Edit: Hừa; Beta: Pate.
Cả một năm bận rộn, mấy công ty vào thời điểm cuối năm lúc nào cũng làm cho Trịnh Dụ Chương nhức hết cả đầu, người giúp việc trong nhà bận bịu sắm sửa cho ngày Tết, Trinh Trinh đang được nghỉ kỳ nghỉ đông nhưng còn vài lớp học năng khiếu vẫn chưa xong, hễ có thời gian rảnh là cô nàng liền vội vàng phóng đi dạo phố cùng với bạn bè.
Trong nhà chỉ có mỗi An Minh Tri là thảnh thơi nhất.
Bộ phim vừa rồi đã diễn xong, bây giờ cậu đang trong một kỳ nghỉ dài, đoàn phim《Tổ chim》vẫn chưa gửi cho cậu tin tức gì, nhưng nhân vật này cũng coi như là thuộc về tay cậu rồi, nghe Ngụy Minh nói cũng phải đến giữa tháng Ba mới khởi quay.
Còn nếu không được nhận vai này, vậy cậu có thể nghỉ tới giữa năm sau lận.
Thực ra thời gian nghỉ ngơi dài đối với cậu mà nói thì không phải chuyện tốt đẹp gì, nghỉ ngơi ngắn thì gọi là nghỉ phép, còn nghỉ ngơi dài thì chính là thất nghiệp.
Cậu cũng không muốn mình thất nghiệp đâu.
Diễn viên là cái nghề không được dừng lại nghỉ ngơi, một khi rời khỏi màn hình, rời khỏi tầm nhìn của khán giả thì lúc hoạt động trở lại sẽ vô cùng khó khăn.
Hơn nữa nếu ở nhà quá lâu, An Minh Tri sẽ không thể yên lòng được, giống như lơ lửng trên không trung, không rơi xuống đất nhưng cũng không bay cao lên được.
Hay nói cho sẽ hiểu hơn, quá rảnh rỗi thì sẽ hốt hoảng.
Chuyện này làm cho An Minh Tri nhớ đến lúc mình đang chữa trị sau tai nạn xe cộ kia, mấy tháng đầu cậu dường như chỉ ở trong phòng bệnh.
Vì thuốc và hormone làm cho người cậu biến dạng, cậu cả ngày trốn trong nhà không chịu ra đường, thậm chí căn phòng kế phòng cậu cũng không dám bước qua, không muốn gặp mặt bất kỳ ai, kể cả Trịnh Dụ Chương hay là Trịnh Trinh Trinh, dì giúp việc để cơm trước cửa phòng rồi rời đi thì cậu mới dám ăn.
Cậu cũng không muốn nhìn thấy đứa bé Trịnh Dư Dương đang nằm trong tã lót mà gào khóc kia, cho dù bé con đối với cậu vẫn luôn thân thiện, cho dù khuôn mặt của cậu không xinh đẹp đi nữa thì nó vẫn cười và chơi đùa với cậu như thường.
Nhưng An Minh Tri lúc đó nhìn thấy cậu nhóc chỉ càng thêm buồn bực mà thôi.
Trịnh Dụ Chương rất sợ tâm lý cậu xảy ra vấn đề, vội vã mời bác sĩ tâm lý đến khám cho cậu, An Minh Tri tất nhiên không chịu, cậu luôn sợ hãi hoảng hốt, tất cả dồn nén lại, một mình cậu khóc thật to trong phòng.
Thậm chí có một lần, cậu chạy trốn vào nửa đêm, trốn đến căn nhà trước kia cậu ở cùng với Trịnh Dụ Chương, tự nhốt mình trong căn phòng không người tối om, ngay cả đèn cũng không dám bật.
Cuối cùng thì Trịnh Dụ Chương vẫn chạy khắp nơi đi tìm cậu, bọn họ về lại căn nhà kia ở trong một thời ngắn, nơi mà ngay từ đầu chỉ có hai người bọn họ mà thôi, mọi chuyện ở thời điểm đó Trịnh Dụ Chương đều nghe theo cậu, chiều chuộng cậu.
Thực ra, cho dù An Minh Tri muốn làm gì đi nữa Trịnh Dụ Chương đều sẽ chiều theo ý cậu, hắn chỉ không muốn cậu tự làm tổn thương chính mình.
Có một chuyện mà cậu sẽ vĩnh viễn không biết được, Trịnh Dụ Chương khi biết tin cậu bị tai nạn xe cộ đã sốt ruột và lo lắng đến cỡ nào.
Sự lo lắng và sợ hãi đó không kém gì thời khắc hắn đứng trước cửa phòng phẫu thuật chờ Trịnh Dư Dương được sinh ra đời, thậm chí còn lo sợ hơn gấp trăm lần.
Và chuyện mà cậu sẽ vĩnh viễn không biết được, nếu như hắn bị đẩy ra trước hai lựa chọn, một là An Minh Tri, hai là Trịnh Dư Dương, Trịnh Dụ Chương sẽ không chút do dự mà chọn cậu.
Những chuyện như vậy, chắc chắn Trịnh Dụ Chương sẽ không nói cho cậu biết, chỉ là hắn chưa bao giờ nói qua một câu “Anh yêu em”, nên khiến cho An Minh Tri nghĩ rằng cậu chẳng hề quan trọng đối với hắn.
Khoảng một, hai tuần sau đó, cảm xúc của An Minh Tri mới dần ổn định lại, cậu chấp nhận để bác sĩ tâm lý khám bệnh cho mình.
Cậu được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm, kết quả chẩn đoán chỉ được đưa cho Trịnh Dụ Chương, cậu không biết, Trịnh Dụ Chương cũng chưa từng nói cho cậu biết.
Rất may sau đó tinh thần cậu phấn chấn trở lại, mỗi ngày cậu đều rèn luyện sức khỏe, uống thuốc đúng giờ, chú ý thực đơn, mỗi tuần đều đi đến bệnh viện mà Trịnh Dụ Chương tìm cho cậu để xóa đi những vết sẹo… Đoạn thời gian đó Trịnh Dụ Chương đã buông xuống rất nhiều việc ở công ty, hắn chuyên tâm ở nhà để chăm sóc cậu, cứ thế cứ thế, đi cùng cậu thoát khỏi đoạn đường u ám đầy bóng tối đó.
Tất cả mọi chuyện đều sẽ tốt hơn, nếu như không có Trịnh Dư Dương.
Bởi vì bé con này, những hành động mà Trịnh Dụ Chương làm sau này đều giống như hắn đang chột dạ, chỉ làm như thế để bồi thường cho cậu mà thôi.
Chờ vụ tai nạn trôi qua được một năm rưỡi, An Minh Tri quay lại với sự nghiệp diễn xuất của mình, khởi đầu lại là một vai phụ không đáng kể, nhưng cậu thấy mãn nguyện.
Những vai diễn của cậu đều được Ngụy Minh tìm giúp, tuy cũng có diễn vai nam một nam hai, nhưng kịch bản tầm thường, tất cả đều được cân nhắc dựa trên tình trạng sức khỏe của An Minh Tri, như thế này vẫn phù hợp với cậu hơn,
Mùa xuân năm ấy đã đến, mùa xuân của An Minh Tri cũng đã quay trở lại rồi.
Cũng như khi ấy gặp được Trịnh Dụ Chương, như cây khô gặp mùa xuân, vạn vật đều thức tỉnh.
…
Người bận rộn hơn cả mọi người trong nhà chính là Trịnh Dư Dương.
Trịnh Dư Dương mới sáng sớm đã vội vàng rời giường, sau khi tranh thủ lúc cha đã đi và vú nuôi chưa tới, lén chui vào chăn của ca ca; sau đó vội vàng ăn cơm uống sữa, một ngày nhóc uống năm cữ, ba lần trong bữa chính và hai lần trong bữa phụ, nhóc đã học xong các số đếm trong mười số đầu tiên;