Àoooo.
Một xô nước lạnh được tạt thẳng vào mặt người thanh niên trên ghế. Nước đá làm hắn khó khăn trong việc mở mắt nhưng lại không thề vuốt mặt bởi hai tay hắn đã bị khóa bởi chiếc còng số tám. Thần chí hắn vẫn chưa thể tỉnh táo hẳn sau một trận no đòn.
"Tới giờ ăn rồi."
Chỉ sau câu nói đó, hắn cảm nhận được cơ hàm mình bị hai người ép mở ra trong thế ngửa đầu. Ánh sáng quá chói khiến hắn chẳng thể nhìn rõ bất kỳ thứ gì. Hai người nọ một người giữ cổ trong khi cắm cái phễu vào miệng hắn, người còn lại loay hoay tạo những âm thanh lắc rắc.
Khi Khải dần có lại ý thức thì ba quả trứng gà sống đã được đổ thẳng xuống phễu đi vào cổ họng hắn.
Cánh cửa phòng giam đóng lại.
Khải quỳ trên sàn ho sặc sụa. Đã là ngày thứ bảy hắn bị bắt giam, vì thành phố C vốn tràn ngập các băng đảng du côn nên cảnh sát cũng sử dụng nhiều biện pháp có phần cực đoan đối với các đối tượng bị giam giữ và đương nhiên, hắn thì không nằm trong ngoại lệ. Khải nằm rạp xuống sàn vì mất sức, trong đầu mê man hiện lên một hình ảnh quen thuộc.
Một tháng trước, Khải bắt đầu lao vào kiếm tiền liên tục. Nhận bảo kê, đấm bốc, thậm chí đến nỗi.... bán xe. Khiến ngay cả những đứa đàn em thân cận nhất cũng phải bất ngờ.
Mười ngày trước, hắn đưa cho mỗi người dân lao động thu nhập thấp vô gia cư một khoản tiền và khuyên họ đến một khu tập thể cùng nhau thuê chỗ ở và cho đàn em an bài xe đưa họ đi.
Bảy ngày trước, cảnh sát ập đến áp giải hắn đi với nhiều tội danh. Hắn không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ giữ im lặng từ đầu tới cuối.
Cảnh sát muốn lời khai của Khải, tuy nhiên dù có cho hắn ngồi ghế điện, xịt vòi nước đá hay đánh bao lâu đi nữa hắn vẫn không hé răng dù chỉ một lần.
"Đ-đại ca à... mọi chuyện là thế nào vậy? Sao anh lại như vậy? Dì đã lo lắng rất nhiều đó..." Thành nôn nóng đứng dậy khi thấy Khải bước vào phòng.
Hai người cách nhau bởi một tấm kính dày. Khải vẫn tỏ ra bình tĩnh.
"Nhắn với mẹ hộ anh là khoảng 10 năm thôi. Anh sẽ về tạ lỗi với mẹ."
Hắn cảm thấy may mắn vì đã kịp lập một sổ tiết kiệm đứng tên mẹ mình trước khi bị bắt.
"Anh à, cuối cùng mọi chuyện là thế nào? Anh mau nói cho bọn em biết đi! Chúng ta ở bên nhau từng đó năm, anh là người thế nào bọn em đều hiểu rõ cả. Chuyện như vậy rõ ràng không có khả năng, anh cứ nói đi bọn em sẽ giúp anh mà!"
Khải nhìn xuống bàn, ngay cả bản thân hắn cũng không biết hiện tại nên làm gì, nên nói như thế nào.
"Thôi. Anh tự lo được."
"Anh à-"
"Đã hết giờ thăm." Một viên cảnh sát thông báo.
Khải đứng dậy từ từ trở về phòng giam.
"Bọn em biết mối quan hệ của hai người rồi. Cậu t- à không chị dâu cũng đã biết chuyện của anh. Hơn nữa còn phát hiện mấy cái tạp chí mát mẻ và đĩa phim con heo của anh rồi. Em nói thế thôi!"
Dừng khoảng chừng là hai giây, Khải trợn mắt nhìn Thành.
"G-gì... gì... cái gì???"
Viên cảnh sát liền kéo hắn ra ngoài. Khải ngoáy đầu nhìn theo hình ảnh của Thành mà nói lớn trong sự bất lực.
"Khoan- khoan!! Nè em ấy làm sao? Nghe anh nói nè Thành- Trời ớiii cứu tuiiii!!!"
Nguyên nhân bắt nguồn từ ngày đó, khi Khải cùng Andy ở trong phòng chứa đồ thì thầy Địa lý vừa gọi điện thoại vừa đi ngang qua. Vì thính giác của hắn cực kỳ tốt nên có thể nghe rõ âm thanh từ xa hơn so với phần lớn mọi người.
"...yên tâm, chuyến này đàn sư tử sẽ mất ít nhất là một con cho xem."
Tuy chỉ là một câu nói nhanh và sau đó gã đã nói tạm biệt rồi cúp máy nhưng hắn lại lưu ý điều này vô cùng.
Bởi vì ký hiệu của băng đảng thuộc gia đình Andy chính là một con sư tử. Hầu như mỗi thành viên trong gia đình đều sẽ có hình xăm sư tử trên lưng.
Hắn không vội nói vì còn phải tự mình điều tra, mặt khác là vì kỳ thi đại học của Andy đã tới gần, hắn không muốn làm cậu bận tâm.
Khi biết được ít thông tin rằng gã giáo viên kia có liên hệ với một băng đảng mới ở phía Đông thành phố, Khải vốn dĩ dự định sẽ bí mật điều tra thêm rồi sẽ liên hệ với gia đình Andy. Nào ngờ đâu dấu vết bị lộ, hắn liền bị đối thủ dùng thủ đoạn tống vào tù.
Bốn ngày đầu, hắn sẵn sàng đấm vào mặt bất cứ tên "bạn tù" nào đến gây sự.
Đến ngày thứ năm, sự hãm tài mang tên người yêu cũ xuất hiện.
Bellamy, mang dung mạo đẹp đẽ như một bài thơ, từng là một thành viên cốt lõi của Lily Quart và ở bên Khải hai năm cho đến khi y đi theo tiếng gọi của đồng tiền mà bỏ nhóm để gia nhập theo băng đảng phía Đông kia.
"Hi, lâu rồi không gặp." Bellamy ngồi sát vào người Khải. Y híp mắt cười, gương mặt bừng sáng như một đóa hoa nở rộ.
"Không nghĩ sẽ gặp cậu ở đây." Khải như có như không trả lời.
"Em thì biết rồi anh sẽ vào đây thôi. Nhân dịp lâu ngày gặp lại, làm một nháy không? Em nói một tiếng thì tối nay chúng ta sẽ được xếp cùng một phòng đấy."
Khải nhìn y, nhíu mày. Gương mặt xinh đẹp đã từng khiến hắn mê mẩn một thời lúc này cũng chẳng gợi lại cảm giác gì.
"Nói đi. Ông chủ cậu còn đang toan tính điều gì? Tại sao hắn lại cố tình để cậu vào đây?"
Bellamy tựa đầu vào vai hắn thở dài.
"Thôi được rồi, vì anh quá nhiều chuyện nên anh ấy buộc phải ra tay. Còn mục tiêu chính vẫn là đàn sư tử kia, vì anh ngán đường mà sư tử đã trở nên đề phòng, kế hoạch cũng bị thay đổi. Nếu không nhờ em nói đỡ để vào đây thì xác của anh giờ đang trôi dưới sông chờ vớt kia kìa, mau dùng thân thể "cảm ơn" em đi."
Ánh mắt hai người chạm nhau, Bellamy nhìn hắn trìu mến. Tay y áp tay lên gương mặt hắn vuốt ve.
"Cảm ơn cậu." Khải từ tốn nói, hắn còn cẩn thận bổ sung thêm. "Tôi dùng miệng để nói lời cảm ơn chân thành."
"..."
Mà cùng lúc đó, ở một trang viên nọ ở vùng ngoại ô thành phố.
"Bố à, bố hãy nghe con nói đi mà." Andy cầu khẩn tha thiết nhìn một ông lão bảy mươi.
Albert ngậm tẩu thuốc nhìn ra ngoài cửa sổ. Vẫn giọng điệu đanh thép với đứa con út mà ông cưng nhất.
"Không là không. Việc nó làm không liên can gì tới chúng ta. Đối phó với lũ nhãi ranh kia mới là vấn đề của chúng ta."
Mẹ Andy cũng chỉ có thể đứng bên cạnh cậu xem chừng hai bố con trong lo lắng. Bà biết rằng lão già nhà bà rất bảo thủ, ông nói một thì không ai dám nói hai bao giờ.
"Nhưng nhờ anh ấy mà chúng ta mới được đánh động để đề phòng. Anh ấy còn bị gán tội danh thay cho anh ba. Không phải chúng ta nên cứu anh ấy sao?"
"Gia đình ta đang phải lo rất nhiều việc. Ta đã nói rồi, việc nó làm nó tự chịu. Chỉ là một tên oắt con người dưng nước lã, sao mày cứ cứng đầu đòi cứu nó thế hả con?" Albert cáu gắt ngồi xuống bàn, lấy cốc trà uống một ngụm.
Andy vẫn quỳ một chỗ, cậu cúi mặt giọng như tan vỡ.
"K-không phải người dưng...."
"Chứ là cái gì?"
"Là bố của đứa bé trong bụng con!"
Albert: (‘◉⌓◉’)
"....."
5 phút sau.
"Bố...?"
"TAO PHẢI GIẾT NÓ!!!"
"BỐ- ĐỪNG MÀA!!"
"ÔNG ƠI BÌNH TĨNH ĐỪNG CHẠY NHƯ VẬY!!"
Náo loạn khắp cả trang viên.
...................
Đã là ngày thứ mười hai Khải ở trong tù. Tuy vẫn bị tra tấn mỗi ngày nhưng hắn cũng đã quen dần. Thậm chí còn làm quen được với vài tên bạn tù khác. Bellamy vẫn thường xuyên tới chỗ hắn ngồi cùng ăn cơm, xưa nay y vốn ăn ít nên rất hay chủ động chia sẻ một phần cho hắn. Khải thấy y không còn điệu bộ giả lả nữa nên cũng thôi bài xích sự hiện diện này.
"Có người đã lo lót đưa anh ra khỏi đây. Có lẽ ngày mai sẽ được thả." Bellamy mở cửa buồng giam của Khải tự nhiên như thể nhà của mình, nói.
"Ai?"
"Là lão sư tử đầu đàn. Em cũng không rõ tại sao ông chủ dễ dàng buông tha cho anh như vậy. Dù sao thì em đến để chúc mừng đây." Y lắc lắc một lon bia. Khải cũng đã thôi bất ngờ về y, mọi người vào đây đều bị đối tử như tội phạm, chỉ mỗi y là thong dong tự tại như đi nghỉ mát.
Bellamy ngồi trên giường, tay mân mê lon bia. Trong một khoảnh khắc y chú ý đến một thứ dưới góc gối. Khi lấy ra là một bức tranh vẽ bằng bút chì rẻ tiền mà Khải có được từ bạn tù.
Mấy năm trước, y cũng từng hạnh phúc khi cầm trên tay tranh chân dung được vẽ bởi hắn. Chỉ là giờ đây nhân vật trên bức tranh đã bị thay đổi thành một người khác.
Mái tóc đen gọn gàng, đồng phục đen, đôi mắt sáng, nụ cười ngọt ngào.
Tờ giấy bị nhàu đôi chỗ, có thể thấy được tần suất chủ nhân của nó cầm lên vuốt ve mỗi ngày.
Y trong chốc lát hiểu ra mọi chuyện.
"Là vì tên này sao?"
"Ừ."
Bellamy nhìn Khải, hắn vẫn như ngày nào. Luôn thành thật với cảm xúc của bản thân, đôi khi sự thẳng thắn đó làm người ta cảm thấy phũ phàng.
Tối đó, có ba con người mãi trằn trọc không ngủ được. Người nghĩ về những kỷ niệm ngày xưa, người suy nghĩ về những chuyện đang xảy ra, người lại mong chờ gặp lại hình bóng trong lòng.
...................
"Số 8036 được- NÀY!! NÀY!!! TÔI CẦN CẤP CỨU!"
Trước mặt người nhân viên là Khải nằm trên sàn co giật toàn thân, hai mắt hắn trợn trắng, miệng sùi bọt mép, ngay cả tay cũng đều co quắp lại.
Người nhân viên hét vào trong bộ đàm khiến các tù nhân phòng khác cũng phải chú ý. Rất nhanh một vài người hỗ trợ mang cáng đến đưa hắn đi sơ cứu.
Đến khi Andy nghe được tin, hắn đã được chuyển đến bệnh viện lớn để chữa trị. Nhờ có gia đình lo lót mọi thủ tục, cậu nhanh chóng lọt vào bên trong.
Andy cất bước chân vội vã, hai mắt cậu đỏ hoe, ngay cả con tim cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực ra ngoài.
Cho tới lúc bác sĩ thông báo rằng Khải đã qua giai đoạn nguy hiểm thì cậu mới có thể thở phào.
Nhìn người trên giường tiều tụy, cơ thể lại thêm nhiều vết sẹo cùng thâm tím, cậu không thể không đau lòng. Andy nắm lấy bàn tay dày rộng đầy vết chai sạn, vẫn là xúc cảm từ hơi ấm quen thuộc khiến cậu bình tĩnh lại đôi ba phần.
...................
Trong cảm giác ấm áp thoải mái, Khải mở mắt nhìn quanh như vừa tỉnh dậy từ một giấc ngủ dài. Người bên cạnh đang gọt dở quả lê thấy hắn như vậy liền mừng rỡ vô cùng.
"Andy, anh xin-"
"Anh đừng nói gì cả. Em biết và em hiểu. Chỉ cần anh có thể tỉnh lại là tốt rồi." Andy ôm chầm lấy Khải, cả giọng nói dường như không thể che nổi sự nghẹn ngào.
"Ừm..." Hắn vuốt ve tấm lưng của cậu. Dụi dụi vào bờ vai ngửi mùi hương mà hắn nhung nhớ bấy lâu.
"Làm bài thi thế nào?" Khải dịu dàng hỏi.
"Rất tốt. Hai tuần nữa sẽ có kết quả."
Không khí vô cùng tốt đẹp, được gặp lại người trong lòng sau bao ngày xa cách, Andy không nhịn được tiến tới trao hắn một nụ hôn sâu. Ai cũng không muốn nói về những chuyện tồi tệ đã qua.
Andy hâm lại phần cháo do mẹ Khải nấu, tuy hai mẹ con họ ngày thường không mấy khi nói chuyện với nhau nhưng tình thương ruột thịt vẫn luôn âm ỉ trong lòng. Cậu thận trọng thổi nguội rồi đút từng muỗng cho hắn, ngay cả nước uống cũng vậy. Sau khi hắn ăn xong lại một tay cậu dọn dẹp rồi mới bắt đầu dùng bữa.
Nhờ có gia đình Andy nên Khải được chuyển vào phòng hạng sang có chiếc giường thoải mái, thế nên cả buổi tối hai người cùng nằm kề bên nhau nói lời tâm tình lãng mạn.
Mà sau đó, Khải cũng biết được rằng sau khi bị đánh động, hiện gia đình của Andy đang đối phó với băng nhóm phía Đông. Bố của Andy cũng đã đồng ý bảo đảm an toàn cho hắn và người thân. Còn người lén bỏ thuốc vào nước uống khiến hắn bị sốc thì chỉ có thể là người đó.
Buổi tối đó khi thấy lon bia trên tay y, hắn vốn nhận ra điều không ổn, y cũng đã chần chừ trong giây lát và rồi không đưa cho hắn.
Không ngờ thuốc lại bị lén bỏ vào trong chai nước lọc trong phòng.
Bellamy sau đó cũng đã bị gãy mũi và trẹo hàm do cú đấm của chàng trai thuần khiết trong bức tranh chì Khải vẽ.
Thật ra hắn không trách y, hắn biết y cũng chỉ vì phục tùng mệnh lệnh của chủ nên phải ra tay. Còn về lý do khác thúc đẩy y làm vậy, hắn cũng chỉ có thể giữ lại suy đoán đó trong lòng.
Mấy ngày này nhờ có Andy luôn ở lại chăm sóc, cộng với các món ăn của hai bà mẹ mà Khải hồi phục rất nhanh. Đám đàn em tới thăm ai cũng bất ngờ vì trông Khải hồng hào khỏe mạnh lên hẳn. Hắn cũng chỉ cười cười bảo rằng nhờ ăn bánh bao nhiều nên mới được như vậy.
"Nè, ngừng được chưa? Em còn phải làm công chuyện nữa." Andy thở dài trong sự bất lực nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang vùi mặt vào ngực mình mân mê âu yếm.
"Không, sao mà đủ được." Khải ép hai bầu vú lại kẹp lấy mặt mình. "Em phải cho anh tẩm bổ nhiều thì anh mới nhanh khỏe lại được ui thơm quá cho bú tí nào~."
Hắn cười hề hề, tay toang cởi áo ngực Andy thì ngoài hành lang truyền đến một tiếng quát lớn.
"Thằng đó tỉnh rồi phải không? Ta đi tính sổ nó!"
Rầm!! Cánh cửa bị mở tung ra. Hai thanh niên trên giường ngồi ngay thẳng quần áo chỉnh tề như học sinh lén lút trao đổi bị giáo viên bắt quả tang.
Nhiều ánh mắt chạm nhau, hiện trường rơi vào yên tĩnh trong ba giây.
"Tên khốn này sao mày lại có thể làm vậy với con tao!!" Albert hung dữ lao đến nhưng được các cấp dưới cản lại.
"Ơ bác- nhưng em ấy đủ tuổi và bọn con yêu nhau thật lòng mà!" Khải trong cơn sợ hãi liền tự động trả bài y đúc những bộ phim tình cảm cẩu huyết mà mẹ hắn mê mệt.
"Bố à- bố nghe con giải thích đã!!!" Andy nhanh chóng chạy đến chỗ ông để hạ cơn nóng giận.
"Còn giải thích gì nữa! Có thai đừng có chạy như vậy!" Thấy cậu như vậy, Albert lại quay sang mắng một câu.
"CÓ THAI?!" Khải trợn mắt chồm tới. Hắn bật dậy chạy đến bên Andy gấp gáp sờ sờ cái bụng cậu. "Sao em không nói cho anh biết?"
"Khoan! Mọi người bình tĩnh đã!" Andy nói, giọng có chút run. "Bố, con xin lỗi vì nói dối bố. Con thật sự không có thai. Chỉ vì con nóng lòng muốn bố cứu anh ấy nên mới..."
Albert: (‘◉⌓◉’)
Khải nghe như vậy cũng chỉ có thể ôm lấy cậu vỗ về. Thấy Albert vẫn đơ mặt nhìn hai người, hắn lúng túng tìm lời nói đỡ.
"Đúng vậy ạ, bọn con luôn làm vào ngày an toàn nên không thể nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn!"
"..."
"..."
"..."
"THẰNG CHẾT TIỆT NÀY VẬY LÀ MÀY CÓ DỤ DỖ CON TAO!!!!" Albert cầm gậy vung đuổi đánh Khải khắp phòng.
"Bố à đừng như vậy nữa chúng ta có thể về nhà nói chuyện được không- COI CHỪNG!!!"
Bụp.
"AH"
Mãi đến khi Albert chịu lên xe rời đi, Andy cũng đã xử lý xong cục u trên trán Khải. Hắn rúc trong chăn thút thít như trẻ lên năm bị mẹ đánh đòn.
"Thôi nào. Ai đời Khải Tay Gấu một thời lại đi mít ướt vì một chỗ sưng bé tẹo chứ." Andy cùng chui vào chăn, chủ động dâng hiến bộ ngực ra để an ủi hắn.
"Đau lắm ý~ lại còn xấu nữa." Thấy vú, hắn lại mang vẻ mặt ủy khuất vùi vào trong cái khe quyến rũ, tay nhân cơ hội sờ nắn không ngừng.
"Rồi rồi em biết rồi, sẽ hết nhanh thôi. Ăn trái cây không? Sắp xuất viện rồi mà vẫn còn nhiều lắm này." Andy vỗ vỗ lưng hắn dỗ dành.
"Muốn ăn."
Andy ngồi dậy bẻ một trái chuối trên bàn, ngón tay ngon dài nhanh chóng lột vỏ rồi trở lại giường đưa cho Khải.
"Anh ngồi dậy đi chứ."
Khải vẫn nằm một chỗ trưng vẻ mặt yếu ớt.
"Không dậy nổi, em phải đút anh ăn mới được."
Andy thở dài, cậu cũng không