Tịch Cảnh Dương càng nói, càng ép cô phải lùi bước về sau.
Thật ra anh cũng chỉ muốn trêu cô một chút mà thôi, dù sao anh cũng là một thằng đàn ông tâm sinh lí bình thường.
Cô cũng đã đến tuổi trưởng thành, cần phải hiểm rõ sự nguy hiểm khi trêu chọc một người đàn ông là như thế nào, anh...cũng không thể đối xử với cô như một cô em gái mãi được.
Nhưng bất chợt, cô nhân lúc anh không chú ý mà túm lấy cổ áo của anh kéo xuống, rồi trườn người lên...hôn nhẹ vào môi anh!
Tịch Cảnh Dương anh...vậy mà lại bị một cô bé chỉ mới mười bảy tuổi cưỡng hôn...là cưỡng hôn...lại còn là nụ hôn đầu nữa chứ!
Chưa hết, khi buông anh ra, cô còn khẽ li3m môi một cái, lưu manh nói:"Nụ hôn đậu phụ thối...không tệ chứ?"
Tịch Cảnh Dương:"..."
Cảm thấy anh đơ người đứng đó, cô liền lần nữa ôm lấy cánh tay rắn chắc của anh, vui vẻ nói:"Đây là quyền lợi chính đáng của bạn gái, không phải sao?"
"Ừm!" Tịch Cảnh Dương nhẹ giọng đáp.
Hình như...anh cũng không ghét cảm giác này lắm.
Không khí xung quanh hai người cũng dần dần thay đổi, cứ như đang có rất nhiều bong bóng màu hồng hình trái tim bay xung quanh.
Nhưng một tiếng "Tít...tít...tít..." vang lên liên hồi từ đồng hồ của Kỷ Thần Hi liền phá vỡ bầu không khí ấy.
Xi???? hãy đọc t????uyệ???? tại == T????????mt????u yệ????.V???? ==
Cô liếc nhìn về phía đồng hồ, sau đó đầy tiếc nuối mà nói với anh:"Bảo bối~~, chắc anh phải đi dạo một mình rồi, em có chuyện gấp phải đi trước, thật xin lỗi."
Tịch Cảnh Dương quả thực có chút hụt hẫng xen lẫn lo lắng.
Việc gấp của cô chắc chắn có liên quan đến nhiệm vụ ở Zero cho nên sẽ không hề đơn giản, nhưng dù biết nguy hiểm anh cũng không thể ngăn cô được.
"Ừm, cẩn thận chút...bạn gái của anh." Tịch Cảnh Dương dịu dàng xoa đầu cô nhắc nhở.
Ánh mắt của Kỷ Thần Hi loé lên tia kinh ngạc, nhưng sau đó là hạnh phúc:"Biết rồi...bạn trai của em...tạm biệt."
Nói xong, hai người phải chia tay nhau trong tiếc nuối.
Tịch Cảnh Dương cũng không còn hứng đi dạo nữa, nên đã trở về biệt thự White Bone, căn biệt thự anh ở trong suốt thời gian ở Nước R...cũng là nơi hai người trùng phùng sau bốn năm.
Từ đêm hôm đó trở đi, từng giờ từng giây từng phút, Tịch Cảnh Dương đều cảm thấy nhớ cô bạn gái nhỏ của mình vô cùng.
Tuy nhiên trong suốt một tháng tiếp đó, lại không hề có chút tin tức gì của cô, cũng chẳng thể liên lạc được.
Tịch Cảnh Dương bắt đầu có chút lo lắng, vừa không nhịn được mà muốn đi tìm cô, thì cô lại lần nữa xuất hiện trước mặt anh.
Vẫn là trên thành cửa sổ, vẫn mái tóc dài đen láy được xoã tung bay trong gió, cô quay sang nhìn thấy anh bước vào liền nhào đến ôm chầm lấy anh.
"Bảo bối! Một tháng không gặp, nhớ anh muốn chết!"
Cô gái nhỏ mềm mại cứ dụi dụi đầu vào ngực anh, khiến Tịch Cảnh Dương khó kiềm chế được bản thân, anh xoay người đè cô vào tường sau đó cúi xuống hôn cô.
Kỷ