Anna đã thay sang một bộ đồ mềm mại thoải mái trong phòng thay đồ, áo khoác vải lanh màu trắng sữa, quần vải lanh màu hồng nhạt.
Bộ ngực đầy đặn của cô ta, lộ ra một nửa.
Thậm chí có thể nhìn thấy lót ngực bên trong.
Anna lắc hông, bước nhỏ đuổi theo Trần Tư Khải, từ phía sau ôm lấy cánh tay anh ta, ai ngờ, Trần Tư Khải giống như có mắt sau lưng, đột nhiên cơ thể dịch sang phải, khiến Anna ôm hớ, suýt chút nữa ngã nhào.
“Ôi trời, đáng ghét, sao lại cố ý tránh người ta?”
Anna làm nũng như một đứa bé, lại ngang ngược mà dán sát lại, ôm lấy cánh tay Trần Tư Khải.
*** “Tư Khải, anh nhìn xem tôi như này có phải rất giống người thường không? Anh nhìn xem này.”
Anna lôi kéo, lắc lắc cánh tay Trần Tư Khải.
Trần Tư Khải bị ồn ào đến khó chịu, không kiễn nhẫn cúi đầu, liếc nhìn Anna một cái, cái nhìn kia, tuyệt đối không quá một giây, đại khái là 0,01 giây.
“Ừ.”
Giờ phút này, anh ta không tự chủ được mà nhớ đến cảnh tượng anh ta đưa Tiêu Mộng đến công viên Tĩnh An trước kia.
Ánh đèn mờ ảo, con đường hẹp dài, hai người họ nắm tay nhau… Cuối cùng nhóc con ngủ thiếp đi trên lưng anh ta, giống như một con heo nhỏ an tâm… Khóe