Mặt Anna, lập tức đen lại.
Trai bao?
Anna cô ta còn cần đến trai bao ư?
ĐM, ở Ý, cô ta hơi động ngón tay, đám đàn ông ưu tú còn không phải lao tới từng đống sao?
Được lắm, Trần Tư Khải, anh coi thường tôi như vậy!
“Không cần tiễn, tôi tự có xe!” Anna tức giận, hất tóc rời đi.
Lưu Diệc Hàn nhìn Anna giận dữ rời đi, rụt cổ lại, nói: “Này, cậu đừng nói, cô Anna này, thật là một diễn viên giỏi.
Nói xinh đẹp liền xinh đẹp, nói hung hãn liền hung hãn, thật là kinh người nha.”
Trần Tư Khải đứng trong bóng đêm át lạnh, xung quanh có mấy chục anh em của Chính Hổ Đường, anh ta như bông hoa sen trong bóng đêm, đẹp đến mức khiến người ta động lòng.
“Tối nay, sao cô ấy lại đến?” Trần Tư Khải lạnh lùng hỏi.
Người Lưu Diệc Hàn run lên, biết ngay Tư Khải sẽ hỏi vấn đề này, a-men, cảm tạ trời đất, Tiêu Mộng không phải là anh ta gọi tới.
“Vì sao cô ấy tới, tôi cũng không rõ lắm.”
“Để tôi biết được ai cố ý phá tôi, tôi sẽ không tha cho hắn!” Trần Tư Khải hung hãn đi lên xe, Lưu Diệc Hàn sợ hãi hít vào một hơi.
Bạc ơi là Bạc, khuyên cậu sắp tới nên ra nước ngoài trốn một thời gian đi.
Sau khi Lưu Diệc Hàn nhìn đội xe của Trần Tư Khải rời đi, sau đó anh ta mới thở phào, cũng vô cùng mệt mỏi đi về phía xe của mình.
“Tôi đây là bị nghiệp gì thế, kẹt ở giữa mấy người như vậy, khó chịu chết mất!” Anh ta lẩm bẩm, trèo lên xe, còn chưa lái đi, liền nhận được cuộc gọi của Lôi Bạc.
Nhìn thấy cuộc gọi của Lôi Bạc, Lưu Diệc Hàn lập tức phấn chấn trở lại: “Alo, Bạc à, tôi nói với cậu này, cậu nghe tôi khuyên một câu, ngày mai cậu lập tức ra nước ngoài nghỉ ngơi một thời gian đi, Tư Khải giận rồi, rất tức giận! Cậu không thấy khuôn mặt của cậu ấy, âm trầm gần chết!”
*** Lôi Bạc sững sờ, nói: “Ôi, đừng