Song Trùng

34: Ước Định Một Đời


trước sau


"Đừng động!"
Mộ Nhược Vi cố gắng bình tĩnh ra hiệu cho người đàn ông đang chạy lại phía mình.

Nhận ra phản ứng khác lạ cùng ánh mắt nhìn chằm chằm xuống chân, Tịch Cảnh Dương cũng di chuyển ánh đèn xuống phía dưới chân cô, bỗng chốc lặng người.
Các khoang màu đen xen kẻ khắp cơ thể, tiết diện ngang hình tam giác, từ đoạn hông đến đuôi khá phẳng và hẹp dần thành điểm nhọn ở đuôi.

Đối với những người từng trải qua huấn luyện nơi rừng rậm rồi đến hoang mạc như anh, làm sao lại không biết đây là đặc trưng của loại rắn nào cơ chứ.
Bungarus candidus, tỷ lệ tử vong sau khi bị nó cắn trúng cao hơn bảy mươi phần trăm!
"Vẫn chưa cắn trúng đúng không?"
Trong trường hợp Mộ Nhược Vi chưa bị nó cắn, thì chỉ cần không chọc giận nó, một lát sau nó sẽ tự bò đi.


Nhưng nếu rơi vào trường hợp xấu nhất là bị nó cắn trúng, nhất định phải bắt được nó, vì nếu muốn điều chế huyết thanh kháng độc, bắt buộc cần nọc của con rắn đó.
Tất nhiên Tịch Cảnh Dương không mong cô rơi vào trường hợp thứ hai kia, một người luôn bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh như anh, nhưng giờ đây cũng cảm thấy sợ hãi.

Nếu lỡ như cô thật sự bị cắn, còn anh thì không thể bắt được con rắn ấy thì điều tồi tệ gì sẽ xảy ra?
Mộ Nhược Vi cũng nhận ra sự run rẩy trong lời nói của anh, cô mỉm cười thì thầm nhầm trấn an anh:"Không cần sợ, vẫn chưa bị cắn."
Cô không dám nói quá nhiều, lại càng không dám cử động.

Có thể nói mọi vật trên đời đều có thiên tính, chỉ cần cô không khiến nó tức giận thì tự động nó sẽ bỏ đi.
Thật vậy, sau gần năm phút bất động, cuối cùng con Bungarus candidus kia cũng bò đi.

Sau khoảng thời gian căng thẳng ấy, dường như đã không thể đứng vững được nữa, Mộ Nhược Vi liền ngã quỵ xuống đất.
Tịch Cảnh Dương nhanh chóng chạy đến để đỡ cô, điều đầu tiên anh làm chính là kiểm tra kỹ càng cơ thể cơ, nhất là dưới chân, xác định lại lần nữa là cô không hề bị thương tổn gì cả, thì liền ôm chặt cô vào trong lòng.
Bàn tay của anh khẽ siết chặt, kéo cả người Mộ Nhược Vi dán chặt vào người anh, như muốn khảm cô vào sâu bên trong da thịt của anh để cô không thể chạy trốn được nữa.
Động tác của Tịch Cảnh Dương khá mạnh bạo nên đã khiến cho Mộ Nhược Vi có một chút đau, nhưng cô lại không dám lên tiếng hay là đẩy anh ra.
Dù sao lần này đều do lỗi của cô, nếu cô không hành đồng thiếu suy nghĩ như vậy thì sẽ không làm anh phải lo lắng đến mức này.
"Anh Cảnh Dương...em xin lỗi!"
Lời vừa nói ra, tay anh càng xiết chặt hơn, mặt anh vùi vào hõm cổ của cô.

Giờ phút này, Mộ Nhược Vi có chút gượng gạo, mặt cũng thoáng ửng hồng.
"Hay là...anh buông em ra trước...được khô..."
Chưa kịp dứt lời, thì bất chợt trước mặt của Mộ Nhược Vi tối sầm, hơi thở của cô đột ngột bị anh chiếm giữ.

Tay của Tịch Cảnh

Dương đè chặt sau gáy cô, còn anh nghiêng người hôn lên cánh môi còn vương chút gió lạnh của cô.

Giờ phút này đầu óc cô thật sự trống rỗng, cảm giác tim đập nhanh đến mức sắp nhảy ra ngoài rồi, cả người cô cũng dần nóng lên.
Không cho cô cơ hội để phản kháng Tịch Cảnh Dương đè chặt phía sau gáy cô, tay còn lại thì khống chế hai tay của cô.

Nhân lúc cô mở miệng muốn nói gì đó, anh nhanh chóng dùng lưỡi tách hàm răng cô ra rồi tiến vào trong khoang miệng của cô.
Âm thanh mập mờ giữa khu rừng tĩnh lặng khiến cho người nghe đều phải cảm thấy đỏ mặt.

Chính Mộ Nhược Vi cũng đã không còn sức để phản kháng, mặc sức để anh hôn.
Nhận ra cô không phản kháng nữa, động tác của Tịch Cảnh Dương cũng nhẹ nhàng hơn, nhưng anh lại nhất quyết không buông cô ra.
Nếu nụ hôn ban đầu có chút mạnh bạo mang theo chút tức giận, thì giờ đây lại là một nụ hôn day dứt lưu luyến không muốn rời.

Sau hơn một phút, cuối cùng anh cũng buông cô ra, cảm xúc của anh cũng dần ổn định trở lại.
Nhìn thấy Mộ Nhược Vi cúi gầm mặt xuống đất, thì anh biết lần này anh lại chọc giận cô rồi.


Quả thực là do anh không khống chế được cảm xúc của mình, cho nên đã làm ra hành động hơi quá mức như vậy.
"Vi Vi, anh xin lỗi..."
Giờ phút này giọng của Tịch Cảnh Dương trở nên khàn khàn, cùng với hơi ấm trên môi vẫn chưa vơi đi, Mộ Nhược Vi khẽ cắn chặt môi mình, cô như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi ngước nhìn thẳng vào mắt anh.
Nhìn thấy đôi mắt đã đỏ lên như sắp khóc đến nơi của cô, Tịch Cảnh Dương càng cảm thấy đau lòng hơn:"Xin lỗi, là do anh không kiềm chế được, anh không nên ức hiếp em như thế..."
"Tịch Cảnh Dương, em thích anh!"
"Anh..."
Cứ nghĩ là cô sẽ trách móc anh, lần nữa tránh né anh, rời xa anh, nhưng thứ anh vừa nghe được là gì cơ chứ?
"Em...em nói gì cơ?"
Mộ Nhược Vi lấy hết can đảm lần nữa nhìn thẳng vào mắt anh, lần này cô không muốn trốn tránh nữa mà thẳng thắn đối diện.
"Tịch Cảnh Dương, em thật sự rất thích anh, thích từ ngay khoảng khắc đầu tiên nhìn thấy anh tại bệnh viện, không phải là cảm xúc bồng bột nhất thời, mà là ước định một đời...em muốn dành cho anh!"
...----------------....


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện