng đến co giật nhẹ cơ thể.
"Ưn... nya~"
Thân dưới cậu bắt đầu cựa quậy bởi khoái cảm khi được bú lồn, dâm thủy cũng theo đó mà rỉ ra liên tục khiến người đàn ông càng bú liếm cật lực hơn nữa. Càng cựa quậy thì hai cánh tay chắc khỏe của người đàn ông lại càng ra sức giữ cậu chặt hơn, Đào Minh Ánh trải qua giai đoạn nửa thống khổ nửa sung sướng, cuối cùng hét lên một tiếng rồi đạt cao trào bắn nước lồn ào ạt ướt đẫm gương mặt đẹp trai đang chôn giữa háng cậu.
"Ôi... nước của Ánh thật ngọt, vừa nếm qua đã thấy hừng hực cả người. Sau này lúc nào làm việc mệt quá thì Ánh cho anh uống nước của Ánh nhé?" Gia Khiêm dùng ngón tay vét phần nước trên má mình rồi đưa đến lưỡi liếm, hắn nhoài người lên đối mặt cùng Đào Minh Ánh, trong khi cậu vẫn còn đang mơ mơ hồ hồ sau khi triều xuy thì hắn đã nhanh thoăn thoắt lần nữa xâm chiếm khoang miệng cậu.
Đến khi nụ hôn dừng lại, chàng trai trẻ dưới thân người đàn ông gần như đã