Giọng nói cô gái rất dứt khoát, cô không hề trốn tránh mà đối diện với anh để nói lên nỗi lòng của mình.
Tình cảnh ngày khiến cho Tịch Cảnh Dương nhớ về năm năm trước.
Cô gái tóc trắng xinh đẹp, đôi mắt long lanh, cô như một vị thiên sứ do ông trời phái xuống để cứu rỗi anh.
Gương mặt xinh đẹp, ngây thơ được ánh trăng tròn soi sáng, cô mỉm cười một cách hồn nhiên mà nói với anh.
"Tịch, em thích anh, rất thích...rất rất thích!"
Nhưng vì sao, ngày anh định cầu hôn cô, ngày anh đã chuẩn bị cho cô biết tên của mình cùng với thân phận thật sự của anh, thì cô dường như đã hoàn toàn biến mất, không một chút tin tức hay dấu vết nào còn xót lại.
Ngày anh tuyệt vọng đứng dưới trời tuyết lạnh âm mười mấy độ suốt ba ngày trời, nhưng cuối cùng chẳng thể đợi được vị thiên sứ của đời anh.
Suốt năm năm, anh chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm cô, nhưng dường như sự xuất hiện của cô cạnh anh năm năm qua đều là hư vô.
Không còn một dấu vết nào chứng mình cô từng tồn tại trên cõi đời này.
Anh cũng đã từng phát điên lên chỉ vì tìm kiếm cô, nhưng sự thật lại vô cùng tàn khốc.
Cuối cùng anh đã từ bỏ tất cả sự nghiệp anh vất vả gầy dựng lên ở Nước R, từ bỏ những ký ức đẹp đẽ đã trải qua cùng cô, quay về trở lại Tịch Gia.
Nhưng khi càng muốn quên đi, thì nỗi nhớ của anh dành cho cô lại càng lớn.
Anh từ chối mọi cuộc liên hôn hay xem mắt mà gia đình sắp đặt, anh cũng rất ghét việc phải tiếp xúc với một người phụ nữ khác ngoài cô.
Anh sống như một cái xác không hồn suốt năm năm, tính cách cũng dần trở nên rất máu lạnh.
Nhưng đến khi ông nội đưa cho anh một tấm ảnh, dường như đã vực dậy anh từ cánh cổng địa ngục.
Gương mặt cô gái đó, gương mặt anh luôn khắc khoải suốt năm năm, làm sao anh có thể không nhận ra.
Lần nữa anh lại trở về với nơi đau thương kia, anh đã bay đến Nước R ngay trong đêm hôm đó và thật sự lần này anh đã tìm thấy cô.
Tuy vẫn còn rất nhiều việc bí ẩn xung quanh cô và cô gái trong ảnh, nhưng anh lại không muốn quan tâm tới, bởi vì không có bất cứ thứ gì quan trọng hơn cô cả.
Và thế là cô ấy lại lần nữa đặt chân mình vào thế giới của anh, lại lặp lại những câu nói ấy.
Nếu như dù đã mất đi ký ức của mình, cô ấy vẫn sẽ lại yêu anh lần nữa, vậy thì vì sao...vì sao năm năm trước lại rời bỏ anh?
Câu hỏi đó cũng chính là vết thương lòng lớn nhất của anh, khiến anh không dám tiến thêm bước nữa cùng cô.
Giọng nói của Tịch Cảnh Dương ngày càng khàn hơi, xen lẫn chút run rẫy.
"Vi Vi...em có biết, trên đời này thứ khiến người khác đau lòng nhất là gì không?"
Mộ Nhược Vi đã lấy hết dũng khí